"Đệ tử này không thể cần nữa rồi."
Trong lòng Tô Đình hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Tô Tân Phong này quả thực là khi sư diệt tổ, phải treo lên đánh mười bảy mười tám lần!
Làm nhục sư tôn của hắn, thế mà còn nhịn.
Xuất thủ với đồ đệ của hắn lại muốn nghiêm trị không tha.
Bây giờ địa vị của Tô mỗ ở trong lòng hậu bối đệ tử đã thê lương như thế rồi sao?
——
Trên mặt biển.
Hư ảnh Tô Tân Phong lộ ra khí thế bức người.
Vị Đại Chân Nhân kia cũng cảm thấy nặng nề.
Năm đó hắn ta từng chứng kiến bản lĩnh của Tô Tân Phong, dù lúc đó tu vi của Tô Tân Phong còn không bằng hắn ta, nhưng bản lĩnh đấu pháp đúng là cao tới đáng sợ, dù là những đệ tử cùng có xuất thân ở Nguyên Phong Sơn kia, cũng đều cực kì kính phục đối với hắn.
Bây giờ Tô Tân Phong sớm đã trở thành Bán Tiên, đạo hạnh vượt xa mình.
"Ta bình sinh xem thường nhất là loại người ỷ lớn hiếp nhỏ như ngươi."
Tô Tân Phong nói: "Ta đây chỉ là một bộ thân thể dùng thuật Cắt Giấy Làm Ngựa mà tạo ra, bàn về pháp lực chất chứa, gần như chỉ ở cấp độ vừa thành Dương thần, so với ngươi còn thấp hơn một bậc... Tuy ta là Dương thần đỉnh phong, công quả nửa thành, nhưng cũng không tính là khinh ngươi."
Vị Đại Chân Nhân này hơi biến sắc mặt, nói ra: "Ngươi thật sự muốn động thủ?"
Tô Tân Phong bình tĩnh nói ra: "Nể tình tình cảm năm đó, cùng ân tình vị đạo hữu kia tương trợ năm đó, ta có thể lưu tính mạng các ngươi, nhưng ngươi cần tự đánh gãy một tay, trong vòng trăm năm, không được chữa trị, mà hậu bối kia hãy tựn cắt \ lưỡi, trăm năm không được mở miệng."
Đại Chân Nhân này trầm giọng nói ra: "Khinh người quá đáng!"
Dư An nuốt một ngụm nước bọt, cũng cảm thấy sư tôn nhà mình quả thực là uy thế bá đạo, cường thịnh tuyệt luân, chỉ dựa vào một bộ hóa thân từ thuật Cắt Giấy Làm Ngựa, là có thể ngăn chặn một vị Đại Chân Nhân, thậm chí ép đối phương tự đoạn một tay, trăm năm không được mọc lại.
"Khinh ngươi thì thế nào?"
Tô Tân Phong nói ra: "Nếu không phải nể tình ngươi năm đó chống cự ma đạo có công, nể tình vị đạo hữu kia vì tương trợ ta mà vẫn lạc, dựa vào chuyện hôm nay, ta đã diệt toàn tông ngươi! Nhưng công lao cùng tình cảm cũng không có nghĩa là có thể để các ngươi tùy ý làm bậy ở trước mặt ta, bây giờ lưu lại tính mạng các ngươi, còn không phục, vậy thì thử một chút!"
Vị Đại Chân Nhân kia thở sâu, hắn ta tính toán xem bản thân đấu với hư ảnh Tô Tân Phong trước mặt này, rốt cuộc có thể có bao nhiêu phần thắng.
——
Trên Huyền Nguyên đảo.
Tô Đình vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn một cái, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt bắt nguồn từ với tiên thần đang nhìn chăm chú.
Ánh mắt này không phải nhìn chăm chú vào hắn, mà là rơi vào trên người Tô Tân Phong và Dư An.
Dù sao Tô Đình cũng là Chân Tiên thượng tầng, mơ hồ có phát hiện.
Nếu như hắn triệt để buông ra cảm giác, tự nhiên có thể trực tiếp xem xét, thậm chí biết được thân phận của đối phương.
Nhưng bây giờ hắn ẩn vào nhân thế, thu lại khí tức, tự nhiên không thể dò xét lung tung.
"Chẳng lẽ lại đang bày cạm bẫy để dụ ta ra ngoài?"
"Hay là nói việc này cũng không có ai phía sau, chỉ là vì khi nãy Tô Tân Phong xuất thủ, dẫn động tiên thần nhìn chăm chú."
"Cũng chính là nói, lúc này nếu ta xuất thủ, sẽ bại lộ trong mắt tiên thần."
Tô Đình hơi nhíu chân mày lại, trong lòng có phần cẩn thận, thầm nghĩ: "Cũng không đến mức để một tôn tiên thần lặng yên dùng đại chiêu chứ?"
Muốn dẫn dụ hắn ra, trừ phi là đồ tử đồ tôn có nguy cơ vẫn lạc.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt, vị Đại Chân Nhân này cũng không thể thắng đượcTô Tân Phong.
——
Trên biển lớn.
Vị Đại Chân Nhân kia không ngừng thay đổi sắc mặt, trong lòng quả thực không có nắm chắc thắng được Tô Tân Phong, dù đây chỉ là một cỗ hóa thân.
Hắn ta cũng không cam lòng, muốn xuất thủ.
Nhưng nếu xuất thủ, sau đó Tô Tân Phong chắc chắn sẽ tới cửa hỏi tội, thậm chí tiêu diệt cả sơn môn.
Trăm năm cụt một tay, đổi lấy tông môn an ổn.
"Thôi được..."
Vị Đại Chân Nhân này thở dài một tiếng, đang muốn tự chặt một tay.
Ngay khi hắn ta vận chuyển pháp lực, trong ngực hắn ta đột nhiên bắn ra một tia sáng.
Tia sáng này cực kì sáng chói, đúng là một viên minh châu, tràn ngập khí thế mãnh liệt.
Khí thế này, cho dù là Đại Chân Nhân tầng tám, cũng sợ hãi đến cực điểm.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức vứt về phía trước.
"Đây là..."
Hư ảnh Tô Tân Phong hơi đổi sắc mặt.
Viên minh châu kia tới cực nhanh, quang hoa sáng chói, lại tràn ngập khí tức lạnh thấu xương.
Chỉ thấy hai tay Tô Tân Phong nhấn một cái, đẩy về phía trước.
Viên minh châu kia lập tức ngừng lại.
Đây là một kiện tiên bảo!
Trong lòng Tô Tân Phong hơi trầm xuống.
Tiên bảo này có chút lợi hại, dù Đại Chân Nhân kia không biết được bảo vật, không biết thi triển, nhưng vẫn là tiên bảo.
Nếu như lúc toàn thịnh, bản thân ở đây, cũng có thể ứng phó.
Nhưng dựa vào một cỗ hóa thân, thì hơi bất lực.
Thình thịch!
Hư ảnh Tô Tân Phong lập tức vỡ tán, hóa thành mảnh vụn đầy trời.
Sắc mặt Dư An lập tức trắng bệch.
Mà Đại Chân Nhân kia vẫn kinh ngạc.
——
Trong Nguyên Phong Sơn.
Tô Tân Phong kêu lên một tiếng đau đớn.
"Tiên bảo?"
"Tên kia sao lại có tiên bảo?"
"Một vị Đại Chân Nhân có được tiên bảo, xuất thủ với môn hạ đệ tử của ta?"
Trong nháy mắt này, trong lòng Tô Tân Phong nhanh chong suy nghĩ, nhưng vẫn hóa thành một đạo lưu quang, ra khỏi Nguyên Phong Sơn, bay thẳng đến Đông Hải.
——
Trên Huyền Nguyên đảo.
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ lại.
Tiên bảo kia xuất hiện, hiển nhiên khiến vị Đại Chân Nhân kia có chút kinh ngạc.
Nhưng tiên bảo đúng là vẫn luôn ở trên người của đối phương.
"Thì ra là thế."
Tô Đình cười lạnh nói: "Muốn bức Tô mỗ ra mặt, nhưng không có biện pháp môn, cho nên muốn dùng đồ tử đồ tôn của ta bức ta hiện thân... Nhưng tuy bọn hắn là hậu bối của ta, nhưng cũng là đệ tử của Nguyên Phong Sơn, cũng không xúc phạm thiên điều, tiên thần cũng không thể tùy ý ra tay với bọn hắn, chỉ có cùng loại cảnh giới, nâng lên sự cố, cuối cùng có cớ, thậm chí mượn đao giết người?"
Khi tiên bảo kia không nở rộ, chỉ như một viên minh châu phổ thông.
Vị Đại Chân Nhân kia cũng là ngẫu nhiên đạt được, lại thành quân cờ.
Một viên minh châu này, từ trên người hắn phát ra, đánh tan hư ảnh của Tô Tân Phong.
Nghiêm chỉnh mà nói, là vị Đại Chân Nhân này dựa vào bảo vật đánh tan hư ảnh Tô Tân Phong, đồng thời không có dấu vết của tiên thần.
——
Vị Đại Chân Nhân kia dường như cũng cảm thấy cực kì kinh dị đối với việc đánh tan hư ảnh Tô Tân Phong một,.
Hắn ta thu viên minh châu này về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Dư An, lại chỉ là trầm mặc.
Khi nãy chẳng qua là một cỗ hóa thân của Tô Tân Phong.
Chân thân của Tô Tân Phong vẫn là cao nhân cấp độ Bán Tiên, vô địch ở nhân gian, cuối cùng vẫn là nhân vật không chọc nổi.
"Việc này dừng ở đây..."
Vị Đại Chân Nhân này đang muốn tiếp tục mở miệng, lại phát hiện tiên bảo trong ngực gần như phun ra hào quang, giống như muốn trực tiếp đánh về phía đạo sĩ tuổi trẻ trước mặt.
Sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch, cưỡng ép ngăn chặn tiên bảo kia.
Giả sử như đánh chết đạo sĩ trẻ tuổi này, chỉ sợ bản môn cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng tiên bảo kia, lấy tu vi của hắn, cuối cùng không áp chế nổi.
Mắt thấy tiên bảo muốn tuột tay mà đi, đánh chết đệ tử Tô Tân Phong.
Nhưng bỗng nhiên, tiên bảo lại dừng lại, thậm chí ngay cả tiên quang đều thu liễm.
Dù là vị Đại Chân Nhân này đã có khả năng khám phá hư ảo, nhưng cũng ngơ ngác một chút.
Mà ở phía nam ngoài mười dặm, một chiếc thuyền con, theo sóng biển bồng bềnh.
Trên thuyền nhỏ có một lão giả ngồi, quần áo màu trắng, râu tóc như sương, thần sắc bình thản, ánh mắt tĩnh mịch, dường như mang theo sự tang thương cùng trí tuệ khi khám phá thế sự, duyệt tận vạn vật.