Rút dao chém nước nước càng chảy!
Giương quyền múc nước, cũng vẫn cứ là tình cảnh có thể dự kiến. . . Đơn giản chính là mặt nước bắn ra, quyền chưởng đánh vào trong nước mà thôi.
Mà võ giả trước mắt đã tu thành nội kình kia cũng như thế.
Một chưởng của gã đánh vào trong dòng nước.
Lực sĩ thủy hành đẩy về phía trước, quấn cả người gã vào trong dòng nước.
Gió còn đang thổi, cỏ xanh đong đưa.
Đám người ngơ ngác như gà gỗ, đầu óc vẫn trống rỗng.
Chỉ thấy một người khổng lồ từ trong ao nước đứng lên, thần uy nghiêm nghị, thế không thể đỡ.
Mà ao nước kia lúc này đã biến thành một hố sâu đầy nước bùn!
Bởi vì người khổng lồ này toàn thân do nước ngưng tụ thành, chính là lấy nước trong ao này!
Người phản ứng lại đầu tiên là gã võ giả nội kình bên người Đường công tử, dù sao gã cũng tập võ nhiều năm, phản ứng nhanh hơn người ngoài, khi phục hồi tinh thần lại, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi, khó có thể tin.
Gã chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn hai người trong cơ thể lực sĩ thủy hành.
Hai người kia bị nhốt trong cơ thể người nước, không thể thở nổi, giống như chìm trong ao nước vậy, cả hai không ngừng giãy dụa, nhưng lại không tìm ra cách để xông ra bên ngoài thân thể người nước, sắc mặt vì sợ hãi đã trở nên càng khó coi. . . Đặc biệt là người bị nhốt vào lúc sau kia, tuy rằng bị nhốt vào sau, nhưng bởi nội kình bắn ra, tiêu hao quá lớn, vì vậy có vẻ hụt hơi, môi đã tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, sắp sửa nghẹt thở mà chết.
"Ta đã nói cùng Phương Khánh rằng trong tay ta có một cánh cửa nối thẳng tới Địa phủ, các ngươi không đến thì thôi, nếu đến rồi thì Tô mỗ người nhỏ, lời nhẹ, nên cũng không ngăn trở được."
Tô Đình đi chậm rãi, mà lực sĩ thủy hành kia lại đi theo ở chếch sau, hắn nhìn về phía trước, chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: " Tô mỗ vốn chẳng muốn tiễn các ngươi một đoạn đường, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì mọi người đều không có thâm cừu đại hận gì, dù sao cũng vẫn là hương thân quê nhà, nếu các ngươi muốn đi Địa phủ du ngoạn, mà từ trước đến giờ Tô mỗ lại thiện tâm, hôm nay sẽ giúp các ngươi mở cánh cửa này ra."
Đám người hầu như đều không nghe rõ lời hắn nói, chỉ nhìn người nước to lớn từ từ áp sát kia, trong lòng vô cùng sợ hãi, cũng vì thế mà thất thần ngơ ngác.
Vương lão gia há miệng, tâm tư giống như đều cứng lại, dù lão đã sáu mươi tuổi, mấy chục năm sống trên đời, luôn giữ được trạng thái trầm ổn, nhưng vào thời khắc này tâm tình của lão đã không thể bình tĩnh được.
Đường công tử khẽ run lên, dù năm đó khi du lịch ở bên ngoài, lần thứ nhất giết người diệt khẩu, hắn ta cũng chưa từng thất thố như vậy.
Cao thủ nội kình phía sau hắn ta kia có sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, dù cho năm đó gã giết nhầm thê tử của một vị cao nhân võ đạo, bị cao thủ đã tu luyện nội kình đại thành kia truy sát cũn không thấy khó tin như vậy.
Người tập võ có lợi hại hơn nữa, dù sao vẫn là người tập võ.
Nhưng người khổng lồ bằng nước trước mắt này đã không thể miêu tả bằng hai chữ "Nhân lực" nữa.
Lực sĩ thủy hành uy thế vô cùng, không khác gì long hổ kéo đến.
Ngay cả mấy thớt ngựa kia cũng đều buồn bực bất an, mơ hồ có vẻ e ngại, thậm chí muốn thần phục.
Tô Duyệt Tần đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn người khổng lồ bằng nước ngưng tụ thành kia, dù nàng có thông tuệ hơn nữa, dù nàng suy đoán nhiều hơn, cũng không hề tưởng tượng ra cảnh tượng bây giờ!
Nàng nghĩ tới có lẽ tiểu Đình âm thầm tập võ, mà võ nghệ cao thâm.
Nàng cũng nghĩ tới có lẽ tiểu Đình nắm giữ được điểm yếu gì của đối phương chuôi, bởi vậy mới không sợ.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy!
Đó là cái gì?
Đó là một người khổng lồ, do nước ngưng tụ thành, giống như Thiên binh thần tướng.
Mà một vị Thiên binh thần tướng như thế, dường như lại nhận hiệu lệnh của tiểu Đình?
Vậy tiểu Đình chẳng lẽ là thần tiên trong biển người?
. ..
"Vương lão gia. . ."
Tô Đình từ từ đi về phía trước, từ tốn nói: "Nếu ngài sợ vị công tử số khổ nhà ngài quá mức cô quạnh trên đường xuống suối vàng, sao không tự thân đi Địa phủ một lần, trên đường xuống đó cũng tiện làm bạn cùng đứa con trai độc nhất kia. Cái gọi là anh em ruột cùng đánh hổ, phụ tử cùng ra trận, hai người các ngươi ở trên đường xuống suối vàng cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. . ."
Nói xong, ánh mắt của hắn lạnh đi, lực sĩ thủy hành kia bỗng nhiên nhào tới!
Ầm ầm vang vọng!
Dòng nước chuyển động! Tiếng động trầm thấp!
Trong lúc hoảng hốt,
Giống như thác nước đổ xuống!
"Đi mau!"
Tên võ giả bên trái kia xông đến trước người Vương gia chủ, muốn mang lão đi.
Nhưng tên võ giả ở phía bên phải kia, trong lòng sợ hãi, đã không thể để ý tới Vương gia chủ nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy!
Nhưng lực sĩ thủy hành đánh ra một chưởng, ần lượt bắt lấy hai người vào trong tay, nắm chưởng thành quyền, nhất thời bọc hai cao thủ đã tu luyện đến mức có thể vận chuyển khí huyết khinh công vào "Trong cơ thể", chìm vào trong nước.
"Là ngươi!"
Vương gia chủ đột nhiên hét ra tiếng, trong ánh mắt vừa hãi vừa sợ, nhưng cũng giống như điên cuồng, giận dữ hét: "Là ngươi!"
Lão nghĩ trước lời hò hét trước khi Triệu Ốc chết!
Triệu Ốc chém một đao kia vốn là muốn chém người đá!
Nhưng người đá bỗng nhiên biến thành Vương công tử!
Trước mắt không có người đá, nhưng cũng xuất hiện một người nước!
Đây là phép thuật đạo gia!
Đây là pháp thuật của thần tiên!
Đây không còn là phạm vi võ nghệ có thể nói rõ nữa!
"Là ta!"
Tô Đình cười nhạt tiếng.
Ầm ầm một tiếng!
Lực sĩ thủy hành đột nhiên nhào tới trước.
Vương gia chủ không tránh kịp, "Va vào" trong lồng ngực lực sĩ thủy hành, nhất thời chìm vào "Trong cơ thể" nó, bị dòng nước bao vây!
Chỉ trong chốc lát, trong cơ thể lực sĩ thủy hành đã bao quanh năm người, đã rơi vào trong đó, không người nào có thể trốn.
Mà ở trong đó còn có hai vị cao thủ ngưng tụ thành nội kình!
Ánh mắt Tô Đình bình thản, không có một chút gợn sóng nào, ánh mắt nhìn về phía Đường công tử, mỉm cười nói: "Làm sao còn không trốn?"
Đường công tử há miệng, lại không phát ra được tiếng nào.
Tên cao thủ kia đã tỉnh ngộ lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Tô thiếu gia. . ."
Đường công tử vẫn không bị dọa sợ, hắn ta hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén nỗi sợ trong lòng, chỉ là sợ hãi khó có thể ức chế, âm thanh vẫn run rẩy, "Chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, ngươi cũng không đến nỗi muốn giết cả tacả ta chưa?"
"Ngày xưa không oán?"
Tô Đình đến gần, mỉm cười nói: "Điều này thì đúng, chỉ có điều ngày nay không thù thì chưa chắc đi. . . Ví dụ như ngươi phái bà mối đến uy hiếp tỷ đệ Tô gia ta? Ví dụ như ngươi vốn đã an bài xong trả thù đối với ta?"
Nói tới đây, Tô Đình sờ sờ cằm, nghiêm túc nói với hắn ta: "Tính toán một chút thì ngày gần đây hai ta có thể coi là có cừu oán."
Đường công tử hoàn toàn biến sắc, vội nói : "Chuyện này không thể trách ta, chỉ là Tô cô nương quá xinh đẹp, lại nghe nói nàng tâm tính thuần thiện, vượng phu chiêu phúc, ta mới bị sắc mê tâm khiếu. . . Cái gọi là lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, cũng không đến nỗi đáng tội chết chứ?"
"Không đáng tội chết?" Sắc mặt Tô Đình quái lạ, nói: "Chỉ dựa vào chuyện tên khốn nhà ngươi dám mơ ước tỷ tỷ nhà ta, phái người uy hiếp, rồi còn âm thâm mưu hại, ngươi nói phải chết mấy lần mới đủ?"
Trong lòng Đường công tử vô cùng hối hận, chỉ trách lúc đó bị ma quỷ ám ảnh, giờ khắc này hối hận thì đã muộn.
"Tô thiếu gia."
Đường công tử cầu khẩn nói: "Dù cho Đường mỗ sớm đã phạm sai, nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng là tới cứu người, mong ngươi có thể mở ra một con đường, tha ta một mạng."
"Cứu người?"
Tô Đình cười nói: "Không phải cướp người sao? Hơn nữa, ngươi không giành được người, cũng còn muốn đưa mạng của Tô mỗ ta cho Vương lão gia, càng muốn trì hoãn chút thời gian, rồi mới đưa tính mạng của gia tỷ. . . Như vậy, ngươi nói ngươi có đáng chết hay không?"
Ngay khi hắn nói lời này, tên cao thủ nội kình kia đột nhiên xoay người, lập tức bỏ trốn.
Tên cao thủ nội kình này vốn định cứu Đường công tử cùng rời đi, nhưng trước mắt tình thế không tầm thường, gã tự biết không thể dẫn người thoát thân, cũng chỉ có thể chạy trước.
Nhưng gã mới quay người lại, chạy được ba bước.
Phía sau đã có tiếng ầm ầm âm truyền đến!
Tên cao thủ nội kình này chỉ cảm thấy sau lưng có thác nước đổ xuống, vừa lạnh lẽo ẩm ướt, vừa kịch liệt chấn động, trước mắt lập tức đen đi, đánh mất tri giác.