Chương 81 : Triệu tập
Mặc khác đối với những tên đệ tử thân cận lão già kia, Lâm Phàm hắn cũng không màn để tâm cho lắm, bởi suy cho cùng công viêc của hắn cùng đám người đó tương đối bất đồng, huống chi đồng là môn đạo thân cận dưới trướng Lý Huyền Dương, chẳng ai lại phí tâm tư đi dò xét người khác để làm gì.
Chính vì thế, Lâm Phàm đối mặt với Bàng Lư liền làm bộ dáng như không thấy, hai người một trái một phải giao thoa, Bàng Lư nhìn thấy thái độ của Lâm Phàm, khoé miệng có phần hơi giương cười lạnh, bả vai khẽ nghiêng, trực tiếp đâm thẳng vào thân thể hắn, trong nháy mắt, cả người Lâm Phàm phảng phất như va vào tảng đá, loạng choạng lùi về sau vài bước, đưa tay vịnh lấy bức tường chống đỡ.
-“Ây da, thật khéo, không để ý va phải Thanh Tử sư đệ, ngươi không bị làm sao chứ?” Bàng Lư vờ như không để tâm đến hành động của mình, vội vàng chạy đến, làm một bộ dáng quan tâm Lâm Phàm nói.
-“Không việc gì, Bàng Lư sư huynh khoẻ.” Lâm Phàm mặt không thay đổi chút sắc, trong lòng thầm chửi mắng mười tám đời tổ tông Bàng Lư đáp.
-“Ta nghe mọi người nói, dạo gần đây, ngươi chung đụng với sư phó không ít nha, lão nhân gia người dường như rất ưa thích ngươi.” Bàng Lư cười như không cười nói.
Nghe lấy lời này của Bàng Lư, Lâm Phàm có chút nhíu mày nhìn hắn đôi chút, cũng không nói một lời, vội vàng xoay người bỏ đi, thế nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, Bàng Lư phía sau vận lấy khí kình đánh ra một chưởng về phía lưng hắn. Cảm nhận được phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực lượng, đem hắn đánh bay về phía trước, cả người nện thẳng lên mặt đất, phải rất khó khăn hắn mới có thể đứng dậy.
-“Làm sao? Thanh Tử sư đệ, lời sư huynh nói ngươi cũng không để tâm đến sao?” Bàng Lư hai tay khoanh giữa ngực, từng bước tiến về phía Lâm Phàm, lạnh lùng nói.
-“Bàng Lư sư huynh, thật không phải, ta vốn có sự vụ cần giải quyết gấp, chính vì thế không tiện ở lâu.” Lâm Phàm b·iểu t·ình bình tĩnh đáp.
-“Ít cầm đến sự vụ để nói với ta, khoảng thời gian ta cùng lão nhân gia ngài vào sinh ra tử, không biết tiểu tử ngươi còn đang ở đâu! Ta nói cho ngươi biết, lão tử đây là không hợp mắt ngươi từ lâu, đừng nghĩ có lão nhân gia người đứng sau nâng đỡ, liền không xem ai ra gì, ngươi tốt nhất trung trung thực thực làm lấy công việc của mình, chớ phí tâm vào những chuyện không đâu, cái gì biết nên biết, không nên biết thì đừng quản, đừng có mắt không tròng.” Bàng Lư hai mắt đầy băng lãnh, hừ lạnh nói.
Lâm Phàm nghe lấy lời nói của Bàng Lư cũng không tức giận, vẻ mặt thản nhiên, đưa tay phủi lấy từng mớ đất bám trên y phục, chỉnh trang lại đầu tóc, kiểm tra hết mọi thứ, liền thấy không có chỗ nào bất thường, hơi khom người nhặt lấy thẻ bài môn đạo của chính mình, mắc vào bên người. Bàng Lư phía đối diện, nhìn thấy đối phương không nói gì, lửa giận trong lòng bùng phát cực độ, miệng gầm lớn nói.
-“Làm sao? Ngươi bị câm à? Không nghe lời ta nói hay sao?”
-“Chuyện của sư phó, ta quả thật không biết nhiều bằng sư huynh, ta cũng không tài giỏi, có đủ thuật pháp tinh thông như ngài, thế nhưng đổi lại, lão nhân gia ngài đem chuyện Tiên Gia kể cho ta biết, chỉ sợ chuyện này sư huynh không biết nha.” Lâm Phàm một mặt trào phúng, một tia khinh thường đáp.
Bàng Lư nghe thấy vậy có phần giật mình, hắn không ngờ đối phương lại dùng thái độ đó để nói chuyện với hắn, lấy lại tinh thần, b·iểu t·ình Bàng Lư trở nên dữ tợn, hai tay đan vào nhau bắt lấy thủ quyết, miệng bắt đầu đọc lấy tâm pháp, ngay tại vị trí từng đầu ngón tay liền xuất hiện một thủ ấn sền sệt, nhão nhoẹt, hướng thẳng về phía đạo bào bên sườn trái Lâm Phàm đâm vào.
-“Liền bằng ngươi cũng xứng? Chuyện Tiên Gia của ông ta, ngươi nghĩ lão ta sẽ kể cho ngươi? Đến cả ta thậm chí còn không biết, ngươi nghĩ ngươi xứng để biết? Đồ chó c·hết, đừng đem những thứ như thế này ra chọc giận ta, bằng không, đừng trách ta ra tay tàn độc, đồ thú hoang.”
Cảm nhận được đau đớn kịch liệt từ phía bên sườn trái, Lâm Phàm đầu chảy dài mồ hôi, cố gắng chịu đựng cơn đau, trên mặt nở lấy nụ cười tà dị, hắn nói.
-“Ha ha, sư phó không nói cho ngươi, ắt hẳn là có lý do của ngài, hẳn là một phần trong đó thấy ngươi vô dụng, đầu óc có chút không phát triển, không giúp ích gì được cho lão nhân gia ngài, nên quyết không đem chuyện Tiên Gia kể cho ngươi, loại chuyện thiên về đầu óc như thế này, không nên miễn cưỡng, nếu đã không được vậy thì đừng lãng phí thời gian ở đây, tốt nhất là khăn gói về quê, tìm lấy công việc nhàn hạ nào đó mà làm.”
Lời này vừa ra, như thể chạm vào vảy ngược của Bàng Lư, hai đầu ngón tay lại một lần nữa bắt lấy thủ ấn, hướng về phía Lâm Phàm liền đâm, lần này hắn không sử dụng thuật pháp, mà chính bản thân muốn tự ra tay hạ sát Lâm Phàm.
-“Đồ chó hoang! Tự ngươi tìm lấy c·ái c·hết, đừng trách ta tàn độc!”
-“Ha ha ha, tới đi, để ta xem lão nhân gia ngài khi biết được ngươi ra tay s·át h·ại môn đạo, đặc biệt là người mà lão sư phó ngài giao trọng trách luyện đan liền sẽ thế nào?” Lâm Phàm cắn răng chịu đựng cơn đau, cười lớn nói.
Nhìn lấy Lâm Phàm điên cuồng cười lớn, Bàng Lư trong lòng tuy rằng đang nổi lửa giận, thế nhưng cũng không đem hắn giày vò kẻo lại sinh ra chuyện không đáng, nghiến lấy răng, chân phải giơ cao đạp một cước về phía Lâm Phàm, trực tiếp đem cơ thể hắn đẩy đến trên tường.
-“Hừ! Tên điên, không biết sống c·hết, một ngày nào đó ta sẽ chơi c·hết ngươi.”
Chịu lấy mọi sự t·ra t·ấn từ Bàng Lư, cả cơ thể Lâm Phàm trút lấy sức lực cuối cùng, cả ngươi đổ ầm lên mặt đất, miệng thở phì phò đầy khó khăn, mồ hôi chảy dọc cả người, không nói một lời, nằm yên vị trên mặt đất gần nửa ngày trời, liền bên cạnh xuất hiện đôi bàn tay to lớn duỗi qua, dìu lấy cơ thể hắn đứng lên.
-“Ngươi thật là, gây ai không gây, lại chọn cái tên Bàng Lư kia gây chuyện, ta thật không hiểu ngươi lấy đâu ra đảm lượng để làm chuyện đó.” Lục Xuyên than thở nói.
-“Làm sao? Hắn còn có thể g·iết ta được sao? Tại nơi này, tay mắt của sư phó khắp nơi, nếu ta quả thật bị hắn g·iết c·hết, chuyện này sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai ông ấy.” Lâm Phàm chịu đựng đau đớn, vịnh lấy tay Lục Xuyên, bước đi khó khăn về phía nơi ở của mình.
-“Ta nói ngươi nha, không phải là ta khinh thường gì ngươi, thế nhưng loại chuyện như thế này, tốt nhất là đừng nên tái diễn, đúng thật hắn sẽ không dám g·iết ngươi, thế nhưng để ngươi vài ba năm, thậm chí chục năm, hay cả đời không đi đứng được, vẫn là có thể nha.”
-“Ha ha ha, lời này của sư huynh cũng không đúng, ta chỉ sợ hắn không tìm đến ta, nếu đã tìm đến ta, đừng trách ta ra tay ác độc.”
Trải qua lần chạm trán vừa rồi với Bàng Lư, thông qua thái độ cùng biểu cảm của hắn, Lâm Phàm đã thu thập được đôi chút tin tức, rằng tại cái nơi này, dường như chuyện Tiên Gia, lão đầu kia không hé lộ với bất kì ai, thậm chí là đám đệ tử thân cận cùng hắn. Thế nhưng có một điều khiến hắn dằn vặt suy nghĩ không thông, nếu quả thật đúng là như vậy, thì lão già kia hà cớ gì lại đi đem chuyện Tiên Gia kể cho hắn, nói không chừng lão ta đang có một trận âm mưu nào đó, dùng lấy bản thân hắn làm bàn đạp cho sự việc này.
Lắc đầu dẹp bỏ đi dòng suy nghĩ này, bị Bàng Lư làm một trận đau nhức, Lâm Phàm hắn cũng không muốn để tâm nhiều đến chuyện này, thôi thì đến đâu hay đến đó, mạn sườn hiện tại đã bị gãy mất vài cây, trên thân thể cũng lưu lại kha khá vết bầm đen, trước mắt vẫn là nên giải quyết hết những thứ này, may thay hắn vẫn còn giữ lại một ít đan dược chữa trị v·ết t·hương bên người, bằng không lần này có mà một hai tháng không xuống giường.
-“Phải rồi, ta nghe mọi người nói Thanh Tử sư đệ muốn tham gia ‘Dẫn Tiêu’ lần này?” Lục Xuyên dìu dắt cơ thể Lâm Phàm đi bên cạnh, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền nói.
-“Ừm, vẫn còn đang cân nhắc, dù sao nhập đạo cũng không tính là quá dài, cũng nên ra ngoài trải nghiệm đôi chút, kiểm tra bản thân thực lực thế nào.” Lâm Phàm không chút giấu giếm, gật đầu đáp.
-“Vừa đúng lúc, bên ta đang thiếu người tham gia nhiệm vụ lần này, không biết Thanh Tử sư đệ có hứng tham gia cùng không?”
-“Ân? Lục sư huynh cũng muốn tham gia nhiệm vụ ‘Dẫn Tiêu’ lần này sao? Ta có nghe mọi người nói rằng, những đệ tử như chúng ta, không nhất thiết phải tham gia mấy chuyện như thế này, ta thì không nói, dù sao cũng chỉ là một người mới, thiếu ít kiến thức, tham gia hẳn không vấn đề gì.” Lâm Phàm nghe lấy lời nói của Lục Xuyên liền không khỏi bất ngờ nói.
-“Chuyện thật ra khá dài dòng, cũng có chút phiền phức, chung quy nhiệm vụ lần này ta hẳn tham gia là điều chắc chắn, gọi là tham gia thực chất cũng không nhúng tay quá sâu, chủ yếu là dẫn đội, trừ khi gặp phải tình huống ảnh hưởng đến tính mạng, liền sẽ ra tay.”
Lâm Phàm đưa lấy ánh mắt ngờ vực nhìn Lục Xuyên, đối với tên gia hoả này, thực chất hắn cũng không mấy tin tưởng lời gã nói cho lắm, ắt hẳn trong chuyện này có vấn đề, về phần vấn đề là gì, hiện tại hắn không biết, hẳn là sẽ không liên quan gì đến hắn chứ. Nghĩ đến đây, Lâm Phàm có chút trầm mặc về lời đề nghị của Lục Xuyên, ước chừng tầm không đến nửa chung trà trôi qua, Lâm Phàm thở dài một hơi, làm ra quyết định.
-“Được rồi, nếu Lục sư huynh không phiền, không chê thực lực của ta, liền để sư đệ tham gia cùng, mong sư huynh chiếu cố thay, đa tạ.”
-“Ân ân ân, Thanh Tử sư đệ yên tâm, không vấn đề gì, được rồi, đến đã nơi, ta còn có chút việc phải đi trước, sư đệ yên tâm nghỉ ngơi, khi nào xuất phát, ta liền sẽ đánh báo sư đệ một tiếng, về phần chuyện ở sư phó, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ bẩm báo lại với người.” Lục Xuyên gật đầu, mỉm cười nói xong, xoay người bỏ đi.
-----------------------------------------
Thoáng một cái, thời gian trôi qua được một đoạn, hằng ngày Lâm Phàm hắn vẫn tiếp tục đó công việc của mình, mặt khác, hắn cũng không ngừng điều tra, thu thập lấy thông tin tại Thiên Thành Đạo, làm ra chuân bị để hạ một bàn cờ. Ấy vậy, vận mệnh luôn là một thứ gì đó khó nói, luôn sẽ xuất hiện nhiều biến động bên trong, không lúc nào liền có thể mây trôi nước chảy, cho đến một đêm rằm, tại bên trong đạo môn, âm thanh Lý Huyền Dương nổi giận, vang khắp dược điện, khiến ai nấy nghe thấy cũng không khỏi rùng mình.
-“Là ai! Là kẻ nào!”
Toàn bộ khu vực dược phòng, bầu không khí bên trong trở nên u ám sau tiếng gầm thét của Lý Huyền Dương, nhiệt độ nơi này như thể được hạ thấp, khiến ai ai cũng phải rét lạnh người, mặc dù bên trong đèn dầu đã được treo thắp sáng mọi nơi.
Dưới mệnh lệnh từ Lý Huyền Dương, tất cả chúng đệ tử lục đục ngo ngoe chạy đến bên trong đại điện, Lâm Phàm bước vào bên trong, một mùi máu tươi nồng đặc đánh thẳng vào mũi khiến hắn không khỏi nhíu mày đôi chút liếc mắt nhìn xuống mặt sàn, trên mặt đất nằm ngổn ngang hơn mười t·hi t·hể, tay chân cắt lìa, có kẻ đầu bị đập nát làm hai, để lộ một mảng trắng tinh bên trong, cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Nhìn lấy một màn này, Lâm Phàm biết lão gia hoả này trong cơn tức giận đã phát tiết lên những người vô tội bên cạnh, mặc dù g·iết vô số người, thế nhưng nhìn lấy b·iểu t·ình của hắn, Lâm Phàm nghĩ hẳn là vẫn chưa đủ, chí ít vẫn còn rất xa mới ổn định lại tinh thần của hắn.
-“Sư phó… Hãy tha cho ta… Ta thực sự không biết… Ta không biết….” Âm thanh cầu xin từ phía đại điện vang lên, đánh lên sự chú ý của chúng mục đệ tử.
-“Lạch cạch ~” Không nói một lời, Lý Huyền Dương năm đầu ngón tay siết chặt, vận lấy sức lực bóp nát đầu người đệ tử trước mặt, máu thịt be bét bắn dài mặt đất, từng cái đồ vật bên trong đầu văng về phía trước mặt mọi người.