Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 28





Buổi tối ngày Cực hạn phát sóng, phòng ký túc xá của Giang Trạm chơi máy game cầm tay tới mười một giờ rưỡi, thế giới tinh thần của bốn tên con trai lớn đầu đã chiếm được sự thỏa mãn rất lớn, đều cho rằng cái máy game cầm tay này sẽ trở thành món ăn tinh thần trong khoảng thời gian tiếp theo.

Mà không hay biết rằng, ê-kip chương trình đến cả người mua hộ máy cầm tay cũng bán đứng luôn rồi, hiện tại trên dưới cả nước ít nhất phải tới vài chục triệu người biết Giang Trạm có một cái máy game cầm tay.

Màu đỏ, Taobao best seller, 89 tệ bao ship, Bách Thiên Hành trả tiền.

Bốn người chơi game xong, rửa mặt đi ngủ, Giang Trạm tiếp tục nhét máy game vào góc trong cùng của đệm.

Trước khi sắp ngủ, âm thanh Tùng Vũ chứa chan vẻ chưa đã thèm sau khi chơi game, giờ mới quan tâm đến chuyện quan trọng mà họ vốn dĩ nên quan tâm: "Show chiếu xong rồi nhỉ, kênh like chắc chắn cũng đã mở ra, không biết tình hình sẽ như nào đây."

Hôm sau, bảy giờ sáng.

Giang Trạm thức dậy sớm nhất, rửa mặt đánh răng, thay xong quần áo đám Chân Triều Tịch mới dậy.

Ngụy Tiểu Phi mơ mơ màng màng, hỏi Giang Trạm: "Anh, hôm nay phải sang tòa Tứ Phương sao?"

Giang Trạm thu dọn lại balô: "Ừ đúng, huấn luyện với ghi hình tuần này đều ở Tứ Phương, mấy cậu dậy mau đi, làm tạo hình còn phải tốn thời gian nữa."

Tùng Vũ từ giường trên leo xuống, mang theo vẻ mặt ngái ngủ nhìn Giang Trạm: "Vãi lều, sao anh nhanh thế."

Giang Trạm đã nhanh chóng thu dọn balo xong xuôi rồi, với lấy bình nước trên bàn: "Tôi đi trước."

Tùng Vũ duỗi tay kiểu Nhĩ Khang: "Ài ài, anh không làm tạo hình hở! Show cũng chiếu rồi, mấy fangirl dưới tầng hôm nay sẽ không ít đâu!"

Giang Trạm đã đi đến cửa, mở cửa ra giơ tay khua khua: "Không làm, vận động xong ra mồ hôi cũng không giữ được trang điểm, đi đây."

Giờ này hành lang tầng trệt ký túc xá vẫn còn rất im ắng. Các thực tập sinh mới vừa dậy, còn đang rửa mặt đánh răng, lại phải làm tạo hình nữa, đều chưa ra khỏi cửa.

Giang Trạm một mình xách theo bình nước khoác balo, đi thang máy xuống tầng, nhìn thời gian bảy giờ hơn, thầm nghĩ Bách Thiên Hành chắc đã đến rồi.

Ở phòng ăn, quả nhiên Bách Thiên Hành mặc một thân thường phục ngồi trước bàn ăn, khuấy súp nồi sành đặt trước mặt.

Giang Trạm trông thấy đi qua, cười vẫy vẫy tay, Bách Thiên Hành ngước mắt, ra hiệu hắn đi lấy cơm.

Giang Trạm đi lấy cơm, dì múc cơm vẫn là người lần trước.

Dì cười tủm tỉm nhìn hắn: "Hôm nay ăn chi? Mún canh nồi sành hông? Căn gà sớm tinh mơ zừa ninh xong đó nghen."

Giang Trạm đứng trước cửa sổ, bất ngờ: "Canh nồi sành ạ? Sớm vậy đã có?"

Dì cười: "Phải á, mấy bữa hậu cần bên đây kêu tụi dì thêm món cho các cậu, ăn gì cũng có, tha hồ chọn."

Giang Trạm không khách khí: "Vậy lấy canh nồi sành trước, lại nấu thêm giúp con bát hoành thánh nhỏ ạ."

Gọi cơm sáng xong, Giang Trạm bưng khay ăn ngồi xuống đối diện Bách Thiên Hành.

Mới vừa thức giấc tinh thần phấn chấn, Giang Trạm bắt đầu mở máy hát: "Thế mà căn tin lại thêm món, chẳng phải bảo cần khống chế cân nặng, không được ăn mấy thứ có chất béo gì đó sao."

Bách Thiên Hành: "Cho nên cũng thêm cả cơm ăn kiêng, những người muốn kiểm soát cân nặng ăn cái đó, ai không cần kiểm soát căn nặng thì ăn cái khác, tự chọn đồ ăn của mình trước cửa sổ.

Giang Trạm cầm thìa khuấy canh nồi sành trước mặt: "Tôi không nghĩ đến lại có canh nồi sành, còn giống hệt với lúc tụi mình học cấp ba nữa."

Bách Thiên Hành không nói gì, nhìn hắn, Giang Trạm uống một ngụm canh nóng, thở dài từ đáy lòng: "Là hương vị trong ấn tượng ấy."

Bách Thiên Hành vẫn không nói gì, khóe môi khẽ nhếch nhếch không thể nhận ra.

Trong đoạn thời gian huấn luyện khép kín kia, Bách Thiên Hành vẫn luôn đến căn tin thực tập sinh, ngay từ đầu cơ bản không ai dám đến gần ngồi, sau đó có lẽ là trông Bách Thiên Hành cõ vẻ cũng không dữ lắm, dần dần có người lớn mật bưng khay ăn đến gần.

Mỗi lần như vậy, Giang Trạm sẽ không thể nói chuyện riêng với Bách Thiên Hành.

Sau vài lần, thời gian Bách Thiên Hành đến căn tin trở nên sớm hơn, Giang Trạm cũng không cần y nói đã tự động đến sớm luôn, hai người cứ thế tận dụng thời gian ăn sáng ngắn ngủi, ăn cơm, trò chuyện.

Lúc này trong căn tin thực tập sinh chỉ có bọn hắn, nói chuyện cũng không cần cố ý thấp giọng.

Giang Trạm rất tự nhiên hỏi hiệu quả phát sóng của chương trình đêm qua.

Bách Thiên Hành: "Lượt xem phát sóng rất cao, độ đề tài cũng đều không tồi, hiệu quả còn tốt hơn so với mong đợi của phía ê-kip chương trình và đài Ngỗng."

Giang Trạm ăn canh, cười nhạo: "Dám chắc cậu lại lên hotsearch. Để tôi nghĩ xem, ừm, #Bách Thiên Hành làm Mentor thật cool#, phải không?"

Bách Thiên Hành gần đây vẫn luôn khống chế cân nặng, một suất canh chỉ có thể ăn mấy ngụm, hôm nay cũng là cố ý nếm thử canh nồi sành căn tin bên này mới làm.

Giang Trạm nói không sai, quả đúng là hương vị trong ấn tượng.

Bách Thiên Hành không động đến canh nữa, buông thìa: "Lại xem tôi là cái di động để lướt."

Giang Trạm ăn thịt gà trong canh, ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ không đúng? Hay là, #Bách Thiên Hành lãnh khốc vô tình#?"

Bách Thiên Hành buồn cười: "Tôi "lãnh khốc vô tình" thế nào chứ?"

Giang Trạm phân tích nói: "Cậu đưa ra thẻ nghịch chuyển, mười hai tấm thì có quá nửa đều là giáng cấp bậc, hiện trường lại nghiêm túc như vậy, khí tràng mạnh như vậy. Bảo tôi đoán sao, tôi cũng chỉ có thể tùy tiện đoán đoán thôi."

Bách Thiên Hành: "Cậu không thể nói tôi tốt chút sao?"

Giang Trạm không hề nghĩ ngợi: "Nói điểm tốt của cậu chẳng phải há mồm là ra, hotsearch của cậu có cái nào không tốt." Thuận miệng nói ra mấy cái hotsearch từng xuất hiện: "#Bách Thiên Hành tạo hình khí chất song toàn#, #Bách Thiên Hành nam thần phái thực lực đẳng cấp thần tượng#."

Vừa mới nói xong, Giang Trạm khựng lại.

Bách Thiên Hành sâu xa nhìn sang: "Tôi đã nói cậu âm thầm follow tôi mà."

Cái này thật ra không có gì không thể thừa nhận cả, Giang Trạm hoàn toàn có thể thừa nhận, huống chi Bách Thiên Hành nổi tiếng như vậy, hotsearch thường xuyên lên mấy cái, từng xem qua rồi nhớ mấy cái, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Nhưng Giang Trạm đối với việc mình trong lén lút vẫn luôn chú ý đến Bách Thiên Hành thế này, không quá muốn thừa nhận.

Lại càng không muốn thừa nhận trước mặt.

Bởi vì khoảng thời gian chú ý này, cùng với giai đoạn nhân sinh chạm đáy của hắn có mối liên hệ mật thiết. Giang Trạm kiêu ngạo từ trong xương, phần kiêu ngạo kia của hắn, không cho phép hắn thừa nhận.

Giang Trạm giáp mặt phủ nhận: "Mới không đặc biệt đi follow cậu đâu, hotsearch của cậu thường xuyên có, muốn không trông thấy cũng khó."

Bách Thiên Hành nói thẳng: "Trông thấy? Trước kia lúc ở bên nước ngoài cậu đã có weibo?"

Chuyện này chẳng có gì không thể thừa nhận.

Giang Trạm: "Có đó."

Bách Thiên Hành lấy di động ra, trượt màn hình sáng: "Tên là gì? Để tôi nhìn thử xem có follow tôi hay không."

Giang Trạm: "......."

Tên P thần, có follow, người follow đầu tiên chính là Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành nâng mắt: "Hửm?"

Giang Trạm: "Ờm...... Nick đó của tôi, thực ra chỉ là một nick phụ. Tên vẫn là chuỗi chữ và số cho sẵn lúc đăng ký, cũng chưa sửa nick name, chính tôi cũng không nhớ tên là gì nữa."

Bách Thiên Hành nhìn về phía Giang Trạm, nhếch nhếch khóe môi, hiển nhiên là chẳng tin.

Giang Trạm: "Là thật đấy."

Bách Thiên Hành gật gật đầu, buông di động: "Cậu đã nói vậy, thì tôi xem như cậu nói thật."

Giang Trạm mím môi, đầu răng trên cắn cắn môi dưới.

Bách Thiên Hành đột nhiên nói: "Mỗi lần cậu chột dạ, đều là vẻ mặt này."

Giang Trạm: "......"

Quẳng thìa!

Bách Thiên Hành dù nghiêm túc vẫn ung dung nhìn hắn: "Nick phụ weibo follow tôi, đúng không?"

Giang Trạm đã không cần thiết phải không thừa nhận nữa, hắn cầm thìa chọc chọc đáy nồi canh, vẻ mặt hạn hán lời khi bị nói toạc chân tướng: "Ờ!"

Bách Thiên Hành mím môi cười, được voi đòi Hai Bà Trưng: "Chắc không phải là mới follow chưa được bao lâu đâu ha. Follow mấy năm rồi?"



Giang Trạm: "Tôi chỉ là có lần cậu lên hotsearch thì nhìn thấy cậu, nên tiện tay bấm follow thôi."

Bách Thiên Hành gật đầu: "Được, tiện tay. Cho nên tóm lại là mấy năm."

Giang Trạm: "Này!"

Bách Thiên Hành: "Không muốn nói? Thế thì phải mấy năm rồi, được bốn năm chưa?"

Giang Trạm là một người có tính cách hướng ngoại, từ nhỏ đến lớn, thật sự rất ít khi bị người khác nói cho mấy câu đã làm cho thẹn.

Mà trong số "rất ít" ấy, liền có Bách Thiên Hành.

Lúc trước học cấp ba đã vậy rồi, Bách Thiên Hành phản ứng nhanh nhạy, logic rõ ràng, còn biết nói quanh co, luôn có thể khiến Giang Trạm rối loạn.

Lúc này cũng vậy, chưa được mấy câu đã đào ra chân tướng "tài khoản weibo đã follow mấy năm" rồi.

Giang Trạm buông thìa: "Không ăn nữa không ăn nữa."

Nội dung Bách Thiên Hành "đào" được cũng đủ nhiều rồi, không tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu thêm nữa.

Y thò tay, cầm lấy cái thìa mà Giang Trạm quẳng ở trên bàn ăn, nhét trở lại tay Giang Trạm: "Đồ thích ăn, đừng lãng phí."

Giang Trạm nắm thìa, không nhúc nhích, cố ý nói: "Tôi không thích ăn canh."

Bách Thiên Hành rũ mắt, nhìn canh gà Giang Trạm chưa ăn được mấy ngụm đã sắp thấy đáy, không gây sự với Giang Trạm nữa, mà hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Giang Trạm bĩu môi: "Muốn."

Bách Thiên Hành đứng dậy đi lấy canh, ý cười tràn ra khóe môi.

Lúc lấy canh, dì thấy tâm trạng y có vẻ cực kỳ tốt, hỏi: "Có chuyện vui à?"

Bách Thiên Hành: "Vâng."

Gặp được người mong gặp, mỗi ngày đều là chuyện vui.

Ăn sáng xong Bách Thiên Hành phải đến tầng ba, hôm nay hắn có lộ trình, đợi lát nữa cũng phải đi sang tòa Tứ Phương, trước khi đi mở cuộc họp nhỏ trước.

Vào thang máy, Bách Thiên Hành hỏi Giang Trạm: "Máy game cầm tay giấu kỹ chưa?"

Giang Trạm giơ "OK".

Bách Thiên Hành mỉm cười, ý vị sâu xa: "Lần sau mua cái đắt tiền đi, tôi thật sự có tiền."