Dẫn đầu là một con ngựa cao lớn, vô cùng hùng tuấn, đường nét cơ thịt rõ ràng, so với con ngựa Tô Đình dùng tiền mua được này, hiển nhiên là cao hơn một cấp.
Quanh thân có bốn nam tử thân hình cao lớn, cước bộ nhẹ nhàng chạy theo con tuấn mã kia, tốc độ không chậm chút nào, hiển nhiên là trình độ khinh công không thấp.
Mà người cưỡi con tuấn mã này, là một ông lão vượt qua sáu mươi tuổi, thân thể mập mạp, mái tóc xám trắng, có vẻ vô cùng tiều tụy, mà sắc mặt khó coi, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Mảnh đất nhỏ Lạc Việt quận này, nói nhỏ cũng là nhỏ, nói lớn cũng coi như lớn.
Tô Đình sinh ra và lớn lên ở Lạc Việt quận, cũng không nhận ra lão đầu này, nhưng hắn ngờ ngợ nhìn ra, diện mạo của lão đầu này cùng Vương công tử lúc trước có một chút tương tự.
"Người tới là Vương lão gia?"
Tô Đình cười tủm tỉm nói: "Không biết Vương viên ngoại tới đây, để làm gì?"
Ánh mắt của ông lão sáu mươi kia âm trầm, nhìn thẳng vào Tô Đình, cắn răng nói: "Tiễn ngươi xuống âm phủ, để làm bạn cùng tỷ phu của ngươi."
Trong mắt Tô Đình lóe qua một tia hàn ý, chậm rãi nói: "Gia tỷ chưa có hôn phối, tỷ phu ở đâu ra?"
Vương lão gia cười nhạt, nói: "Đứa bé đáng thương của ta kia là vì tìm tỷ tỷ của ngươi nên ban đêm mới ở bị tên Triệu Ốc vô liêm sỉ kia giết chết trên đường. . . Bây giờ nó đã xuống Hoàng Tuyền rồi, như vậy ta làm phụ thân, cũng nên hoàn thành tâm nguyện của nó."
Nói xong, lão hơi vung tay lên.
Bốn võ giả đứng xung quanh lão, bắt đầu tản ra phi đến gần.
Tô Đình không lui về phía sau, cũng không có động tác gì khác, chỉ chắp hai tay sau lưng, nhìn tới mấy người gần đến đây.
Hắn đoán trong bốn người này, có hai người đã luyện thành nội kình, tiến được một bước nhỏ, trong võ đạo có thể so với tầng hai. Mà hai người khác thì hơi kém hơn một bậc, nhưng khí huyết cường thịnh, gân cốt tráng kiện, hiển nhiên võ nghệ cũng không thấp.
"Tiểu tử, có người nói khi đó ngươi đi theo con trai ta, cũng coi như có chút giao tình, bây giờ ngươi đi theo nó làm tôi tớ là được rồi."
Vương lão gia nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Còn tỷ tỷ của ngươi, đợi nàng chết rồi, lão phu sẽ tự mình cho người làm lẽ kết minh hôn cho nàng với con trai ta, cũng coi như cho nàng một danh phận."
. ..
Tô Duyệt Tần ở trên xe ngựa, nhìn mấy người xa lạ kia.
Tuy rằng nàng ở Lạc Việt quận cũng đã nhiều năm, nhưngvẫn không biết vị Vương lão gia này.
Chỉ là khoảng cách không xa, nàng cũng nghe được cuộc đối thoại giữa lão giả này cùng Tô Đình, mặc dù không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng không trở ngại nàng suy đoán.
Vương lão gia này dường như đến vì con trai của lão, dường như cũng vì mình mà đến.
"Dừng tay!"
Thấy bốn người kia đã áp sát Tô Đình, trong lòng nàng không khỏi cuống quít, nàng vội vén rèm xe lên, nhảy xuống xe rồi nói: "Vương lão gia, nếu ngươi muốn tìm ta, có việc thì nói với ta, không nen tổn thương tiểu Đình!"
Vương lão gia nhìn sang, hai mắt mờ sáng.
Chỉ thấy nữ tử này rất xinh đẹp, khi nàng kinh hoảng lo lắng lại tản ra vẻ nhu nhược làm người thương tiếc.
Vương lão gia hơi thất thần, đến khi phục hồi tinh thần lại, mới hít một tiếng, trong lòng lão cũng coi như hiểu rõ vì sao đưa bé số khổ của lão, ngày thường luôn thê thiếp thành đàn còn muốn chịu đựng nguy hiểm ngay dưới mí mắt của huyện lệnh Phương Khánh ở Lạc Việt quận, để đi tìm cô nương này, cuối cùng dẫn đến mất mạng.
"Tiểu cô nương, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả."
Vương lão gia đã qua độ tuổi nhiệt huyết rồi, lão đã già, từng trải rất nhiều, tâm thái trầm ngưng, lập tức lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay ngươi phải xuống làm bạn với nhi tử của ta, mà tên em vợ này cũng phải xuống hầu hạ nhi tử ta, trên đường các ngươi xuống Hoàng Tuyền mới không cô quạnh."
Nói xong, bốn tên võ giả kia đã đứng ở trước mặt cách Tô Đình ba bước, dừng ở chỗ này, chờ Vương lão gia ra lệnh.
Đối với tình cảnh trước mắt, Tô Đình dường như không thấy, chỉ khẽ liếc mắt nhìn một cái, ra hiệu cho biểu tỷ.
Tô Duyệt Tần quan tâm sẽ bị loạn, giờ khắc này thấy hắn hời hợt như thế, nàng lại bĩnh tĩnh lại, nhớ tới lời này khi nãy của Tô Đình, dường như hắn đã sớm có dự liệu về việc này, càng giống như đang chờ đợi giờ phút này, hắn không có vẻ lo lắng gì, ngược lại chỉ coi đây là việc nhỏ bình thường.
Nàng không biết lòng tin của Tô Đình từ đâu tới,
Nhưng nàng đột nhiên cảm thấy an lòng.
Nàng lập tức đứng lại bên cạnh xe ngựa, không có đi qua đó.
Tô Đình cười với biểu tỷ để nàng yên tâm, sau đó xoay đầu lại, nhìn về phía Vương gia gia, vẫn làm như không thấy bốn người trước mắt,.
Chỉ thấy thiếu niên này chắp hai tay sau lưng, không kinh không sợ, nói với vẻ xa xôi: "Đây chính là Lạc Việt quận, mà Phương Khánh Phương đại nhân luôn luôn là người công bằng chấp pháp, dù cho là Vương gia cũng không thể phạm vào luật pháp, tùy tiện giết người đúng không?"
Lời này vừa nói xong, bốn võ giả trước mắt cũng đều lộ ra nụ cười nhạo, tràn đầy châm chọc.
Vương lão gia càng cười lạnh thành tiếng, khinh thường nói: "Luật pháp?"
Lão nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi tới, nói: "Phương Khánh đúng là một tên gỗ mục không thể khắc, dù cho là Tôn gia, cũng không thể xúc phạm luật pháp ở Lạc Việt quận. . . Nhưng nơi này không phải Lạc Việt quận!"
"Nơi này là vùng hoang dã!"
"Nơi này hoang tàn vắng vẻ!"
"Lão phu cho người khác giết ngươi, lại thuận tay chôn ngươi, ai có thể biết được?"
"Dù cho Phương Khánh đào được ngươi, thì lấy đâu ra chứng cứ để trị tội lão phu?"
Vương lão gia vung tay lên, nói: "Tên Triệu Ốc kia dám giết đứa bé số khổ của lão phu, nhưng các ngươi cũng không chạy thoát can hệ, hôm nay nể tình các ngươi không tính là người hành hung, lão phu mới nói với các ngươi thêm vài câu, để các ngươi được chết rõ ràng, trước mắt nếu đã rõ ràng thì lên đường đi thôi!"
Lão hạ tay xuống, một người trước mặt theo tiếng mà động.
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, sờ tay vào ngực.
Tô Duyệt Tần giật mình, trong lòng căng thẳng đầy bất an.
Nhưngngay tại lúc này, đột nhiên lại có tiếng vó ngựa truyền đến.
"Công tử, vết chân của bọn họ quẹo vào đường nhỏ!"
"Sắp đuổi kịp rồi, không thể để Tô cô nương xảy ra vấn đề."
"Vâng, công tử."
Mà khi những âm thanh này truyền đến, Tô Đình đã nghiêng người né được một trảo của võ giả trước người này, lui về sau một bước.
Người võ giả kia vồ tới lại không thể bắt được thiếu niên tầm thường này, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng ngoại trừ Tô Duyệt Tần đứng bên ngoài ra, những người khác đều không chú ý tới bên này, mà nhìn về phía đường nhỏ.
Chỉ nghe tiếng vó ngựa đang chạy nhanh tới.
Người đến chính là hai con tuấn mã chạy băng băng!
Con đi đầu cả người trắng như tuyết, bộ lông sáng mượt, cất bước ưu mỹ, mà hai con mắt có thần, rõ ràng là một thớt bảo mã hiếm thấy, so với con tuấn mã mà Vương lão gia cưỡi kia càng tốt hơn rất nhiều.
Mà bên cạnh con ngựa trắng kia là một con ngựa lớn màu nâu, tuy rằng không bằng tốt con ngựa trắng này, nhưng cũng vô cùng hùng tuấn, không thua kém con ngựa của Vương lão gia kia.
Nói tóm lại, ba con ngựa này đều tốt hơn con ngựa mà Tô Đình mua để kéo xe kia không chỉ một bậc.
"Vương thúc thúc, từ từ hãy động thủ!"
Người cưỡi con ngựa trắng kia cao giọng hô: "Vương thúc thúc, tuyệt đối không thể tổn thương tiểu thiếp nhà ta, có chỗ đắc tội, chất nhi ở chỗ này bồi tội cùng ngài."
Giọng nói kia có chút cuống quít, có chút lanh lảnh, liên tiếp hô vài tiếng.
Mà theo âm thanh tới gần, thậm chí còn không đợi Vương lão gia đáp lại, ngựa trắng hùng tuấn dị thường kia đã đến gần.