Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 106: Đinh gia




     Cảnh Tú huyện.

Đinh gia.

Mấy ngày gần đây, từ trên xuống dưới Đinh gia đều vô cùng bận rộn.

Đinh gia lão phu nhân mắc trọng bệnh, khiến người Đinh gia đều ăn không ngon, ngủ không yên, cũng đều bận trước bận sau. Mà ngay cả hạ nhân trong phủ, thị nữ gia đinh cũng nghe lời dặn của gia chủ càng nhiều hơn so với ngày thường.

Gia chủ Đinh gia là Huyện lệnh lão gia của Khảm Lăng huyện, mà người này có tiếng là hiếu tử, chỉ vì bây giờ con đường làm quan đang rộng mở, nên mới không thể phụng dưỡng mẫu thân.

Mà chủ nhân Đinh gia ở Cảnh Tú huyện này là nhị gia của Đinh gia, hắn cũng là hiếu tử, đặc biệt là mỗi khi đại gia trở về thăm người thân, lại càng hiếu kính hơn rất nhiều.

"Hồ lão cảm thấy thế nào?"

Đinh nhị gia diện mạo gầy gò, có để một chòm râu dê.

Mà Hồ lão kia là lão y sư có tiếng ở Cố huyện, chính là hắn bỏ ra số tiền lớn mời tới, đồng thời, vì mời Hồ lão tới, hắn còn phái người dùng xe ngựa tới Cố huyện để đón Hồ lão đến.

Lão giả này chừng sáu mươi tuổi, tinh thần rất tốt, chỉ là giờ khắc này, trên mặt ông hiện ra vẻ sầu lão, hơi vuốt râu, nhíu mày nói: "Lão phu chưa từng gặp bệnh trạng như vậy, khi nãy cũng dùng chút phương pháp thử nghiệm một lần, nhưng vẫn không thể nhìn ra điều gì."

Nói tới đây, ông hít một tiếng, nói: "Không phải y thuật của lão phu quá kém, thực sự là vì loại bệnh này hiếm thấy trên đời. Dù lão phu làm nghề y mấy chục năm cũng chưa từng gặp, ở trong sách thuốc hồ cũng chưa từng có ghi chép. . . Về điển tịch y đạo, lão phu cũng coi như người đọc nhiều sách vở, trong đó có một số bệnh trạng tương tự, nhưng nghiên cứu kỹ thì lại không phải."

Đinh nhị gia nghe vậy, khe khẽ thở dài, thần sắc phức tạp.

Hồ lão hơi chắp tay, nói: "Lần này nhà ngươi dùng xe ngựa đưa đón, lại đón một người không có kiến thức như lão phu, thực sự là uổng phí nổi khổ tâm của Đinh lão gia. Đành vậy, nếu là thế thì phí chẩn bệnh, lão phu cũng là chỉ lấy sáu phần. . ."

Khóe mắt Đinh nhị gia co giật một cái, nhưng cũng không nói nhiều lời, bởi vì hắn đã sớm biết quy củ của Hồ lão này, ông ta khác những đại phu khác, nên chỉ khẽ nghiêng đầu, phân phó hạ nhân: "Chuẩn bị bạc."

Tên hạ nhân kia mới vừa lui ra, mà đúng lúc này lại đột nhiên có một tên gia đinh vội vã chạy tới.

Mà tên gia đinh này rất được nhị gia coi trọng, nhị gia tiến về phía trước hai bước để đón.

Bởi vì tên gia đinh này có chút không giống, hắn là người từ Khảm Lăng huyện tới đây, cũng là người của Đinh đại gia.

"Nhị gia."

"Làm sao?"

"Có một người đến cửa, tự xưng là thần y, có thể trị bệnh của lão phu nhân."

"Thần y?"

Đinh nhị gia hơi kinh ngạc, trong phạm vi trăm dặm này, phàm là đại phu có tiếng, hắn đều mời tới, thậm chí thần miếu có tiếng linh nghiệm trong phạm vi trăm dặm, cũng đều đã lạy, làm sao lại có thần y tự mình tới cửa?

"Thần y nào? Khẩu khí thật là lớn. . ." Sắc mặt Hồ lão hơi trầm xuống, nói: "Lão phu làm nghề y mấy chục năm, cũng không dám tự xưng là thần y, những lão hữu mà ta quen biết cũng không có người nào cảm đảm tự xưng là thần y. Trong chu vi mấy trăm dặm này, phàm là đại phu có tiếng, lão phu đều có quen biết, không biết hắn là vị nào, dĩ nhiên đảm dám tự xưng là thần y?"

Nói xong, ông ta nhìn về phía Đinh nhị gia, nói rằng: "Ở thế đạo này, hạng người giả danh lừa bịp có không ít, Đinh lão gi phải cẩn thận mới được."

Đinh nhị gia khẽ gật đầu, nói: "Những ngày qua, người mà Đinh mỗ mời đến cũng có, tự mình tới cửa cũng có, đục nước béo cò cũng có, đúng như lão tiên sinh nói."

Nói tới đây, ánh mắt Đinh nhị gia quái lạ, tràn đầy thâm ý liếc nhìn ông lão trước mắt.

Hồ lão lại không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ nhìn về phía gia đinh kia, nói rằng: "Người kia có lai lịch rasao?"

Gia đinh cung kính nói: "Bẩm lão tiên sinh, khi nãy phòng gác cổng nói là người kia vẫn chưa báo rõ lai lịch, chỉ nói là từ phương đông đến đây, tinh thông y thuật, nghe nói lão phu nhân trong phủ bị bệnh quấn người, căn cứ vào tấm lòng thầy thuốc nên đến đây cứu trị."

Hồ lão cười nhạt tiếng, nói: "Chẳng qua chỉ là hạng người không có lai lịch, chắc cũng chính là đám giang hồ bịp bợm. . . Hắn có hình dạng ra sao? Nhìn có khí thế như người đọc nhiều sách không? Có lớn tuổi hơn lão phu, từng trải thâm hậu hơn sao?"

Sắc mặt gia đinh quái lạ,

Sau đó hắn mới thấp giọng trả lời: "Đó là một thiếu niên nhân."

Hồ lão nghe vậy lại cười ha ha, quay sang nói với Đinh nhị gia: "Cái đám miệng còn hôi sữa, làm việc không biết phân nặng nhẹ, một thiếu niên, chữ còn chưa biết hết, sợ là sách thuốc cũng không đọc hết ba bản, bệnh nhân chắc cũng mỡi chữa cho hai ba người đã dám tự xưng là thần y, hắn tới cửa giả danh lừa bịp, hẳn là muốn dùng lão phu nhân để thử tay nghề hay sao?"

Đinh nhị gia nghe vậy thì hơi biến sắc.

Hồ lão cười nói: "Một thiếu niên như vậy, lại tự xưng đến từ phía đông, hẳn là một thiếu niên nhà nghèo, đi lang thang đến đây để kiếm cơm ăn? Ngươi tới nói xem hắn có hình dạng ra sao?"

Vẻ mặt gia đinh kia càng quái lạ, nói: "Khi tiểu nhân vừa mới đi tới tiền viện, nhìn thấy hắn mặc một bộ trường sam vàng nhạt, thường thường không có gì lạ, hơi cũ nát, còn bị giặt đến trắng bệch."

Hồ lão càng cười ha ha, lắc lắc đầu, lúc này không nói lời nào nữa.

Sắc mặt Đinh nhị gia liên tục biến đổi, mới thấp giọng nói rằng: "Mau để hắn rời đi, nhưng phải nhớ không thể đắc tội người ta."

Nhưng sắc mặt tên gia đinh kia lại càng quái dị, hắn ghé sát đến, thấp giọng nói: "Nhị gia, tiểu nhân thấy người tới thật sự không đơn giản, không thể đuổi."

Đinh nhị gia nghe vậy, hơi ngẩn ra, nói: "Chỉ là một thiếu niên mặc quần áo cũ nát nhà nghèo, làm sao lại không thể đuổi?"

Gia đinh nhìn lướt qua Hồ lão, lần thứ hai đè thấp giọng, nói: "Người này tuy là thiếu niên, nhưng hắn điều khiển xe ngựa đến."

"Xe ngựa?"

Đinh nhị gia khẽ cau mày.

Xe ngựa đối với người thường mà nói vẫn cực kỳ đắt giá.

Một thiếu niên nhà nghèo lại có thể đánh xe ngựa mà đến, đại biểu hắn cũng không phải thật sự bần cùng.

Thiếu niên này thật sự có bản lĩnh?

"Nhị gia."

Gia đinh nói rằng: "Xe ngựa của thiếu niên kia còn không xe ngựa bình thường, mà là xe ngựa song kéo, thùng xe hoa lệ, mà hai con ngựa kéo xe kia là ngựa mà cuộc đời tiểu nhân ít thấy. . . Đặc biệt là một con ngựa trắng bên trái, có thể nói là bảo mã, cũng chỉ có Tô gia ở Khảm Lăng huyện mới có ngựa tốt bực này."

Vẻ mặt Đinh nhị gia không ngừng biến ảo.

Hắn cũng không hoài nghi lời tên gia đinh này nói.

Bởi vì tên gia đinh này đi theo đại ca đã có nhiều năm, rất được đại ca coi trọng, có thể nói là tâm phúc, từng tuỳ tùng đi qua kinh thành, từng va chạm xã hội.

Xe ngựa song kéo, ở kinh thành đại biểu cho sĩ tử xuất hành.

Mà ở những nơi xa kinh thành này, việc này không thể quản quá rộng, cũng có một số người nắm quyền của đại tộc sẽ thỉnh thoảng dùng xe ngựa song kéo, thậm chí xe ngựa ba kéo.

Nhưng dù thiếu niên này có thân phận như thế nào, nhưng chỉ riêng chuyện có chiếc xe ngựa song kéo này, chí ít đại diện cho người này tuyệt đối không phải thiếu niên nhà ngheo.

Y thuật của hắn có cao thâm hay không còn chưa biết.

Nhưng người như vậy cũng không tiện dễ dàng đắc tội.

"Vậy thử một chút đi."

Đinh nhị gia thở một hơi dài, nói: "Mời hắn vào, xem hắn có thể trị được bênh của lão phu nhân không."

Nói tới đây, trong lòng của hắn cũng thấy vô cùng nặng nề, những ngày qua nhà hắn đã mời tới không biết bao nhiêu danh y, tất cả đều không có kết quả, bây giờ kỳ thực cũng chỉ đành lấy ngựa chết làm ngựa sống.

"Nhị gia, ngài đây là. . ." Hồ lão ngẩn ra.

"Hồ lão, thiếu niên này lái xe ngựa đến, không phải thiếu niên nhà nghèo, không bằng để hắn thử xem, có lẽ là chân nhân bất lộ tướng đây?" Đinh nhị gia nói.

"Xe ngựa?"

Hồ lão ngẩn ra, lại khuyên nhủ: "Nhị gia cần phải biết rằng, ở thế đạo này, kẻ lừa đảo cũng hiểu phải dốc hết vốn liếng, có lẽ hắn đặc biệt thuê một chiếc xe ngựa đến lừa gạt ngài. . . Ngài nghe hắn mặc quần áo cũ đấy, hiển nhiên là thuê xe ngựa, không có tiền lại đi đổi lại."

Đinh nhị gia hơi chút bất đắc dĩ, nói: "Vậy nên hôm nay còn mời lão nhân gia ngài ở bên quan sát, nếu hắn thật sự có sai lầm, lão gia ngài cũng tốt chỉ chính, tránh xuất hiện sự cố."

Hồ lão cau mày, nhất thời không nói.

Đinh gia nhị gia nói: "Nếu như hắn thực sự phạm sai lầm, tính mạng lão phu nhân vẫn là dựa vào ngài cứu vãn."

Dừng một chút, Đinh nhị gia mới than thở: "Phí chẩn kim sẽ trả tám thành."

Hồ lão sáng mắt lên, nói: "Được."