Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 205




Lý do Lâm Sơ cáo biệt Lăng Phượng Tiêu là, muốn đi vân du tứ hải.

Nhưng thực tế không phải vậy —— cũng không phải trở về thế giới hiện thực.

Lâm Sơ dự định đi Mân Châu.

Một mặt vì, hắn quả thực đã hứa cho Lăng Phượng Tiêu một vị hôn thê —— nhưng hắn kiếm đâu ra một tên đồ đệ?

Còn mặt khác, thừa dịp thần hồn vẫn chưa tiêu hao hết, hắn cũng muốn tìm hiểu xem: Tiểu ngốc tử rốt cuộc từ đâu mà đến, và tại sao bản thân lại xuyên không tới thời đại này.

Hắn báo cho Vô Quý.

Vô Quý chẳng đáp lời, hình như vẫn còn giận hắn.

Vừa rời khỏi tầm mắt Lăng Phượng Tiêu, nhóc này lại thay thành một thân hắc y, đôi mắt huyết hồng, mặt không biểu cảm.

Lâm Sơ dắt tay nó.

Nó liền trốn.

Lâm Sơ: “Con vẫn còn giận?”

Vô Quý chẳng đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Trên người nó quẩn quanh hắc khí, so với trước đây dày đặc hơn nhiều.

—— sự biến hóa này xuất hiện sau khi nó dùng thủ pháp tàn nhẫn giết những người trong đại điện.

Lâm Sơ bất chợt liên tưởng, mỗi lần Tiêu Thiều giết người, thanh đao lại phảng phất hút no huyết khí, sát khi thân đao nồng thêm vài phần.

Lâm Sơ không dằn xuống được suy nghĩ so sánh nó với Đại Vu.

Ánh mắt cố chấp như vậy, cả người lệ khí, cơ hồ cùng một thủ pháp giết người……

Chợt thấy vẻ mặt Vô Quý thay đổi, lạnh lùng câu môi nhìn hắn: “Người chê con bẩn.”

Lâm Sơ: “Ta không có.”

“Người có.” Vô Quý liếm liếm môi: “Người sạch sẽ lắm —— người chưa từng giết người mà?”

Tròng mắt nó loáng thoáng điên cuồng: “Nhưng Âu Dã Tử tạo ra con, chính là để giết người.”

Lâm Sơ nghe nó bày tỏ, thầm nhủ hắn chưa kể cho nó biết, kỳ thực hắn đã từng giết người.

Giết một người từng giết Mộng tiên sinh, huyết tẩy Chốn đào nguyên, búng tay một cái nổ chết mấy ngàn tướng sĩ Cự bắc quan, cũng có thể ngay lập tức biến 30 vạn bá tính Điền quốc thành hoạt thi.

Vô Quý nói: “Người tới đây.”

Hắn tiến lên, Vô Quý còn nhỏ, hằn nửa quỳ xuống đất, nhìn thẳng vào mắt Vô Quý.

Vô Quý ôm cổ hắn, hắn cho rằng Vô Quý muốn ôm.

Chợt nghe thanh âm lạnh lẽo của Vô Quý vang vọng bên tai hắn: “Người bạc tình nhất, người nuôi con…… chẳng qua vì con là đao của Tiểu Phượng Hoàng, còn không người đã giết con từ lâu rồi.”

Nó giữ lấy đầu vai Lâm Sơ, hơi lạnh thẩm thấu qua vai áo phả vào làn da Lâm Sơ, thậm chí còn thâm nhập sâu vào cốt tủy.

Ngữ điệu bình dị, khiến cho cả người Lâm Sơ phát rét quen thuộc: “Người không thích con, người còn muốn giết.”

Lâm Sơ trầm mặc ôm chặt nó.

Cơ thể trong vòng tay thật nhỏ, thật lạnh, trong khoảnh khắc được hắn ôm lấy kia, tựa hồ còn hơi run rẩy.

“Từ giờ…… con không được nuốt oán khí, không giết người vô tội nữa, ta vẫn luôn thích con.” Lâm Sơ nói.

“Bọn vừa vây công người kia, năm xưa cũng vây công Tiểu Phượng Hoàng, người coi như vô tội sao?”

“Không phải,” Lâm Sơ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng nó: “Nhưng không thể giết người như vậy, cũng không thể lấy giết chóc làm vui.”

“Mấy năm nay người làm không ít việc tốt, đã muốn tự xưng là người chính đạo sao?”

Thanh âm Lâm Sơ có chút nghèn nghẹn: “Con không nhớ Tiêu Thiều chết thế nào à?”

Thật lâu sau Vô Quý mới đáp lời hắn.

“Người vì chúng sinh đốt lửa, cuối cùng chết chìm trong bão tuyết,” nó đáp: “Nếu con là Tiểu Phượng Hoàng, nhất định sẽ không để mình chết như vậy.”

Lâm Sơ: “Con muốn chết thế nào?”

Vô Quý lại không trả lời hắn, mà rầu rĩ nói: “Y đưa oán khí đi, mà thế nhân vẫn xấu như vậy, bọn họ không chết, thì vĩnh viễn chẳng bao giờ tốt đẹp.”

Nó tránh khỏi Lâm Sơ, khóe miệng ngoéo một cái, tròng mắt loáng thoáng điên cuồng: “Con đã từng bồi táng rất nhiều người, con mà chết, thì ít nhất cũng phải kéo thế nhân chôn cùng.”

“Chẳng phải người muốn quy ẩn Chốn đào nguyên sao?” Nó nói: “Giết hết, thì mới thanh tịnh.”

Dứt lời, nó cũng mặc kệ Lâm Sơ, tự mình đi về phía trước.

Lâm Sơ nhìn bóng lưng nó, hồi tưởng những lời nó vừa thổ lộ, trái tim kinh hoàng.

Chỉ là……

Chỉ là, hắn nghĩ, thời gian không khớp.

Vào năm này, Đại Vu sẽ dẫn một đội quân tấn công Trường Dương thành ở biên cảnh phía Bắc.

—— Trường Dương thành.

Hắn nhẩm ngày tháng trong đầu.

Nào ngờ rằng, chính là hôm nay!

Tháng 2 năm nay, thời khắc trăng tròn.

Muộn rồi.

Lâm Sơ hít sâu một hơi, gọi: “Vô Quý.”



Vô Quý dừng bước chân.

Lâm Sơ: “Con đi lầm rồi.”

Vô Quý: “……”

Nó hỏi: “Người muốn đi hướng Đông Nam?”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Nhưng vào lúc này, Vô Quý chìm giữa cảnh xuân, nhìn hắn, nói cho hắn một câu khó hiểu.

“Lâm Sơ.” Nó nhìn về phía đông nam, rồi lại nhìn Lâm Sơ: “Một ngày nào đó người sẽ không cần con nữa.”

Lâm Sơ chẳng biết đáp lại thế nào, cũng không biết nên nói gì, chỉ biết hiện tại chiều tà dần xuống, sắc trời dần tàn, bất luận là đi thành Trường Dương, hay là đi thành Mân Châu, cũng đều muộn rồi.

Nhưng hắn vẫn còn một việc phải làm.

Hắn lập tức xách Vô Quý lên, ngự gió lao về phía Mân Châu thành —— mặc kệ thần hồn đang tiêu hao điên cuồng.

Dựa vào ký ức và kiến thức từ môn “Nam Hạ phong cảnh khảo”, rốt cuộc hắn cũng đuổi tới được địa phận Mân Châu, nhưng lại không biết Mân Châu thành ở hướng nào.

Lâm Sơ nhìn từ trên không xuống, thấy một bóng người bên bờ sông.

Người nọ ngồi trên bệ đá trong đình, không biết loay hoay cái gì.

Hắn lập tức vọt xuống, bước vào đình, hỏi: “Vị này huynh đài, xin hỏi Mân Châu thành ——”

Người nọ rung đùi đắc ý, chẳng quan tâm hắn, chỉ nói: “Huynh đài! Có duyên gặp nhau, ta vừa giám định bút tích của cố nhân để lại, chi bằng quân thưởng thức cùng ta!”

Lâm Sơ: “Mân Châu thành ——”

“Huynh đài, ngươi xem vầng trăng trên trời tròn như vậy, xuân giang trước mắt —— nào nghe câu thứ nhất nào,” người nọ lôi kéo hắn đến vách tường vẩy nét mực, thanh âm kéo dài theo nhịp điệu: “Xuân giang —— thủy triều…… liên hải bình.”

“Hải triều…… minh nguyệt —— cộng triều sinh!” Gã vô cùng hào hứng: “Huynh đài, ngươi biết thơ này tên gì không?”

Đời trước Lâm Sơ rất lười học văn, hắn quay đầu đi, lại bị kéo lại, liền tức giận đáp: “Xuân giang hoa nguyệt dạ.”

“Chính xác!” Người nọ vỗ tay cười to: “Huynh đài quả nhiên uyên bác! Huynh đài nghe tiếp này! Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?……”

“Còn có câu này, thử thì tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân ——”

Lâm Sơ bị gã giữ chặt tay áo, không chuồn được, đang định vận khởi pháp thuật thoát thân, lại nghe Vô Quý nói: “Nghĩa là gì vậy?”

Người nọ liền có mục tiêu mới: “Tấm lòng học tập của tiểu hữu thật đáng khen!”

Vô Quý chẳng đáp lời gã.

Người nọ bắt đầu giải thích: “Bài thơ ngàn đời này, thật ra chỉ là hai chữ “nhớ nhung”. Chia cách hai nơi, sinh tử chẳng biết, chỉ đêm trăng tròn, người đời ngắm nhìn vầng trăng, người nọ chắc hẳn cũng vậy —— bèn hóa thân ngoại vật, mượn ánh trăng kia, cùng người vọng nguyệt tái kiến…… Tiểu hữu à, phải độ chục năm nữa, ngươi mới có thể hiểu được đạo lý này.”

Vô Quý mặt không biểu cảm: “Mân Châu thành ở đâu?”

Người nọ bắt gặp tròng mắt huyết hồng, lập tức sửng sốt, hồn phách tựa như bị yểm trụ, chỉ tay về hướng nam.

Lâm Sơ không quan tâm cái tên si thơ này nữa, vọt về phương nam, mới đầu còn chưa rõ ràng, tận đến khi nhìn thấy bầu trời phương nam, mới thấy một nửa tràn ngập huyết sắc.

Gió lửa khắp nơi.

Một mảnh hỗn độn.

Lâm Sơ theo mùi máu bay vào cổng thành.

Chỉ thấy đại quân đóng quân ngoài thành, người người trang nghiêm.

Trong thành, cấm thuật đã hạ, thanh âm gào khóc rung chuyển rừng núi.

Nửa năm nay, Mạnh Giản dẫn quân bình định Mân Châu phản loạn, cuối cùng bình minh cũng ló, chưa tới tháng ba, là đã có thể ép chúng đầu hàng.

Nhưng ngờ đâu chính vào ngày này, biên cảnh phương bắc, thành Trường Dương bị tập kích, quân thủ thành tử chiến vẫn không địch nổi, Nam Hạ binh yếu, duy độc đội quân dưới trướng y mới có thể chiến một trận với tinh binh Bắc Hạ.

Nếu lúc này rút quân, Mân Châu tất loạn, một khi Mân Châu loạn, kinh thành sẽ nguy nan.

Nếu tiếp tục dẹp loạn, thành Trường Dương bị phá, quân đội Bắc Hạ tiến quân thần tốc, giang sơn Nam Hạ khó mà giữ được.

Vô luận lựa chọn thế nào, cũng đều phải là cửa tử, mà nhân sinh trên đời, luôn phải đối mặt với cục diện tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Mạnh Giản hôm nay, ngày sau chính là đại quốc sư Thượng Lăng Giản, và chính ngày hôm nay y đã làm ra một quyết định khiến y hối hận cả đời.

Y kích hoạt cấm thuật thượng cổ, tru diệt toàn bộ người dân thành Mân Châu —— phản quân Mân Châu cũng chẳng sống nổi.

Rồi sau đó, đại quân lập tức xuất phát, hướng về chiến trường Bắc Hạ.

Lâm Sơ lấy một chiếc nón tre lụa trắng đội lên đầu, bước đến trung tâm soái trướng.

Mạnh Giản thời trẻ đứng trên vùng đất trống, nhìn máu đỏ trong thành, ánh máu rọi tỏ gương mặt y.

Lâm Sơ: “Tướng quân.”

Tròng mắt có phần đờ đẫn từ từ chuyển hướng Lâm Sơ.

Lâm Sơ chẳng nhiều lời với y.

Hắn chỉ lấy ra một mảnh giấy lụa sáng ánh màu tím.

Trên lụa vẽ một phù ấn phức tạp.

“Hồn ấn.” Hắn nói: “Có thể…… dẫn tụ thần hồn.”

Mạnh Giạn nhận tấm lụa tím, nắm chặt, nhìn sâu vào mắt hắn, giọng điệu khẽ run: “Đa tạ.”

Ngay sau đó, Mạnh Giản quay về phía vệ binh: “Lập tức tiến bắc.”

Kèn hiệu thổi vang.



Mạnh Giản xoay người lên ngựa, nhất kỵ tuyệt trần, vó ngựa gầm vang, mang theo đại quân thủy triều biến mất nơi chân trời.

Vô Quý hỏi hắn: “Người đang làm gì?”

Lâm Sơ: “Cứu một người.”

Thần hồn hắn hiện giờ đã mỏng như một tờ giấy, miễn cưỡng là cảnh giới Kim Đan, vô luận thế nào cũng không đuổi được tới biên cảnh.

Nhưng hắn có thể đi Mân Châu.

Mạnh Giản lúc này là tu vi độ kiếp, y có thể.

Mà tấm hồn ấn kia……

Hai năm trước bởi vì gà con bị bệnh, hắn tra cứu điển tịch Thanh Minh động thiên, không tìm được ghi chép về phượng hoàng, mà học được pháp thuật thần hồn này.

Hồi đó hắn nghĩ, nếu mình cũng học được cách điều khiển thần hồn, có thể hay không ngưng tụ Tiêu Thiều hồn phi phách tán.

Nhưng sau khi học thành, hắn mới biết, thiên địa to lớn, hốn phách chẳng biết đã tản nơi nào, vô tung vô ảnh.

Chỉ là, chí ít hôm nay, hắn có thể cứu một người.

Căn cứ ghi chép, thời điểm Mạnh Giản đuổi tới thành Trường Dương, cũng là lúc huynh trưởng Mạnh Phồn của y vạn tiễn xuyên tâm mà chết.

Mạnh Phồn, cũng chính là Mộng tiên sinh sau này.

Thượng Lăng Mộng Cảnh mãi là hệ thống tươi cười ôn hòa.

Tiêu Thiều hồn phi phách tán đã lâu, hồn phách vô pháp tụ lại, nhưng Mộng tiên sinh không phải như vậy, hồn ấn kia có thể giữ cho hồn phách y không tiêu tán.

Miễn là còn linh hồn thì vẫn còn sống.

Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Vô Quý hồ nghi nhìn hắn: “Là ai vậy?”

Lâm Sơ ngẫm nghĩ vật nhỏ này đúng là chẳng có cảm giác giác an toàn gì cả, tâm nhãn cũng bé như lỗ kim. Ngày xưa Tiêu Thiều có hai thanh đao, thanh đao còn lại là Đồng Bi, nó liền ghen ghét đến mức đôi mắt xuất huyết, muốn bóp chết Doanh Doanh —— hiện giờ Tiêu Thiều không còn nữa, lại sợ Lâm Sơ không cần nó, sợ Lâm Sơ có người khác.

Hắn giải thích: “Tiên sinh Học Cung.”

Vô Quý không hỏi nữa.

Nhưng lúc lướt qua gò má nó, Lâm Sơ nhíu mày, hỏi: “Mặt con……”

Vô Quý sờ lên gương mặt mình.

Lâm Sơ quan sát mặt nó, chợt thấy hoa văn màu đen đang len lỏi trên làn da nó, trông rất dữ tợn.

Nhưng chính Vô Quý lại không sờ được, Lâm Sơ đưa cho nó một chiếc gương đồng.

Vô Quý nhìn mình trong gương: “Là hoa văn trên người con.”

Lâm Sơ suy tư về hoa văn trên thân đao Vô Quý, miễn cưỡng có thể hiểu được.

Hắn hỏi: “Tại sao xuất hiện?”

Tròng mắt Vô Quy có hơi mờ mịt, nhìn về phía thành Mân Châu ngập trong lửa và máu, đằng sau cấm thuật là tiếng gào khóc của mấy vạn người: “Con nói rồi, một ngàn năm trước, con chôn ở…… nơi này.”

Toán thân nó bỗng nhiên sáng lên ánh đỏ!

Lâm Sơ sửng sốt một hồi.

Cả người Vô Quý đang điên cuồng hư hóa, mà lồng ngực bên trái ánh đỏ càng rực, gần như sắp nhỏ thành máu.

Khí đen, khí đen từ bốn phương tám, là phẫn hận của mấy vạn người chết oan trong thành Mân Châu, tựa như hàng ngàn mạch máu tụ về trái tim, từ mọi phương hướng rót vào ngực Vô Quý!

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, rốt cuộc Lâm Sơ cũng thấy hình dáng cái thứ trong lồng ngực nó.

Một trái tim đỏ như máu, đang đập, nuốt vào nhả ra oán khí đen kịt, thê lương kinh hãi, Lâm Sơ đã từng gặp nó vào mấy năm trước, ngay trên tòa tháp nơi Đại Vu ở.

Quá nhiều, quá nhiều oán khí bên trong thành Mân Châu, như thể nước sông trào ngược, đang rót vào ngực Vô Quý —— sợ rằng Vô Quý sẽ bị thứ này làm mất kiểm soát, tạo ra dị tượng.

Lâm Sơ nghe thấy thanh âm run rẩy của mình: “Trái tim của con là gì?”

“Là bản thể của con.” Giọng nói Vô Quý đã mơ hồ: “Có người vì muốn làm Nhân Hoàng, giết chết cả nhà Âu Dã Tử, Âu Dã Tử vì báo thù đã tạo ra con, hiến dâng cho hắn, sau đó tự sát. Người nọ vừa chạm vào con, thất khiếu đổ máu, chết bất đắc kỳ tử, bởi vì con không phải đao.”

Thanh âm nó vang vọng bên tai Lâm Sơ: “Vốn dĩ con chính là oán khí.”

Nó đột nhiên ôm đầu, cả người run rấy kịch liệt!

Sau đó, nó lảo đảo bước về phía trước mất kiểm soát.

“Mân Châu thành đang gọi con……” Nó dồn dập thở hổn hển, ngoảnh đầu nhìn lại Lâm Sơ, toàn bộ hai mắt tràn ngập máu đỏ, cơ hồ chẳng nhìn thấy gì, chỉ lẩm bẩm gọi: “Lâm Sơ…… Lâm Sơ cứu con.”

Lâm Sơ: “Vô Quý!”

Vô Quý chẳng nghe được hắn, cả người mất khống chế bị cuốn về Mân Châu thành.

Oán khí cuồng bạo như thể thú dữ, hai người bọn họ chỉ là hạt bụi bé nhỏ giữa cơn lốc xoáy.

Lâm Sơ nghiêng ngả giữ chặt tay áo Vô Quý, lại bị nó cuốn về phía Mân Châu thành.

Chẳng có tu vi, cũng chẳng có cách, bất luận nói gì, Vô Quý không nhìn được, cũng không nghe thấy……

Lâm Sơ mím chặt môi, nắm chặt Chiết Trúc kiếm trong tay.

Tất cả tu vi tồn đọng đều được rót vào trong kiếm, luồng khí tịch diệt quấn quanh, hắn tránh khỏi vị trí trái tim, tại chỗ kinh mạch dày nhất, đâm trường kiếm vào ngực Vô Quý!

Chỉ cần có thể phế bỏ toàn bộ linh lực Vô Quý……

Trong lòng hắn chỉ còn ý niệm này, tiếp tục đâm trường kiếm về phía trước.

Vô Quý bỗng nhiên dừng lại.

Nó cúi đầu, nhìn mũi kiếm xuyên qua ngực trái mình, chậm rãi ngoảnh đầu.