Trương Bắc Trạch thích xem những phim bạo lực và chiến đấu, Sylvester Stallone và Jason Statham là thần tượng mà anh sùng bái, anh vẫn luôn muốn luyện được một thân hình đẹp và đầy cơ bắp như họ, hơn nữa đang rất nỗ lực để làm điều đó. Mà Kỷ Uyển lại trái ngược hoàn toàn với anh, cô cùng lắm là xem loại phim giết người vô thanh vô thức như, hoặc là loại đánh nhau sưng mày đỏ mặt thôi, còn những trận đánh bạo lực đa số cô đều bỏ qua. Hôm nay cô có thể đến xem hoàn toàn là vì thể diện của Trương Bắc Trạch quá lớn, nhưng người trong cuộc lại không hay biết gì.ộc>
Hai người đợi đến khi tắt đèn mới đi vào rạp, thoải mái ngồi ở hàng cuối cùng, Trương Bắc Trạch cuối cùng cũng được bỏ khẩu trang ra.
"Không sao chứ?" Kỷ Uyển nhỏ giọng hỏi.
"Không nhìn rõ đâu." Trương Bắc Trạch vừa trả lời vừa cúi đầu nhường đường cho một cặp tình nhân. Quả nhiên 2 người đó chỉ cúi đầu lo tìm ghế của mình không phát hiện người tiếp xúc gần họ như vậy là Ảnh để đang rất nổi tiếng gần đây.
Trương Bắc Trạch cho cô một biểu cảm đắc ý, sau đó quay đầu nhìn bốn phía, chỉ dựa vào ánh sáng màn hình anh chỉ có thể thấy mấy bóng đen thưa thớt ngồi trên ghế mà thôi, nhưng rất nhanh anh phát hiện ra đa số đều là tình nhân, bởi vì 2 cái đầu chụm vào nhau thân mật cũng rất nhiều.
Nguy rồi. Lúc này anh mới nhớ ra, suất 0h không chỉ ít người mà còn chuyên dành cho cặp đôi yêu nhau. Lúc học đại học, 1 bạn cùng phòng đáng khinh đến mỗi tuần đều cùng bạn gái đi đến rạp xem suất chiếu 0h, sau đó thì hẹn nhau đi một nơi khác nữa…...
Lúc Trương Bắc Trạch tỉnh ngộ thì không tự nhiên ho vài tiếng. Anh nhìn Kỷ Uyển, vừa lúc màn hình bắt đầu tối đen, thể hiện phim sắp bắt đầu rồi.
Chắc cô sẽ không phát hiện ra đâu. Anh tự an ủi mình, cho dù phát hiện cô cũng sẽ không nghĩ xấu về anh đâu, mặc dù anh thật sự muốn…… Dừng! Anh đang nghĩ gì vậy chứ.
Trương Bắc Trạch thất bại che nửa gương mặt lại, biểu tình vừa xấu hổ vừa khó xử.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc muốn xem phim thoải mái, không cần lo lắng, ai biết được anh lại rơi vào một loại khẩn trương khác chứ.
Anh rất nhanh phát hiện ra mình và Kỷ Uyển bị các cặp đôi bao vây rồi, bởi vì cặp đôi ngồi cách 2 ghế đang nhẹ giọng thì thầm, còn cặp đôi lúc nãy đi qua 2 người ngồi cách Kỷ Uyển 1 vị trí cũng bắt đầu hôn nhau, anh không quay đầu nhìn cũng biết, bởi vì tiếng “chụt chút” đó lẫn trong âm nhạc đinh tai nhức óc nghe rất kỳ dị.
Trong lòng Trương Bắc Trạch có một đàn thảo nê mã* chạy qua, phim mới bắt đầu mà huynh đệ! Nếu thật sự nhịn không được trực tiếp đi nhà nghỉ là được mà, chạy đến đây làm gì vậy chứ! Ân ái gì chứ!
*thảo nê mã: ĐCM, là cách chơi chữ để chửi thề của Trung Quốc
Trong lòng anh đang thầm chửi mắng thì canh tay bị Kỷ Uyển chọt chọt, anh bỏ kính 3D cúi đầu xuống, nương theo ánh sáng thấy rõ hai má đỏ ửng cùng ánh mắt cầu cứu của cô.
Thảo nê mã!
Trương Bắc Trạch nhìn thấy bộ dạng này của cô thì chỉ muốn hôn cô một cái, thuận tiện cũng cho cặp bên cạnh biết mặt.
Thân hình anh vừa động, lý trí trong giây cuối cùng chợt khôi phục lại, anh khom lưng, tự ghét bỏ ho một tiếng.
"Anh sao vậy?" Kỷ Uyển vốn không biết phải đối phó với cặp đôi bên cạnh thế nào mới cầu cứu anh, phát hiện anh đột nhiên đau đớn cúi gập người, cho rằng anh gặp chuyện gì nên vội vàng hỏi.
Một lúc sau, Trương Bắc Trạch mới thẳng người, chậm rãi đáp: "Không sao…… Tôi lâu rồi không xem phim…...vui mừng!"
" ……." Kỷ Uyển thật sự không biết nên an ủi anh như thế nào.
Vì thế 2 người vờ như không có chuyện gì xem phim một lúc, đôi tình nhân như Romeo và Juliet kia vẫn hôn nhau không ngừng.
Là đàn ông, đặc biệt là đàn ông lòng mang ý xấu, Trương Bắc Trạch hiểu rất rõ tâm tình khi hôn nhau cuồng nhiệt trong rạp chiếu phim của họ. Nơi công cộng kín đáo, ánh đèn tối tăm, có khán giả cũng như không có này, loại kích thích đó thật sự làm lòng đàn ông thỏa mãn, nhưng hiện nay là người bị hại, anh chỉ muốn kéo vị huynh đệ đó ra nhà vệ sinh đánh một trận.
May mà cặp đôi này cảm nhận được sự oán niệm của Trương Bắc Trạch nên trước khi sự việc xảy ra đã kết thúc sự triền miên, nếu không có thể ngày mai trên bản tin lại xuất hiện tin: <Ảnh đế bạo lực đánh 1 người đàn ông trong nhà vệ sinh, một lần nữa bị tẩy chay.>
GAME OVER. AGAIN.
Loại tương lai bi thảm này chỉ nghĩ đến rồi thôi. May mà không có chuyện gì xảy ra, mọi người đều thu lại tâm tư, chìm vào bộ phim.
Đến cảnh đặc sắc của phim, Trương Bắc Trạch đang chăm chú xem thì Kỷ Uyển lấy kính 3D xuống.
"Sao vậy?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Kỷ Uyển vì không muốn làm phiền đến những người xung quanh nên cũng nhỏ giọng trả lời: "Quá bạo lực, tôi không dám xem."
Trương Bắc Trạch cong môi cười: "Đồ nhát gan."
"Đúng vậy đúng vậy." Kỷ Uyển nhắm mắt bịt tai.
Trương Bắc Trạch cười lộ hàm răng trắng, tay dài đưa ra che mắt cô lại: "Đợi qua đoạn này tôi sẽ gọi em."
Gương mặt Kỷ Uyển lập tức đỏ lên. Cặp đôi bên cạnh lúc nãy làm cô có cảm giác hơi kỳ quái, bây giờ mùi hương dễ ngửi của Trương Bắc Trạch xông vào mũi, bàn tay dán trước mắt cô làm cô tức khắc cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
Cô đang nghĩ gì vậy chứ, anh chẳng qua là chu đáo mà thôi, anh vốn dĩ là người như vậy mà. Kỷ Uyển tự nói với bản thân phải bình tĩnh, nhưng cô không khống chế được tâm tình của mình, nhịp tim đập mạnh đến mức sợ anh sẽ nghe thấy.
Mà lúc này Trương Bắc Trạch tự đào hố cho mình cũng không hề nhìn màn hình, hương thơm của cô làm khuấy đảo sự bình tĩnh của anh, anh nhẹ nhàng lấy mắt kính của mình xuống, chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng mê hoặc kia.
Không biết qua vài giây hay là vài thế kỷ nữa, một giọng nữ không to không nhỏ phá vỡ bầu không khí này: "Tiểu Trư, em sợ quá."
Trương Bắc Trạch đột nhiên ngẩng đầu, mới biết cô gái bên cạnh Kỷ Uyển cũng sà vào lòng bạn trai cô ta. Anh không biết nên vui hay buồn nữa, lúc nãy xém chút nữa bọn họ đã phá vỡ tình bạn tốt đẹp này rồi.
Âm nhạc chậm lại, anh cũng chậm rãi bỏ tay xuống, Kỷ Uyển giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục đeo kính xem phim. Bọn họ lúc này đều cảm thấy may mắn trong lòng: May mà rạp chiếu phim tối mới không để đối phương nhìn thấy bộ dáng cổ quái của mình.
Sau đó phim chiếu gì họ cũng không rõ, chỉ giống như có người đang nói chuyện bên cạnh.
Hết phim, đợi mọi người đi hết 2 người mới rời khỏi rạp chiếu, trên đường đi lấy xe mới nói với nhau vài câu về bộ phim.
"Cũng hay."
"Ừm, đúng đấy."
Sau khi bình luận xong về bộ phim, 2 người lần nữa rơi vào im lặng kỳ quái.
Cho đến khi cả 2 lên xe vẫn còn có chút không bình thường, Trương Bắc Trạch tìm chuyện nói: "Kỷ Uyển, tôi mãi vẫn chưa có cơ hội hỏi em."
"Cái gì?" Kỷ Uyển phối hợp lắng nghe.
"Em thấy làm người quản lý của tôi so với việc đi học thì cái nào thú vị hơn?" Anh bỉ ổi lựa chọn từ "thú vị", không nói thoải mái hay vui vẻ gì cả.
Kỷ Uyển lại có sao nói vậy: "Đương nhiên là đi học rồi, đi học ngoài áp lực lớn của việc viết luận văn thì những cái khác đều rất vui, nếu so sánh thì làm người quản lý quả thật là một tai nạn, có rất nhiều mệt mỏi, tinh thần căng thẳng." Nhưng cho dù như vậy cô vẫn muốn làm người quản lý của anh.
Trương Bắc Trạch lại không nghe thấy tiếng lòng của cô, cô nói thẳng như vậy làm anh bị đả kích rơi vào đáy cốc.
"Vậy…… em có muốn quay lại đi học không?" Mặc dù rất khó khăn nhưng anh vẫn hỏi. Hiện tai anh có thể không quan tâm suy nghĩ của bất kỳ ai, nhưng không thể không quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Kỷ Uyển vốn dĩ muốn khởi động xe chợt dừng lại động tác, quay đầu nghiêm túc nhìn anh, "Anh hỏi tôi có muốn quay lại đi học tiếp không sao?"
"Ý của tôi là…… bây giờ tôi thành công rồi, chúng ta, em, sau này có dự định gì……." Trương Bắc Trạch châm chước dùng từ.
Nhưng Kỷ Uyển bởi vì việc của VK mà trở nên rất nhạy cảm, cô lập tức hỏi ngược lại: "Anh thì sao, có dự định gì sao?"
"Tôi sao?" Sao đột nhiên lại nhảy qua anh rồi?
"Anh bây giờ đã nổi tiếng rồi, vậy anh có suy nghĩ gì về sau này không? Anh cảm thấy cái văn phòng đó của chúng ta có phải nơi phát triển tốt cho anh không? Hay là anh muốn ký với công ty lớn, để bọn họ dùng kinh nghiệm giúp anh hoạch định phát triển?"
Lẽ nào cô đã biết chuyện Trần Nam tới lôi kéo anh rồi sao, hay là cô muốn để anh vào VK, bản thân thì quay lại đi học nhưng ngại không nói ra? Trong lòng Trương Bắc Trạch quay cuồng, anh hiểu rằng mình đang bàn với cô một việc rất quan trọng, nếu như không trả lời cho tốt bọn họ sẽ trở nên rất…… khó xử.
Nhưng rốt cuộc cô nghĩ thế nào chứ? Cô tốt bụng như vậy, nếu như anh nói anh hy vọng cùng cô kinh doanh, cô chắc chắn sẽ nể mặt đồng ý phải không? Nhưng nếu như cô muốn quay lại cuộc sống của mình, mà lại bị anh ràng buộc, anh hẳn là không nên ích kỷ buông cô ra sao?
Kỷ Uyển lúc này cũng không hối thúc anh trả lời, bởi vì trong lòng cô cũng đang nổi sóng. Nếu như Trương Bắc Trạch muốn đi đến nơi có tiền đồ hơn để phát triển, nhưng bởi vì cô nên mới ở lại công ty, cô có nên mở lời để anh không bị khó xử không? Anh hỏi cô có muốn quay lại đi học, có phải là cách nói uyển chuyển mà cô không phát hiện ra không?Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào chứ?
“Tôi……”
“Tôi……”
Hai người cùng lúc mở miệng, đồng thời dừng lại.
"Kỷ Uyển Uyển, ý của em là sao? Là muốn chúng ta cùng đến một công ty lớn sao?" Trương Bắc Trạch lần này không nhún nhường nữa, ngược lại nhanh chóng hỏi lại.
"Không, không có, là tưởng anh đi một mình." Kỷ Uyển cũng nhanh chóng đáp lại lời anh. Nếu anh đã đi đến công ty khác thì sẽ không còn liên quan đến một người nhảy ra giữa đường như cô nữa, đúng không?
Trương Bắc Trạch vừa nghe liền cảm thấy cô thật sự muốn rời khỏi anh quay về cuộc sống trước kia, đầu anh nóng lên, rõ ràng nói muốn tôn trọng lời nói của cô nhưng buột miệng thốt ra lại thành một câu khác: "Nhưng nếu như không có em, tôi cũng không muốn làm minh tinh nữa!"
Hai người bởi vì câu nói này mà cùng sửng sốt.
Anh đang nói cái gì? Đây không phải là tỏ tình sao? Trọng điểm là loại tỏ tình này không ra hồn chút nào hết! Nói như vậy thật sự là giống con nít không chút trách nhiệm! Trương Bắc Trạch tự chê bai bản thân.
Anh, lời này của anh là có ý gì? Chắc là, chắc là nói tình cảm bạn bè của bọn họ rất sâu đậm, loại bạn tốt đúng không? Kỷ Uyển nắm chặt lấy vô lăng, không dám tự mình đa tình.
Không khí giữa hai người vô cùng lúng túng.
Sau cùng, Kỷ Uyển vì tránh cho càng kỳ quái hơn liền khởi động xe, chậm rãi quay về nhà.
Trên đường 2 người không nói gì, sau khi về đến nhà cũng không có chút cải thiện, nhưng trong lòng Kỷ Uyển vẫn chưa bình tĩnh lại. Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ vì một câu nói của người trong lòng sẽ trở nên rối rắm, tâm loạn cả lên như vậy.
Nhịp tim cô nhanh như vậy không sao chứ? Cô có nên đi đến bệnh viện khám không?
Lúc Kỷ Uyển đang suy nghĩ vẩn vơ lại nghe Trương Bắc Trạch gọi: "Kỷ Uyển."
"Hửm?" Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng giả vờ trấn định nhìn anh.
Trương Bắc Trạch nghiêm túc đứng cách cô không xa nói: "Câu nói lúc nãy trên xe, câu tôi không muốn làm minh tinh đó…… Em coi như chưa nghe thấy gì đi được không? Tôi không phải có ý đó."
Kỷ Uyển ngay lập tức cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, lòng đau âm ỉ.
Trương Bắc Trạch tiếp tục nói: "Tôi có thể làm minh tinh, là thành quả nỗ lực của 2 chúng ta, tôi sẽ không vứt bỏ nó như vậy, cho dù chỉ có một mình, tôi cũng sẽ chăm chỉ phấn đấu."
Nghe vậy Kỷ Uyển không biết bản thân rốt cuộc cảm thấy như thế nào, vừa vui vừa buồn.
Trương Bắc Trạch nói xong giống như bỏ được cục đá trong lòng mà ngồi xuống, sau đó vẫy tay với cô: "Em buồn ngủ chưa? Nếu như chưa thì chúng ta chơi một trò chơi đi."
Kỷ Uyển lắc đầu, theo lời anh bước lên trước, không ngồi bên cạnh anh mà ngồi xuống ghế đơn cách anh khá xa: "Trò chơi gì?"
Trương Bắc Trạch dịch thân mình tới gần cô hơn: "Đoán xem tôi là ai."
"Sao đột nhiên lại chơi trò này?"
"Ha ha, người thua mai phải mời người thắng ăn đại tiệc nhé."
"Được."
Hai đạt thành thỏa thuận, Trương Bắc Trạch ho vài tiếng, dùng sức xoa mặt, ngẩng đầu lên là vẻ mặt nhẹ nhàng: "I love you."
"Tôi là bạn của anh."
Trương Bắc Trạch gật đầu, ánh mắt thay đổi, khóe môi khẽ nhếch, âm thanh đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, trên mặt có chút hồng: "I love you."
Trái tim Kỷ Uyển đập loạn lên lần nữa.
"I love you." Trương Bắc Trạch chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen càng sâu hơn so với bình thường, mang theo khẩn trương cùng thâm tình.
“……”
"I love you." Kỷ Uyển không trả lời, anh bám riết không tha tiếp tục "chơi trò chơi", "I really love you, I like you so so so much."
Từng chữ tiếng anh học theo khẩu âm của cô làm nhịp tim của Kỷ Uyển đập nhanh hơn, đến cuối cùng làm mặt và tai đều đỏ hết lên.
Cô cúi đầu rất lâu không nói gì, cho đến khi Trương Bắc Trạch xác định mình đã thất tình rồi anh lại nghe cô nói nhỏ một câu:
“. “