Năm tháng dài dằng dặc.
Chớp mắt đã qua ba mươi hai năm.
Trong ba mươi hai năm này, tam giới lục đạo gió êm sóng lặng.
Loạn tượng từ nhiều năm trước từng bước bị Thiên Đình bình định lại.
Dưới nhân gian, năm đó từng xảy ra mấy chục năm chiến loạn, cuối cùng cũng thiên hạ thái bình, chỉ là mười năm trước lại có một trận mưu phản, nhưng cũng bị diệt trừ hoàn toàn. . . Bây giờ quốc vận hưng thịnh, mưa thuận gió hoà.
Dù là phàm phu tục tử, hay hạng người tu đạo, hoặc là tiên thần, đều vượt qua hơn ba mươi năm bình ổn này.
Chỉ là đối với phàm phu tục tử thì ba mươi hai năm trôi qua, đã là một thời gian rất dài trong cuộc đời. . . Nếu nói đời người bảy mươi là thọ, thì ở thế đạo này, dù là thái bình thịnh thế, nhưng thọ tới sáu mươi tuổi cũng coi như khó được.
Ba mươi hai năm, đối với người phàm thì chính là hơn nửa cuộc đời rồi.
Đối với hạng người tu đạo, thì đây hẳn là thời gian một lần bế quan.
Nhưng mà đối tiên thần thì chỉ là một cái búng tay.
Vì vậy đối với chư thiên tiên thần, bọn hắn cũng chưa từng quên vị U Minh Chân Quân đã biến mất không thấy gì nữa kia.
"Tu hành năm mươi năm đã là Chân Tiên đại năng, đây mới thực là kỳ tài ngút trời."
" Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo vào mười năm trước cũng đã thành tựu Chân Tiên tầng bốn."
"Không biết Tô Đình đã từng là U Minh Chân Quân này, bây giờ là phản thần Thiên Đình, sau ba mươi năm tiềm tu đã đạt đến cấp độ như thế nào?"
"Việc này cũng khó nói, dù sao phải trốn tránh nên không thể an tâm tu hành, không thể so sánh với tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên. . . Không nên quên, năm đó hắn chính là vì mạng sống, đã ẩn thân ở Bối m Sơn trong U Minh Địa phủ, nơi đó cực kỳ ô uế, có thể mài mòn tu vi."
"Cũng phải, nhưng những năm này, hắn không có đường để đi, nếu ẩn thân ở nơi như thế, tu vi thậm chí không tăng mà lại giảm đi."
"Nói đến đây thì đúng là kỳ quái, một đóa hắc liên kia truyền thuyết là chân thân Ma Tổ, nhưng năm đó sau khi cứu Tô Đình đi thì không có một chút động tĩnh nào."
"Nghe đồn Tuần Sát Sứ tam giới- Bạch Kế Nghiệp, cùng Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện nhận lệnh từ Đế Quân, dốc hết sức tìm kiếm ma liên, lại không thu hoạch được gì, trước đây không lâu, mỗi người đều bị phạt một Đả Thần Tiên."
"Rốt cuộc là giấu ở đâu?"
——
Tiên thần trên thiên giới coi chuyện ở hơn ba mươi năm trước giống như chuyện ngày hôm qua.
Chỉ là đối với người tu hành trên thế gian thì ba mươi hai năm cũng coi là thời gian không ngắn.
Ví dụ như đối với Nguyên Phong Sơn, đã coi như lại có một đời đệ tử mới.
Về phần thủ tọa Tô Tân Phong, cũng đã ngưng thành hư ảo đạo quả, là nhân vật xưng hùng ở nhân gian.
Dù ân sư Tô Đình mà hắn thụ nghiệp đã thành phản thần của Thiên Đình, nhưng dù sao Tô Tân Phong cũng là đệ tử Nguyên Phong Sơn, chính là tông môn mà Thanh Đế sáng lập, là đạo thống của Thanh Nguyên tổ sư, bởi vậy Thiên Đình cũng không liên luỵ.
Chỉ là mạch đệ tử này không khỏi bị người lên án.
"Sư tôn."
Có một đạo sĩ tuổi trẻ thi lễ với Tô Tân Phong nói: "Đệ tử đã chuẩn bị tốt lễ vật."
Tô Tân Phong gật đầu nói: "Đưa tới Đông Hải."
Đạo sĩ trẻ tuổi vang lời, rời núi mà đi.
——
Bên ngoài Nguyên Phong Sơn.
Chỉ thấy một tia sáng, chớp mắt bay về phía đông phương.
Tròn tia sáng kia rõ ràng là đạo sĩ trẻ tuổi.
Đạo sĩ trẻ tuổi này chính là đệ tử của Tô Tân Phong, tên là Dư An, bây giờ mười chín tuổi, cũng có tu vi tầng sáu, m Thần đã đến đỉnh phong.
Tu vi đến tầng sáu, đã có thể đằng vân giá vũ, phi độn cách mặt đất.
"Sắp đến Đông Hải."
Dư An rất ít khi đi ra ngoài, lần này cố gắng cảm thụ khoái cảm khi cưỡi mây đạp gió, tới gần hải vực mới ngừng lại.
Hắn tuy có tu vi tầng sáu, nhưng luôn luôn khống chế độn quang, tiêu hao thực không cạn.
Chỉ thấy đạo sĩ trẻ tuổi lấy ra một chiếc thuyền lớn chừng bàn tay, thả vào trong biển, hóa thành một chiếc lâu thuyền to lớn.
Hắn rơi xuống lâu thuyền rồi mới là vận dụng pháp lực, khống chế lâu thuyền, phóng về phía biển cả.
Không lâu sau đó, hắn đã nhìn thấy một hòn đảo ở phía trước.
"Huyền Nguyên đảo?"
"Khoảng cách tới Tiên Tần Sơn Hải Giới cũng không xa."
" Trước tiên dừng ở nơi đó nghỉ chân một chút."
Dư An nghĩ như vậy, điều khiển pháp thuyền dừng ở Huyền Nguyên đảo rồi lên đảo.
Trên đảo này, có phàm phu tục tử, cũng có người tu hành, thậm chí có tinh quái yêu vật lên đảo giao dịch cùng người tu hành, lấy vật đổi vật, lấy bảo đổi bảo.
Cảnh tượng như vậy, ở Trung Thổ không thể nào xuất hiện.
Nếu như thật sự có loại người này đi ở ngoài, yêu vật ẩn hiện thì sớm đã bị Thủ Chính Đạo Môn diệt sạch đi.
"Linh thực nơi này ngược lại rất nổi danh."
Dư An nghe nói trên hòn đảo của Đông Hải, không thiếu linh thực dùng yêu vật nấu nướng, cực kì mỹ vị, hơn nữa còn sẽ có giúp ích đối với tu vi, không thua gì linh đan diệu dược, chỉ là cực kì sang quý.
Hắn ở Nguyên Phong Sơn cũng nếm qua không ít linh thực.
Nghe nói linh thực sinh ra chính là do sư tổ Tô Đình tới Đông Hải một chuyến, sau khi về đã xây dựng ở Nguyên Phong Sơn.
"Tuy rằng sang quý, nhưng cũng chưa chắc không thể thử nghiệm."
Dư An nghĩ như vậy, đi tới một tửu lâu.
Nhà tửu lâu này cao chừng tám tầng, giống như là một toà bảo tháp, giống như là một món pháp bảo biến thành.
Cho dù Dư An xuất thân từ tiên tông, cũng không khỏi sinh lòng tán thưởng.
"Cho ta tới. . ."
Dư An đang muốn gọi một chút đồ ăn đặc sắc Đông Hải, lại nghe được bên kia có chút ầm ĩ.
Chỗ đó có không ít hạng người tu hành, cũng có một số phàm phu tục tử.
Nhưng lại có một giọng nói vang dội, dường như đang kể chuyện xưa.
Dư An hơi hiếu kì, cẩn thận lắng nghe.
——
"Lại nói Vô Địch Thần Quân này dù tu vi còn thấp, khi ở Thượng Nhân cảnh đã bị Đại Chân Nhân truy sát, nhưng cũng không có nửa điểm khiếp ý, vừa đánh vừa lui đến Minh Nguyên Đạo Quan."
"Trong lúc đó còn vận dụng thủ đoạn của mình, dùng cảnh giới Thượng Nhân, chính diện đánh chết một Đại Chân Nhân."
"Kỳ thật Tô Thần Quân có bản lĩnh chém giết Đại Chân Nhân, lại nể tình trời cao có đức hiếu sinh, nhiều lần thủ hạ lưu tình."
"Đến Minh Nguyên Đạo Quan, vị Đại Chân Nhân kia lại cực kì tùy tiện, muốn mượn tiên bảo để đánh phá sơn môn."
"Đúng lúc này, Tô Thần Quân rốt cục tức giận, vận dụng bí thuật chém giết vị Đại Chân Nhân này ở bên ngoài sơn môn, cướp đoạt tiên bảo, đặt vững danh hiệu Vô Địch Thần Quân."
"Đây cũng là kỳ tích từ xưa đến nay chưa từng xảy ra qua!"
"Từ xưa đến nay, có lẽ có Thượng Nhân tầng sáu đánh bại Chân Nhân tầng bảy, nhưng lại chưa bao giờ có Thượng Nhân nào dễ dàng chém giết Đại Chân Nhân tầng tám."
"Từ xưa đến nay, chỉ có Tô Thần Quân mà thôi!"
Tiên sinh thuyết thư kia có diện mạo như thiếu niên, nói đến nước miếng văng tung tóe, dáng vẻ ngang nhiên kích động.
Dư An ngồi ở đằng kia, qua nửa ngày mới là kịp phản ứng, Tô Thần Quân mà tiên sinh thuyết thư kia đang nói chính là sư tổ của hắn.
"Đây là chuyện năm đó của sư tổ?"
"Lưu truyền đến Đông Hải?"
Trong lòng Dư An có chút phức tạp.
Hắn là đệ tử mạch này, một mạch độc truyền, nhân khẩu đơn bạc.
Năm đó sư tổ Tô Đình phụng mệnh vây quét ma đạo xong đã thành tựu Chân Tiên, lại mưu phản Thiên Đình, cấu kết ma đạo, ở Trung Thổ vốn bị xa lánh, dù ở Nguyên Phong Sơn cũng bị cô lập.
Chỉ là sư tôn Tô Tân Phong xưng hùng ở nhân gian, ở Nguyên Phong Sơn cũng là một vị thủ tọa cường đại nhất, mới khiến cho trưởng lão đệ tử các mạch có chút an phận.
Nhưng đây cũng chỉ là đối với sư tôn Tô Tân Phong thôi.
Đối với Dư An, từ khi hắn hiểu chuyện đã phải chịu ánh mắt kỳ dị của đồng môn, nhận đồng môn xa lánh.
Chỉ là theo tu vi hắn càng ngày càng cao, mới không có người nào dám khinh thường hắn.
Nhưng đối với vị sư tổ như truyền kỳ kia, hắn lại càng cảm thấy nỗi lòng phức tạp.
Giờ khắc này, nghe nói sự tích của sư tổ, lại có thật nhiều cảm giác kích động.
Mà đúng lúc này, lại nghe được một tiếng cười lạnh đầy khinh thường.
"Tên thuyết thư kia, không phải chỉ là tội tiên mưu phản Thiên Đình, cấu kết ma đạo, người người có thể tru diệt, cũng đáng để ngươi nói khoác như thế?"