Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 107: Hiểu rõ cái gì




     Trước cửa Đinh gia.

Một chiếc xe ngựa đậu ở chỗ này.

Đây là xe ngựa song kéo, một con ngựa trắng, một con ngựa nâu, giống như một đen một trắng, lôi kéo thùng xe hoa lệ, có vẻ vô cùng bất phàm.

Nhưng có vẻ không hợp là thiếu niên đánh xe kia, quần áo quá mức đơn giản, nhưng khí chất trên người hắn xuất chúng, mà ở giữa hai hàng lông mày lại có mấy phần bất cần đời, giống như một vị công tử chỉ thích du ngoạn trần thế, lại che đi vẻ nghèo nàn từ bộ quần áo cũ nát này.

Hắn vuốt nhẹ cằm trơn bóng, trong lúc chờ đợi, hắn tựa cửa huýt sáo, ngược lại cũng có vẻ thanh thản, hồn nhiên không biết chính mình suýt nữa đã bị người đuổi đi khi còn chưa kịp vào cửa.

"Tiểu Đình."

Tô Duyệt Tần thấp giọng gọi: "Đây chính là nhà mà Tùng lão để đệ tới trị liệu sao? Đệ chắc chắn chứ?"

Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Ta cũng không biết, hơn nữa Tùng lão tự mình cũng không biết, ông ấy chỉ để ta tới giúp một tay, nhìn tình huống, có thể trị thì trị, không thể trị thì thôi."

Tô Duyệt Tần nói: "Nếu thế chúng ta sẽ không bị coi như kẻ lừa đảo tới cửa hết ăn lại uống chứ?"

Nàng làm người thông tuệ, năm đó phụ mẫu Tô gia vẫn còn sống, nàng cũng thường giúp đỡ việc kinh doanh buốn bán, có tiếp xúc qua một vài người, nghe qua một chuyện, ngược lại cũng nghĩ hiểu.

Tô Đình lắc lắc tay, cười nói: "Nhìn thấy xe ngựa của chúng ta không? Ai cũng biết, có thể có xe ngựa như vậy thì tuyệt không phải gia đình bình thường. . . Dù cho người Đinh gia này không tin được ta, nhưng cũng sẽ không tùy tiện đuổi ta đi, trừ phi sau khi Đinh lão phu nhân bị bệnh đã khiến Đinh nhị gia này phát điên rồi."

Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ con ngựa trắng này, cười nói: "Đây chính là giấy thông hành."

Rút tay về, hắn nghiêng đầu nhìn cửa Đinh gia, cũng hơi kinh ngạc, vì sao đến giờ mà không có người tới đón hắn đi vào?

Mới nghĩ như vậy, đã thấy có một gia đinh vội vã đi ra.

Tên gia đinh này chừng chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, đám ngưởi gác cổng thấy hắn đều khá cung kính, hiển nhiên địa vị không thấp.

"Tiên sinh."

Gia đinh này đi tới gần, khom người nói: "Nhị gia mệnh tiểu nhân tới đón tiên sinh đi vào."

Tô Đình liếc hắn một cái, tuổi không lớn lắm, trang phục cũng tương tự như đám gác cổng, nhưng lại có thể đám người gác cổng vô cùng cung kính, ngược lại cũng đáng kinh ngạc, hắn thuận miệng hỏi: "Ngươi là người nào của Đinh gia?"

Gia đinh kia chấn động một cái, cúi đầu, một líc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Đình, khom người nói: "Tiểu nhân hiểu rõ, xin tiên sinh chờ."

Nói xong, hắn xoay người chạy vội vào Đinh gia.

Tô Đình ngồi ở trên xe ngựa, nhìn bóng lưng tên gia đinh kia, vẻ mặt mờ mịt.

"Vị lão huynh kia hiểu rõ ràng cái gì?"

Tô Đình ngạc nhiên một lúc lâu, "Ta làm sao lại không rõ?"

. ..

Trong Đinh gia.

Gia đinh kia vội vã chạy đến, thấy Đinh nhị gia lại cúi chào.

Đinh nhị gia nói: "Vị thần y kia đâu?"

Gia đinh thấp giọng nói: "Thần y không muốn đi vào."

Đinh nhị gia hơi hơi ngẩn ra, mang theo nghi hoặc.

Hồ lão cũng có nghi hoặc, nhưng thuận miệng muốn nói"Kẻ này sợ lộ ra nguyên hình, không dám vào đến".

Nhưng lúc này, gia đinh kia lại nói: "Thân phận tiểu nhân thấp, địa vị thấp kém, thần y ra hiệu cần nhị gia tự thân đi, mới có thể nghênh đón vị thần y này vào."

Đinh nhị gia còn không nói chuyện, đã nghe Hồ lão hừ một tiếng, nói: "Còn nhỏ tuổi mà lòng kiêu căng không nhỏ, còn tự cho mình là thần y."

Đinh nhị gia khẽ cau mày, không mở miệng.

Nhưng gia đinh kia lại thấp giọng nói: "Phàm là thần y, đều tự cho thân phận cao quý, cũng thương có tính tình quái lạ. Dựa vào nhãn lực của tiểu nhân thì vị thiếu niên này có tính tình kiêu ngạo, có lẽ cũng có y thuật cao thâm. Nhị gia, bây giờ chúng ta đi cầu danh y, cầu thần bái phật khắp nơi rồi, cũng không nên thất lễ vị này, có thể trị hay không cứ để hắn vào là biết."

Đinh nhị gia trầm ngâm gật đầu, muốn mở miệng.

Nhưng Hồ lão kia lại kêu thành tiếng.

Gia đinh này khẽ cau mày, hắn không phải người ở Cảnh Tú huyện, hắn ở bên người quan huyện Đinh Nghiệp tại Khảm Lăng đã nhiều năm,

Từng va chạm xã hội, biết được xử lý sự tình, lúc nào nên mềm yếu, khi nào nên cứng rắn, giờ khắc này thấy thế lại nói một tiếng: "Vị thần y này không mời mà tới, đã là tự hạ thân phận, bây giờ muốn người Đinh gia đích thân đi nghênh đón, xin hắn tới cứu lão tổ mẫu, đãi ngộ như thế, cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi, hắn tự mình đánh ngựa mà đến, còn ngài là chúng ta phải thuê xe ngựa từ Cảnh Tú huyện tới Cố huyện mời tới, chờ một lúc còn phải tiễn ngài trở về. . ."

Trong giọng nói của hắn không mặn không nhạt, ngữ khí cung kính, nhưng rõ ràng lời này này chứa sự sắc bén.

Sắc mặt Hồ lão biến đổi liên tục, hết sức khó coi.

Đinh nhị gia có chút sầu lo, nhưng nhớ tới vị Hồ lão này cũng không cứu được mẫu thân của hắn, nên cũng không cần quá cung kính. . . Chỉ là đề phòng khi thiếu niên kia thi cứu, nếu thiếu niên phạm sai lầm thì vẫn cần Hồ lão chăm nom.

"Được rồi, ngươi ở đây bồi tiếp Hồ lão, ta tự mình đi nghênh đón vị tiểu thần y này."

. ..

Trước cửa Đinh gia.

"Tiểu Đình."

Tô Duyệt Tần cũng mang theo nghi hoặc, nhẹ giọng nói: "Lúc trước người kia nói chính mình hiểu rõ, hắn hiểu rõ cái gì? Đệ nói lời kia lsf có ý đồ đặc biệt sao?"

Tô Đình xoay đầu lại, nhìn Tô Duyệt Tần, vẫy vẫy tay, cũng khá bất đắc dĩ, nói: "Ta cũng không biết hắn rốt cuộc hiểu rõ cái gì."

Khi Tô Đình đang vô cùng thắc mắc, bên trong Đinh gia lại vội vàng có một người đi ra.

Người này mặc quần áo hoa lệ, tầm tuổi trung niên, chỉ là có vẻ gầy gò, dưới cằm có một chùm râu dê.

Hắn đi ra khỏi cửa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa này, sáng mắt lên, lại nhìn thấy thiếu niên trên xe ngựa, quần áo tuy rằng giản dị, nhưng diện mạo đoan chính, trạng thái nhàn nhã, rồi lại có mấy phần dù đang ở trần thế nhưng lại không vào trần thế.

Chỉ dựa vào khí chất này, Đinh nhị gia đã biết được thiếu niên này tuyệt đối không phải thiếu niên nhà nghèo.

Hắn không dám thất lễ, vội vã đi đến gần nói: "Đinh mỗ cân nhắc không chu đáo, có chỗ thất lễ, nhìn tiên sinh thứ tội."

Ngôn ngữ hạ xuống, hắn lại cúi người hành lễ.

Tô Đình xuống xe ngựa, hơi xua tay, nói: "Đinh nhị gia không cần khách khí, ta tên Tô Đình, từ phía đông mà đến, nghe nói lão phu nhân trong quý phủ luôn luôn thiện tâm, bây giờ nhiễm bệnh, người người sầu lo, Tô mỗ cũng coi như hiểu biết một chút vì vậy đến đây thử nghiệm một phen, có thể chữa trị cho lão phu nhân không."

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn vị Đinh nhị gia này một chút.

Đinh gia có ba huynh đệ.

Lão đại chính là quan huyện Đinh Nghiệp ở Khảm Lăng huyện.

Lão nhị là chủ nhân Đinh gia ở Cảnh Tú huyện.

Lão tam lại luyện võ thành si, tuổi qua ba mươi mà vẫn không thành gia, chỉ là võ nghệ rất cao, khá là lợi hại.

Trước mắt vị này chính là Đinh nhị gia?

"Đinh nhị gia."

Tô Đình nói rằng: "Tỷ đệ hai người chúng ta còn có việc gấp, không nên trì hoãn, chúng ta vẫn nên trực tiếp đi vào, gặp lão phu nhân thôi?"

Đinh nhị gia nghiêng người, nói một tiếng xin mời.

Tô Đình lại không nhanh không chậm, quay người đỡ biểu tỷ Tô Duyệt Tần xuống.

Ánh mắt Đinh nhị gia sáng ngời, rồi lại cúi đầu đến.

Tô Đình đỡ biểu tỷ xuống, mới nói với gia đinh bên cạnh Đinh nhị gia, phân phó nói: "Cẩn thận trông giữ xe ngựa của ta, nhất định không thể sai sót."

Đinh nhị gia cười nói: "Đây là tự nhiên. . ."

Hắn nghiêng đầu nói rằng: "Mang xe ngựa của Tô tiên sinh tới phía sau, cẩn thận chăm sóc."