PHIÊN NGOẠI CỦA TỊCH NGHIỆP.1.
Lúc có người tìm đến tôi, nói tôi có thể tiếp tục đi học, tôi vừa cho thuốc diệt cỏ vào trong tô.
Năm đó tôi chín tuổi.
Từ nhỏ đã không bố không mẹ, bố mẹ nuôi cũng không trở về sau một lần lên núi.
Người phụ nữ kia mặc bộ đồ âu trắng tinh, mang đôi giày thể thao hoàn toàn trật rơ đi vào cánh cửa thủng nát không thể tả của nhà tôi.
Bà ấy cầm lấy cái tô của tôi, hắt đồ trong tô ra khoảng đất trống bên ngoài căn nhà, “Tôi đến giúp em tiếp tục đi học, sau này tôi là người trả hết tất cả chi phí của em.”
Lời này chẳng khác nào một tên bịp bợm nói ra, bởi vì không ai có thể tin trên trời sẽ rơi xuống miếng bánh lớn như vậy.
Thế nhưng bà ấy không phải.
Từ sau ngày hôm đó, bà ấy hiếm khi đến tìm tôi.
Nhưng tôi thật sự bắt đầu đi học.
Toàn bộ chi phí sinh hoạt thường ngày và chi phí đi học của tôi đều do bà ấy chi trả.
Một năm sau, bà ấy nói với tôi bà ấy đã sinh một cô công chúa, lấy tên Dư Mộc, bà ấy hy vọng cô bé có thể như xanh um và tốt tươi như cây đại thụ cao chọc trời khắp núi kia.
Tôi cũng hy vọng vậy.
Loáng một cái tôi đã trưởng thành, thi đậu đại học, tôi tới thành phố của bà ấy.
Tôi mới biết hóa ra bà ấy là chủ tịch của một công ty, có tính tình quả quyết độc đoán, cũng gây thù chuốc oán không ít.
Chuyên ngành tôi chọn là hệ diễn xuất, bà ấy không đồng ý.
Bà ấy cảm thấy tôi sẽ có con đường càng tốt hơn, tỷ như đến công ty của bà ấy.
Nhưng bà ấy không hề biết, công ty tìm kiếm người nổi tiếng tìm đến tôi, nói với tôi có thể chi trả học phí mai sau của mình, cũng có thể kiếm tiền trong lúc học đại học.
Có lẽ bà ấy không thiếu chút tiền này, nhưng tôi lại thiếu đi chút tôn nghiêm ấy.
Lúc tin đồn truyền ra, tôi đang học năm bốn, đã bắt đầu nhận một vài quảng cái và vai diễn nhỏ.
Trong đó có rất nhiều mối quan hệ đều là bà ấy tìm cho tôi.
Tôi lập tức muốn làm sáng tỏ mối quan hệ của bọn tôi.
Nhưng bà ấy đã ngăn cản.
“Bọn họ chỉ muốn hắt chút nước bẩn lên người tôi, cũng tốt, tiện cho tôi làm một vài chuyện khác.” Bà ấy đã nói với tôi như vầy, “Tôi không hy vọng quá khứ của cậu bị đào ra, cậu đã đổi tên thì phải cố gắng sống thật tốt.”
Đúng vậy.
Tôi đã đổi một cái tên.
Để tạm biệt quá khứ của tôi.
Bà ấy bảo bây giờ tin đồn này với tôi mà nói, không tín là quá xấu, có thể mượn danh tiếng của bà ấy nâng cao độ nhận diện.
Chờ sau này nổi tiếng giải thích cũng không muộn.
“Chỉ là Mộc Mộc cũng hiểu lầm.” Bà ấy cười lắc lắc đầu, có chút chua xót.
Tôi nói: “Tôi giải thích với em ấy.”
Bà ấy ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Cậu không biết con bé đâu, chuyện gì con bé đã nhận định rồi thì ai nói cũng vô dụng thôi. Thật không biết con nhóc ấy học ai nữa, lời thốt ra khiến người khác đau lòng muốn chết.”
“Chị dành quá ít thời gian cho em ấy.” Tôi nhắc một chút.
Cái gì bà ấy cũng tốt, rất yêu Dư Mộc, hễ gặp tôi là Dư Mộc thế này Dư Mộc thế kia suốt, nhưng bà ấy dành quá ít thời gian cho Dư Mộc.
“Rất nhiều lúc, tôi luôn muốn ngừng hết tất cả để đồng hành con bé. Song càng muốn lát bằng con đường tương lai của con bé hơn một chút. Chỉ cần bằng một chút, cho dù mai sau con bé có chạy cũng sẽ không bị ngã.” Bà ấy cầm túi xách đứng dậy định đi, “Tôi sẽ giải thích với con bé, cậu hãy đợi thêm một thời gian.”
Chỉ là tôi không ngờ, bà ấy không đợi được đến ngày ngừng lại ấy.
Lúc tin xấu tai nạn xe truyền đến, tôi vừa rời khỏi đoàn phim.
Nghe nói đã hạ táng, ngay cả gặp mặt bà ấy lần cuối tôi cũng không có.
Mới hai ngày trước thôi, bà ấy còn nói với tôi: “Tôi không cần cậu báo đáp cái gì cả, nếu cậu thật sự muốn báo đáp, vậy hãy tốt với Mộc Mộc một chút.”
Sau đó bà ấy đã nói rất nhiều về Mộc Mộc với tôi.
Lần đó, bà ấy không vội đi, bà ấy tỉ mỉ kể từ chuyện to chuyện nhỏ của Mộc Mộc một lượt cho tôi. Trước khi đi bà ấy nói: “Mộc Mộc thích ăn kẹo, nhưng buổi tối đừng cho con bé ăn, dần dà sẽ bị sâu răng.”
Lúc đó tôi không để ý, bởi vì bà ấy thường xuyên nói đôi chuyện về Dư Mộc với tôi.
Chỉ không ngờ lại trở thành lời nhắn nhủ cuối cùng kia.
Hôm đó là một ngày lất phất mưa phùn, tôi cầm ô đi đến đồn cảnh sát.
Bà ấy vừa mất, y như rằng Dư Mộc bị đám người kia đuổi ra ngoài, nghĩ đến suốt những năm qua con đường bà ấy đi quả thực rất cực khổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dư Mộc, em ngồi co ro trên băng ghế, cơ thể nho nhỏ, trong mắt không có ánh sáng.
Giống hệt dáng vẻ của tôi khi mẹ em đến tìm tôi lần đầu vào năm đó.
“Em có muốn về nhà với tôi không?”
2.
Tai nạn xe hoàn toàn là bất ngờ, cảnh sát đã đưa ra kết quả.
Có thể hôm đó bà ấy bỗng kể cho tôi nghe nhiều chuyện của Dư Mộc như vậy, cũng là một sự trùng hợp.
Dư Mộc đúng hệt những gì bà ấy nói, tính tình bướng bỉnh, lời thốt ra như mang theo gai.
“Mẹ em là người tốt, em không nên hiểu lầm bà ấy.” Tôi cố gắng giải thích mối quan hệ giữa tôi và mẹ em với em một lần nữa.
Em vẫn không tin.
Bất kể tôi nói gì, em cũng không tin.
Em chỉ tin những gì em nhìn thấy.
Em ném bát đũa như trước kia, sau đó đứng dậy rời đi.
Tôi biết, mẹ em đã trở thành vùng cấm của em.
Ai cũng không thể nhắc đến.
Tôi càng không thể nhắc.
Để cho em có một môi trường học tập tốt hơn, chỉ dựa vào số tiền nhận được từ những vai diễn nhỏ kia của tôi thì hoàn toàn như muối bỏ biển.
Sau đó tôi đi làm diễn viên đóng thế, cực khổ một chút, nhưng kiếm được nhiều tiền hơn.
Chỉ là không ngờ sẽ bị Dư Mộc nhìn thấy những vết thương hết sâu lại nông kia.
Đằng sau ánh mắt hoảng sợ của cô nhóc thấp thoáng chút đau lòng.
Em quay đầu đi, giọng cứng nhắc: “Căn nhà này quá lớn, có thể đổi sang căn nhà khác nhỏ hơn một chút.”
Đây là lần đầu tiên, lời em thốt ra không mang theo bất kỳ chiếc gai nào.
Căn nhà này là mẹ em mua cho em, là đồ vật duy nhất và cuối cùng bà ấy để lại cho em.
Sao tôi có thể đổi chứ.
“Nhỏ em sẽ không quen, tôi không có chuyện gì cả.” Tôi xoa xoa tóc em.
“Ai quan tâm anh chứ, anh bớt suy nghĩ nhiều đi!” Nói xong liền chạy tót vào phòng.
Đáng yêu quá đi mất, rõ rành rành là mềm lòng, nhưng cứ khăng khăng cứng miệng không chịu thua.
Dư Mộc lớn lên từng ngày, em sắp vào đại học rồi.
Tôi biết mẹ em đã liên hệ xong trường đại học ở nước ngoài cho em từ lâu rồi, chỉ cần tôi đưa em đến đó là được.
Nhưng tôi không có tiền.
Tôi đồng ý với đề nghị của người đại diện, bắt đầu tạo tin đồn với Cố Mộ Nhất.
Chỉ cần tôi có tí tiếng tăm thì không cần chạy đôn chạy đáo kiếm chút tiền ít ỏi giống như ngày xưa nữa.
Tôi bắt đầu nhận kịch bản, càng ngày càng bận rộn.
Nhưng Dư Mộc lại xuất hiện vấn đề, em không muốn ra nước ngoài, cũng không muốn đến trường.
“Sao hả? Mẹ tôi mới mất mấy năm mà anh đã không thể đợi được nữa nôn nao muốn tìm người mới rồi à?” Em ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng đương là tháng sáu nhưng lời thốt ra lại lạnh buốt như băng.
Đã rất lâu rồi em không như vậy.
Cách đây không lâu em còn tặng cho tôi một chiếc ví tiền vào ngày sinh nhật của tôi.
Em nói em tiện tay mua ở một quầy hàng nhỏ, song lại quên xé mác của trung tâm thương mại.
Em luôn như vậy, mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Tôi tắt cuộc điện thoạt của Tần Phong, ngồi xuống cạnh em, “Mộc Mộc, em không nên nói mẹ em như vậy.”
Em ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt không hề có ánh sáng.
Giống như một chú nhím nhỏ vừa bị người vứt bỏ, gai trên mình đều dựng hết lên, nhưng lại không có cách nào che giấu nỗi buồn.
Em hỏi tôi: “Anh cũng không cần tôi nữa sao?”
Rõ ràng trái tim tôi đã băng qua muôn nỗi truân chuyên, ngay cả khi em nói những câu tôi tìm người mới như vừa rồi tôi cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng một câu nói này của em, lại khiến trái tim tôi chợt đau nhói, tôi phải kiềm chế rất lâu mới không ôm chặt em vào lòng.
Tôi ngẩng đầu xoa tóc em, dịu dàng nói: “Làm sao có thể chứ?”
Làm sao tôi có thể không cần em chứ.