Chương 80 : Nhân tính
-“Ừm ừm, không tệ không tệ, lần đầu luyện chế mà đã đạt thành phẩm như thế này thì vượt cả mong đợi, dường như ngươi rất có thiên phú luyện đan, thứ này ban thưởng cho ngươi, coi như công lao của ngươi ngày hôm nay.” Lý Huyền Dương từ trong tay cầm lấy năm viên đan dược nằm ngay ngắn bên trong đặt vào lòng bàn tay Lâm Phàm nói.
-“Đa tạ sư phó đã ban đan dược.” Lâm Phàm thận trọng hướng về phía Lý Huyền Dương thi lễ, hai tay run rẩy nhận lấy năm mai đan dược cho vào bên trong miệng nuốt xuống.
Ăn hết năm viên đan dược, Lâm Phàm liền cảm giác trong người mình như có được luồng khí biến động, giữa ngực cảm thấy nóng ran như có luồng nhiệt nóng đang không ngừng toả ra khắp cả cơ thể hắn, muốn đốt cháy lấy toàn bộ lục phũ ngũ tạng bên trong.
-“Cảm thấy trong người khó chịu lắm đúng không, phục dụng một lần năm mai đan dược, ai đều cũng sẽ như thế, được rồi, trở về hảo nghỉ ngơi một phen, ở đây không còn việc của ngươi nữa.”
-“Vâng sư phó.”
Dứt lời, Lâm Phàm bản thân lảo đảo bước chân vịn lấy khung cửa, khó khăn rời khỏi căn phòng, thế nhưng đi được vài bước, hắn liền cảm thấy bản thân mình không ổn, cơn buồn nôn xông thẳng đến miệng, chỉ kịp vội xoay người hướng một góc tường nôn khan không ngừng, cho đến khi bên trong chứa lấy một ít nước liền ngừng.
-“Răng rắc… Răng rắc….” Tiếng xương khớp vang lên kẽo kẹt, cả thân hình hắn co quắp, như thế chịu lấy một sức ép từ bên trong.
-“Đau… Đau quá… Chuyện quỷ gì đang diễn ra vậy…” Lâm Phàm cắn răng chịu đựng cơn đau, thì thào nói ra thành tiếng.
Lúc này cơn đau dần trải rộng từ các kinh mạch cho đến tứ chi, toàn thân trở nên đau nhức không ngừng, tựa hồ như cả cơ thể đang bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm sâu vào từng mảng thịt, khiến đầu óc Lâm Phàm bây giờ trở nên mê man, không gian bốn phía trở nên vặn vẹo không ngừng. Cố gắng giữ lấy đầu óc thanh tỉnh đôi chút, Lâm Phàm bước chân có phần loạng choạng tiến về phía gian phòng của chính mình, nằm trên giường, đưa mắt nhìn hướng trần nhà, đầu không ngừng xoay vòng, nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, cả cơ thể hắn không khỏi run lên một phen.
-“Tên khốn kh·iếp, phải nghĩ biện pháp chơi c·hết hắn, bằng không sau này không biết hắn lại cho mình uống thứ gì.” Lâm Phàm trong lòng điên cuồng căm hận gào thét.
-“Răng rắc…” Tay khẽ siết chặt lấy thành giường bóp thành vỡ vụn, Lâm Phàm chợt giật bắn người đưa đầu nhìn lại.
Một màn biến hoá trước mặt khiến Lâm Phàm có chút bất ngờ, đan dược mà lão già kia cho ra ấy vậy mà có công dụng đến như vậy, đưa tay nhặt lấy một mảnh vỡ từ thành giường, Lâm Phàm khẽ siết chặt tay thêm một lần nữa, mảnh vỡ trong tay hắn liền bị bóp thành cát bụi. Không chỉ lực lượng từ cơ thể, Lâm Phàm còn cảm nhận được những phương diện khác cũng không đồng dạng, ví dụ như các giác quan của hắn như thể đã được cải tạo lại toàn bộ, một dạng thoát thai hoán cốt vậy.
Thế nhưng nghĩ đến việc phải dùng lấy sinh mệnh của người khác ra để đánh đổi lấy loại sức mạnh này, Lâm Phàm liền cảm thấy chán ghét mười phần, nghĩ ngẩn ngơ được một lúc, bản thân hắn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Thời gian cứ như vậy trôi qua được một đoạn, thoáng chốc đã đến cuối năm, nương theo sự chỉ dẫn từ lão sư phó, Lâm Phàm dần bắt đầu hoà mình vào đám người Lục Xuyên, tất cả mọi việc tại dược phòng hay phòng luyện đan, từ người xấu kẻ tốt, hắn đều xử lý chu toàn. Cũng chính vì sự chu đáo cùng hết lòng của mình, bản thân hắn thực lực cũng gia tăng không ít, thoáng chốc từ một phàm nhân chân ráo gáo nước bước vào đạo môn, cho đến hiện tại đã là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ Tầng Năm.
Mặc dù tốc độ tu luyện của chính mình hiện nay so với những người khác không tính là nhanh, có thể tạm chấp nhận ở mức trung bình tại thế giới này, thế nhưng để so với mặt bằng chung của đám người luyện dược, thì vẫn được tính là vượt trội. Đi qua một thời gian dài như vậy, Lâm Phàm bản thân hắn cũng tiếp xúc nhiều loại đan dược hơn, tuy rằng những loại đan dược này tính hiệu quả của chúng chả ra làm sao, thế nhưng ít nhất vẫn chữa được một ít thương hàn cùng những v·ết t·hương bên ngoài khác.
Đối với chuyện này, Lâm Phàm hắn cũng không mải mai để tâm, cái khiến hắn chú ý nhất chính là mối quan hệ giữa hắn cùng Lý Huyền Dương một ngày tốt hơn, có thể nói mỗi khi luyện đan, Lâm Phàm bình sinh đã trở thành trợ thủ bên cạnh gã. Tiếp xúc lâu dần với Lý Huyền Dương, Lâm Phàm chợt nhận ra một điều đó là lão già này rất bài xích những kẻ thuộc tầng lớp dân thường, đối với những ai nung nấu ý định chống đối lại hắn trong đầu, liền sẽ bị tận diệt một cách gọn gàng.
Trên hết, Lý Huyền Dương hắn dường như rất có chấp niệm trong việc trở thành tiên nhân, Lâm Phàm có thể khẳng định như vậy là vì bất kì lúc nào, lão cũng nói với hắn rằng.
-“Hằng đêm ta được lão Tiên Quân báo mộng, truyền thụ lại bí pháp tu luyện, thử hỏi khắp thế gian, mấy ai được như ta, có được lão Tiên Quân phù hộ báo mộng? Hắn nói ta trở thành Tiên, ta nhất định sẽ trở thành Tiên.”
Báo mộng a, lần đầu nghe lấy lời nói từ Lý Huyền Dương, Lâm Phàm hắn vẫn còn chút mộng, chưa hiểu ra chuyện gì, thế nhưng dần về sau, hắn liền phát hiện, lão già mang danh sư phó thành, thực chất chính là một tên tâm thần, đầu óc không được bình thường, luôn hay suy tưởng ra những thứ không có thật, hay nói đúng hơn là những thứ mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
-“Nhà ta tại phía Đông của núi Lương Sơn, nằm khuất phía sau bìa rừng, băng qua khu rừng liền gặp một thị trấn nhỏ, ước chừng tầm vài trăm bước từ cổng trấn đi vào, rẽ phải, nhà ta nằm bên trong đó, kính mong sư huynh nếu có đến, hãy chuyển lời đến cho phụ mẫu của ta, hài nhi bất hiếu, không thể hiếu kính cha mẹ.” Một người thanh niên dáng dấp có phần cường tráng, mặt mọc lấm tấm hạt đậu, cả người run rẫy, nói ra di ngôn.
Về phần Lâm Phàm, hôm nay vẫn như mọi khi, hắn vẫn đều đặn tìm đến dược phòng dẫn người theo mệnh lệnh từ Lý Huyền Dương, đối với một màn trước mặt này, bản thân hắn không phải là chưa gặp qua, lúc đầu còn đôi chút khó xử, thế nhưng dần lâu ngày, không biết từ khi nào, hắn đã không còn xuất hiện lấy cảm xúc đó.
Dẫn người thanh niên tiến vào phòng luyện đan, để mặc hắn cùng Lý Huyền Dương bên trong phòng, Lâm Phàm có chút bực bội trong người, trở ra ngoài, đảo bước chân dọc môn đạo cho thư thả cơ thể. Lão già Lý Huyền Dương này thật khiến người ta buồn nôn, không biết vì lý do gì, gần đây hắn thay đổi tính nết, thông thường đưa dược dẫn vào, lão ta không nói không rằng liền dùng lấy gậy giã thuốc, nện từng hồi vào cơ thể người khác. Ấy vậy mà hiện tại đã khác, đối với những nữ tử, hắn vẫn giữ nguyên lấy cái b·iểu t·ình đáng kinh tởm đó với bọn hắn, một gậy giã làm bột trắng.
Thế nhưng nam tử lại không đồng dạng, gần như hắn sẽ để bọn hắn cởi hết quần áo mang trên người, sau đó, ài… liền không có sau đó, nghĩ đến Lâm Phàm liền rùng mình sợ hãi. Lâm Phàm thiết nghĩ nếu như muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, chỉ còn cách dùng lấy những dược dẫn tại phòng luyện dược, âm thầm ra tay hạ độc vào đan dược thì may ra còn có cơ hội thành công.
-“Ừm? Chuyện gì mà hồ nháo cả lên thế?” Đang còn đắm chìm trong suy nghĩ, Lâm Phàm hơi ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, phát hiện một đám người đang tụ tập đông đúc, chen lấn xem thứ gì đó.
-“Ai… Ai vừa đẩy ta?”
-“Đằng sau đừng chen lấn, đám sâu bọ các ngươi, có xem cũng không có tác dụng, mau mau cút đi.”
Liên tục từng đợt âm thanh mắng chửi, phiền não vang lên không ngừng, mấy chốc bầu không khí tại nơi này trở nên náo nhiệt, Lâm Phàm thấy vậy cũng vội vàng đổi hướng chân đi về phía bọn hắn, mắt thấy Lâm Phàm tiến đến, đám người không khỏi bất ngờ, vội vàng né tránh, mở lấy đường đi cho hắn. Nhìn thấy biểu hiện khúm núm sợ hãi của đám người trước mặt, Lâm Phàm hắn cũng không lạ lẫm gì, phàm là những ai được Lý Huyền Dương chiếu cố, cho dù là một con chó cũng đủ để khiến bọn hắn vâng vâng dạ dạ.
-“Dẫn Tiêu? Đây là cái gì?” Lâm Phàm cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh hỏi.
-“Bẩm Thanh Tử sư huynh, đây là bảng nhiệm vụ đạo môn chúng ta, vào mỗi tháng, bất kì một môn đạo nào cũng đều sẽ thực hiện một nhiệm vụ từ bên trên phát xuống, nếu ai không tuân thủ liền sẽ bị trách phạt, nhẹ thì đánh mười trượng, nặng thì giam ngục ba đến năm ngày.” Người thanh niên đứng bên cạnh vội vàng giải thích.
-“Nhiệm vụ lần này chính là ‘Dẫn Tiêu’ áp tải một đoàn thương nghiệp đi từ trấn Ngưu Hoa đến Thất Bố Thành.”
-“Áp tải thương đoàn sao? Có chút thú vị, những chuyện như thế này, sao ta lại không biết?”
-“Thanh Tử sư huynh hiện tại đã trở thành đệ tử dưới trướng của Lý sư phó, những việc như thế này, sư phó ắt hẳn đã lo liệu với bên trên, thế nên sư huynh không biết cũng là điều thường tình.”
-“Ra là vậy.” Lâm Phàm nghe thấy vậy liền không khỏi nổi lên hứng thú.
Mặc dù theo lời người đệ tử này nói, bản than6 hắn không nhất thiết phải tham gia vào những chuyện như thế này, chỉ cần ở yên tại nơi này, an an phận phận, hằng ngày dẫn người đến cho lão già kia luyện đan liền xong, làm tốt khéo còn được ban thưởng đan dược tu luyện. Nếu đổi lại là người khác, bọn hắn ắt sẽ suy nghĩ như thế, thế nhưng Lâm Phàm hắn lại khác, hắn không muốn làm những chuyện đáng buồn nôn như thế, hắn sợ bản thân đến một ngày nào đó, mất đi nhân tính, liền sẽ trở thành dạng người như Lý Huyền Dương.
-“Ừm? Nhiệm vụ này cần tổ đội sao? Còn phải ít nhất một nhóm bảy người, đạt Luyện Khí Tầng Bốn trở lên? Cao như vậy?”
-“Thanh Tử sư huynh có điều không biết, thông thường những nhiệm vụ được ban hành đều sẽ có yêu cầu khác biệt, có nhiệm vụ không cần biết thực lực đang là gì, đều có thể tham gia, đồng thời cũng sẽ có những nhiệm vụ đặc biệt như ‘Dẫn Tiêu’ này, sẽ có áp đặt một số điều lệ ràng buộc, khách chủ nhằm muốn tăng tính an toàn hơn.” Người đệ tử bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của Lâm Phàm, liền đưa ra lời giải thích.
-“Ra là thế, nếu như ta muốn tham gia, liền đi nơi nào để ký danh?” Lâm Phàm trầm trồ một tiếng liền nói.
-“Ân?”
-“Sao vậy? Ta không thể tham gia sao?”
-“Không, không phải, ý ta không phải thế, chỉ là có chút bất ngờ khi nghe Thanh Tử sư huynh muốn tham gia nhiệm vụ ‘Dẫn Tiêu’ này, bởi vì thông thường những người có được đặt cách như sư huynh, họ sẽ không tốn thời gian vô bổ của mình vào những thứ như thế này, chưa kể đến nguy hiểm cũng không rõ ràng.” Người thanh niên nghe thấy vậy liền gấp giải thích.
-“Bọn hắn là bọn hắn, còn ta là ta, được rồi, ngươi chỉ cần chỉ cho ta biết nơi ký danh nằm ở đâu là được, việc còn lại ngươi không cần quan tâm, cái gì nên biết thì biết, không nên biết thì đừng cố mà tìm hiểu.”
-“Ân ân ân, sư huynh chỉ phải, nếu như sư huynh muốn tham gia, chỉ cần đi đến Ân Điện, tìm lấy người chủ trì, liền xong.”
-“Đa tạ.”
Dứt lời, Lâm Phàm xoay người trở về phía gian phòng của mình, để mặc đám người phía sau buông lời đàm tếu, đúng lúc này, phía đối diện liền một người thanh niên thân mặc đạo bào, đầu đội mũ quan đạo sĩ, b·iểu t·ình cực kì u ám đi đến, nhìn lấy người thanh niên này, Lâm Phàm không khỏi nhíu mày, người này hắn biết, cũng chính là một trong những đệ tử quan môn dưới trướng Lý Huyền Dương, Bàng Lư.
Với Bàng Lư, Lâm Phàm cũng không hiểu rõ nhiều lắm, ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên chung đụng ăn cơm còn gặp, gần như khoảng thời gian khác, hắn liền không thấy Bàng Lư ở đâu.