Tiamo

Chương 3: Giải phong ấn




Sau khi tạm biệt ông thợ lái, Tạ Đình trở về khách sạn. Vì thuê phòng rộng có cả phòng khách và phòng tắm dùng chung, chỉ có phòng ngủ là riêng nên Cao Khánh và Anh Quế đang tranh nhau về chiếc ti vi ở phòng khách.

- Con nhỏ này, mày nghe không hiểu tiếng người à?

Cao Khánh gằn giọng khó chịu nói, Anh Quế cũng không chịu thua mà chất vấn.

- Thế mày thì sao? Sao mày hay so đo quá vậy??

Cả hai không ai chịu nhường nhịn ai, Tạ Đình đặt trên bàn một hộp đồ nướng. Vẻ mặt thảnh thơi vu vơ nói.

- Ăn tối thôi, hải sản nướng vẫn còn nóng hổi đây!

Mùi thơm phức từ tôm, cua, ghẹ, mực,....bay khắp phòng. Hai tên vừa rồi vẫn còn đang cãi nhau, không nhịn được liền chạy đến ghế sofa mà ăn.

- Oaa... thơm quáá...

Anh Quế nhìn thấy hộp đồ ăn thì mắt sáng rực lên, miệng cười đến chảy cả nước miếng.

Cao Khánh bắt đầu gắp miếng mực nướng lên nhâm nhi rồi đánh giá.



- Độ dai vừa đủ, gia vị nêm nếm rất vừa ăn, mùi hương đặc trưng riêng không giống ở chỗ chúng ta.

Anh Quế khui lon bia trên bàn ra đặt về phía Cao Khánh, cô bắt đầu chê bai.

- Ở đây không phải nhà hàng đâu, ở đó mà oánh giá!

- Mày không mở miệng, tao cũng không nói mày câm đâu ! Dòng thứ hà bá.

Tạ Đình ngồi ở giữa nghe hai người cãi nhau, vẻ mặt vẫn bình thản xem tin tức trên ti vi. Phóng viên cũng có nhắc đến chuyện vách đá kia, nơi mà lúc sáng ông thợ lái đưa Tạ Đình đến bơi lặn. Anh chợt nhớ đến bong bóng nước mà nhiều người bàn tán liền quay sang hỏi Anh Quế.

- Anh Quế ! Mày biết gì về truyền thuyết ở đây??

Nghe nói vậy cả Anh Quế và Cao Khánh đang cãi nhau liền im lặng khó hiểu nhìn Tạ Đình. Anh Quế uống một ngụm bia rồi lấy điện thoại ra đưa cho Tạ Đình xem ghi chú những gì mà mình thu thập được. Cô nghiêm giọng nói.

- Theo như mình tìm hiểu từ các thông tin còn sót lại trên tạp chí, thì cách đây hơn 100 năm trước, có một cô gái bị bức ép đến mức tự sát và nhảy xuống biển. Sau khi tự vẫn rơi xuống biển được người cá cứu lần nữa, họ đã phong ấn cô gái ở dưới biển bằng bong bóng nước. Và đặt một lời nguyền, sau này ai chạm vào bong bóng thì cô gái đó sẽ được tái sinh lần nữa...

Nói đến đây Anh Quế đột nhiên ngừng lại. Cao Khánh tò mò hỏi.

- Vậy đã có ai giải lời nguyền ấy chưa???



- Vẫn chưa bởi vì chỉ có người được chọn mới có thể giải được lời nguyền, nếu như ai đó cố tình đến đó quấy rối hoặc phá hại thì sẽ mắc phải căn bệnh lạ mà chết dần chết mòn.

Tạ Đình nghe xong lời Anh Quế nói rất giống với những gì người thợ lái cano đã nói với anh, Cao Khánh cũng không hứng thú với chuyện này nên ăn xong liền về phòng chơi game, bởi vì ngày mai trời sáng anh mới có thể ra ngoài khám phá đồ ăn nơi này.

Còn Anh Quế vẫn tiếp tục live stream với người nhà về việc mình đã đến hòn đảo này, nó chạy khắp nơi để quay cho mọi người ngắm nhìn những cảnh đẹp.

- Hello cả nhà iu, hôm nay Anh Quế sẽ quay cho mọi người xem khung cảnh ở hòn đảo nhân Ngư này nha..

Đêm đến, Tạ Đình trằn trọc cả buổi không thể nào chợp mắt ngủ được, anh ngồi dậy rồi rời khỏi giường đi ra ngoài uống nước để giữ bình tĩnh. Trong lòng Tạ Đình cứ thôi thúc anh bơi xuống biển tiến về phía vách đá kia, nơi có bong bóng nước mà anh đã thấy. Vì không chịu nổi sự tò mò, đêm khuya anh dọi đèn đi cano rồi lái ra ngoài biển, nước biển ban đêm lạnh buốt nên anh mặc đồ lặn rồi mới nhảy xuống biển.

Vẫn là vách đá ban sáng, Tạ Đình giữ bình tĩnh bơi xuống sâu hơn để tìm ánh sáng của bong bóng nước kia. Mất một lúc lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bong bóng biển kia, nó vẫn nằm yên như cố định một chỗ. Anh đến gần chạm nhẹ tay lên, lúc này đột nhiên nước biển bị rung chuyển mạnh dọa anh hoảng sợ vội bỏ chạy bơi lên mặt nước.

Sau khi anh rời đi, chiếc bóng nước xuất hiện vết nứt lan ra khắp nơi rồi bể nát, cô gái trong bong bóng nước như được thức tỉnh từ từ mở mắt ra. Đôi mắt xanh biếc đẹp như viên pha lê, đuôi cá phát ra ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc, những vết thương trên người đều được hồi phục, dáng vẻ của cô gái vẫn xinh đẹp như lúc trước. Mái tóc màu bạch kim sáng óng ánh trong nước biển tối mịt, kí ức kiếp trước tái hiện lại trong kí ức của cô.

Sau khi bơi lên bờ, cả người cô mang ánh hào quang sáng như huỳnh quang giữa bờ biển tối mịt. Do lâu rồi chưa tiếp xúc với thế giới trên mặt đất, cô nhanh chóng ngất đi, Tạ Đình khi nãy bơi lên cano trở về bờ cũng vội vàng về phòng mình rồi nhìn ra ngoài biển rồi lẩm bẩm.

- Trời ơi, mình còn tưởng thuồng luồng hay quái vật xuất hiện nữa chứ!!

Bỏi vì sợ xảy ra chuyện nên không dám chậm trễ một bước, khi nhìn thấy ánh sáng từ dưới biển lên bờ được một lúc thì ánh sáng biến mất. Anh mới lấy can đảm cầm đèn pin chạy ra kiểm tra, nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp giống như trong giấc mơ của mình khiến anh rất bất ngờ, đưa ngón tay lên mũi cô thấy cô vẫn còn thở thì anh mới yên tâm liền bế cô trở về khách sạn.