Đại Chân Nhân tầng tám!
Tiếng quát này cực kì cường thịnh, ầm ầm chấn động, trăm dặm cuồn cuộn, nhấc lên thủy triều.
Dư An chỉ cảm thấy một luồng khí thế cường thịnh áp bách trên người, như một ngọn núi lớn ép xuống, gần như ép hắn vào trong biển, nhưng hắn cố gắng vận dụng pháp lực, rốt cục vẫn chống lại được.
" Tu vi tầng sáu, bản lĩnh cũng không nhỏ."
Vị Đại Chân Nhân kia dùng ngữ khí lạnh lẽo, từ chân trời phía đông bay đến, dáng người khôi ngô, diện mạo trung niên.
Trong lòng Dư An hơi trầm xuống, nắm chặt pháp kiếm.
Đại Chân Nhân tầng tám dựa vào Dương thần áp bách, cũng đủ để Thượng Nhân bình thường không thể động đậy.
Hắn là đệ tử Nguyên Phong Sơn, đương nhiên không phải Thượng Nhân bình thường có thể so sánh, nhưng lúc này chống cự lại cũng có chút gian nan.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng, năm đó sư tổ Tô Đình vượt qua rãnh trời này như thế nào để dùng tu vi tầng sáu để chém giết Đại Chân Nhân tầng tám.
Ngài là kinh tài tuyệt diễm bực nào?
"Đa tạ đạo hữu cứu giúp."
Đại Chân Nhân kia nhìn về phía vị lão giả kia, thi lễ.
Lão giả đáp lễ nói: "Nhận ủy thác của người mà thôi, bây giờ tôn giá đã tới, lão phu cũng xin cáo lui."
Đại Chân Nhân kia khẽ nhíu mày, hỏi: "Người nào nhờ vả?"
Lão giả lắc đầu, nói ra: "Là một vị ân nhân của lão phu, nhưng nếu đã cứu giúp môn hạ đệ tử của tôn giá nên không có ác ý gì, tôn giá cứ yên tâm... Lão phu cần trở về phục mệnh."
Ánh mắt Đại Chân Nhân ngưng lại, nhưng cũng không ngăn cản, nói ra: "Đạo hữu đã cứu giúp môn hạ của bản tọa, cũng coi như thi ân với bản tọa, lúc này nếu còn ngăn đạo hữu rời đi thì đúng là không thể nào nói nổi."
Lão giả lập tức hóa thành một tia sáng, rời xa nơi đây.
Mà thanh niên kia đang cố gắng chữa trị thương thế, thở dốc hô: "Sư bá."
Đại Chân Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, nói ra: " Tu vi tầng sáu đỉnh phong, luôn luôn tự nhận là nhân vật số một ở nhân gian đời này, lại bị một đạo sĩ Thượng nhân cảnh đánh bại."
Sắc mặt thanh niên cứng đờ, chợt nói ra: "Hắn không phải Thượng Nhân bình thường, đệ tử... Đệ tử đã kết trận, hợp lực cùng mấy vị đồng môn, cũng không phải đối thủ của hắn."
Đại Chân Nhân nghe vậy, lập tức lộ ra sắc mặt khác thường, nhìn về phía Dư An, hỏi: "Ngươi là môn hạ nhà ai?"
Trong nháy mắt này, trong lòng của hắn ra đã là hơi nặng nề mấy phần.
Mấy đệ tử nhà mình kết thành trận pháp, uy lực không hề tầm thường ,theo đạo lý thì tu sĩ dưới Dương thần gần như không thể phá đi.
Nhưng hắn ta cũng từng trải qua trận đại chiến chống cự ma đạo năm đó, biết được những đệ tử tiên tông kia cực kì xuất sắc, sở học công pháp cực cao, kiến thức cũng cực cao, còn có trưởng bối dạy bảo, đã hình thành hệ thống cực kì hoàn thiện, có thể phát huy ra toàn bộ bản lĩnh của mình, từ đó lấy yếu thắng mạnh.
Đạo sĩ trẻ tuổi này chỉ sợ chính là đệ tử tiên tông.
Dư An cầm pháp kiếm, cảm nhận được Đại Chân Nhân kia buông ra uy áp, không còn áp bách, trong lòng thở phào một hơi, nói ra: "Nguyên Phong Sơn..."
Đại Chân Nhân hơi biến sắc, trong lòng đã có suy nghĩ muốn dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng đúng vào lúc này, thanh niên kia bỗng nhiên lên tiếng, quát: "Hắn là hậu bối của tội tiên Tô Đình!"
Vị Đại Chân Nhân kia chấn động, đột nhiên đưa tay nhấn một cái, nói: "Ngươi thật sự là hậu bối của Tô Đình?"
Dư An kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng nói ra: "Không sai!"
Vị Đại Chân Nhân này không chừng thay đổi sắc mặt.
Năm đó hắn ta tham dự qua đại chiến chống cự ma đạo, bản thân đã từng tắm máu chiến đấu, bồi hồi nhiều lần bên bờ sinh tử, mà rất nhiều đồng môn cùng hảo hữu đều bị chôn vùi ở nơi đó.
Lúc đầu hắn ta đã từng oán hận vị U Minh Chân Quân ép buộc bọn hắn đi chống cự ma đạo, về sau thấy được ma đạo tà ác, cũng dần dần phai nhạt đi oán hận.
Đến về sau, U Minh Chân Quân chủ trì việc chống cự ma đạo lại cấu kết với hạng người ma đạo, có lẽ một trận chiến năm đó từ đầu tới đuôi chính là âm mưu.
Từ một khắc kia trở đi, sự phẫn hận của hắn ta như ngọn lửa thiêu đốt.
Bây giờ đạo sĩ này đúng là hậu bối của Tô Đình?
"Ngươi..."
Đại Chân Nhân dần dần lộ sát cơ.
Mặc dù hắn ta biết rõ Tô Đình chính là Chân Tiên, trong nháy mắt đủ để đem diệt sát hắn ta, thậm chí hủy diệt cả tông môn của hắn ta.
Nhưng giờ khắc này, hắn ta vẫn không ngăn chặn được sát cơ trong lòng.
Ánh mắt Dư An lạnh lẽo, cảm nhận được áp bách đến từ tầng tám Đại Chân Nhân, trong nháy mắt này, hắn thậm chí nghĩ đến chuyện buông pháp kiếm xuống, mặc cho đối phương xâm lược.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, lại nghe thấy hắn giận giữ quát một tiếng, đột nhiên xuất kiếm!
Hắn vượt qua khắc chế của Dương Thần đối với m Thần, vượt qua sợ hãi bắt nguồn từ bản năng trong lòng.
Lấy tu vi tầng sáu xuất kiếm với Đại Chân Nhân tầng tám!
"Lấy trứng chọi đá!"
Đại Chân Nhân tiện tay vỗ tới.
Chỉ thấy kiếm quang xuyên phá bàn tay của hắn ta, đâm thủng bờ vai của hắn ta, tràn ra một dòng máu tươi.
Dư An ngơ ngác một chút.
Vị Đại Chân Nhân này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những môn hạ đệ tử bên cạnh đều lộ vẻ không cách nào tin tưởng.
Dùng tu vi tầng sáu, vượt qua sự sợ hãi đối với Đại Chân Nhân tầng tám, cho thấy tâm tính người này kiên nghị.
Nhưng có thể chém ra một kiếm này, cũng chỉ đại biểu tâm tính hắn kiên nghị, mà đối với Đại Chân Nhân thì một kiếm này vẫn cực kì nhỏ yếu.
Nhưng vấn đề một kiếm yếu như vậy lại có thể đâm trúng một vị Đại Chân Nhân tầng tám.
Biến hóa như thế, ngay cả chính Dư An đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tô Tân Phong?"
Vị Đại Chân Nhân này chớp mắt đã hiểu được.
Hắn cũng là người tu đạo tầng tám, cũng có khả năng khám phá hư ảo, lúc này lập tức tỉnh ngộ lại, một đạo kiếm quang khi nãy kia thoáng có thêm khí tức của một vị Dương thần đỉnh phong.
Luồng khí tức này, hắn cũng không xa lạ gì.
Tô Tân Phong.
——
Trên Huyền Nguyên đảo.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng.
Khi nãy hắn không có xuất thủ, bởi vì hắn biết rõ tiểu tử Tô Tân Phong kia nhất định sẽ cho đồ tôn nhà mình thủ đoạn bảo mệnh.
Giống như năm đó hắn cho Tô Tân Phong không ít thủ đoạn bảo mệnh.
"Dám xuất thủ với Đại Chân Nhân, can đảm lắm."
"Chỉ là bản lĩnh vẫn kém một chút, không giống chân truyền của Tô Đình ta lắm."
"Đều nói một đời càng hơn một đời, nhưng so với ta thì còn kém xa."
"Nếu là ta năm đó ở tầng sáu, một kiếm vừa rồi có thể chém được Đại Chân Nhân tầng tám này."
"Tên hậu bối này thật là không nên thân, sau này sẽ treo lên đánh hai lần."
Tô Đình tự nói như vậy, trong mắt có mấy phần hoảng hốt.
——
"Dám bắt nạt đệ tử của Tô Tân Phong ta?"
Một giọng nói lạnh nhạt lại lạnh lùng từ trong ngực Dư An dâng lên.
Chỉ thấy gặp một đạo quang mang dần dần hiển hóa, ngưng tụ thành một hư ảnh, rõ ràng là tướng mạo một đạo sĩ trong sáng, trên trán tràn đầy vẻ kiêu căng.
Dư An vội thi lễ: "Sư tôn."
Tô Tân Phong cũng không để ý tới hắn, chỉ là nhìn về phía vị Đại Chân Nhân kia, nói ra: "Ta nhận ra ngươi, năm đó sư đệ ngươi cùng ta kề vai chiến đấu, vẫn lạc tại chỗ, ta nhận tình của hắn, cho nên vừa rồi tha lỗi cho hắn vì dám làm nhục gia sư, nhưng hắn lại dám xuất thủ đối với môn hạ đệ tử của ta, tội này khó thể tha... Nhưng đây tốt xấu gì cũng là chuyện của đám tiểu bối, ngươi là trưởng bối lại muốn xuất thủ, lấy lớn hiếp nhỏ, quả thực là làm người trơ trẽn."
Nói đến đây, chỉ thấy hư ảnh Tô Tân Phong tiến lên một bước, nói ra: "Chúng ta đều là trưởng bối, vậy do ngươi và ta đấu một trận?"