Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 12





Giang Trạm lái xe trở về, quãng đường có chút xa, về đến nhà đã là gần bốn giờ.

Bốn giờ, một thời điểm mà trong quá khứ tuyệt đối không có người tìm hắn, thì động tĩnh di động hôm nay hơi bị lớn, tất cả đều là lời mời add wechat.

Hắn chấp nhận từng người từng người một, phát hiện đều là thí sinh hôm nay cùng quay show, từ Phí Hải bắt đầu trước tiên, lục tục add thêm có tổng cộng mười mấy người.

Add xong wechat, Giang Trạm đi tắm rửa một cái, lúc đi ra không động đến điện thoại, mở máy tính.

Không ngoài dự liệu, có tin nhắn để lại của Vương Phao Phao.

Vương Phao Phao muốn lái máy bay lớn: P à! Bách của tui! Nam thần của tui! Hình như sắp hoạt động trở lại!! ẩn thân một năm, rốt cuộc sắp có công tác mới!!!

Vương Phao Phao: Anh ấy rốt cuộc nghĩ thông suốt quyết định không nghỉ hưu!!! Nhất định là tâm kính nghiệp của anh ấy vượt qua hết thảy!! Nhất định là như vậy!!

Vương Phao Phao: Tui cảm giác tui sống lại rồi!! Thể xác! Linh hồn! Hô hấp! Tất cả đều sống! Tui phải bao hết thời gian biểu của ông, p ảnh cho nam thần của tui!!!

Vương Phao Phao: Á, quên mất, ông bận việc không online.

Vương Phao Phao: dù sao ông rảnh thì chọc tui, tui phải bao ông giá cao, tự tay tặng cho nam thần của tui!

Vương Phao Phao: Onl?

Vương Phao Phao: Hay là không onl vậy?

Vương Phao Phao: p???? Đồ thần?

Tin nhắn mới nhất đã là của hai ngày trước.

Giang Trạm nhìn tin nhắn, không trả lời.

Hôm nay đã là ngày 12 rồi, ngày 13 sẽ dọn đến ký túc xá tập thể của ê-kip, tương đương với ngày mai phải đi.

Lúc trước hắn đã dặn dò Vương Phao Phao, sau này cũng không có thời gian, liền tạm thời không trả lời vội.

Chờ quay chương trình xong hãy nói tiếp.

Giang Trạm tắt máy tính, uống ngụm nước, ngồi trước bàn sách, không thấy buồn ngủ, cũng không có gì để làm.

Nhớ lại mười mấy tiếng đồng hồ ghi hình này, trải nghiệm những sự mới mẻ và sống động, còn thình lình gặp được Bách Thiên Hành trên sân khấu.

Bạn học cũ còn thổi cho hắn một đống rắm cầu vồng.

Giang Trạm nghĩ lại đều cảm thấy thú vị.

Hắn còn cười một mình, đứng dậy về phòng ngủ bù.

@

Ngày 11 quay mãi đến rạng sáng ngày 12 mới kết thúc, ngày 13 sẽ tập hợp ký túc xá, chẳng khác nào nói, chỉ còn lại chưa đến một ngày.

Chưa đến một ngày, không làm được cái gì, cũng không cần làm gì.

Hành lý của Giang Trạm đã sớm thu thập xong rồi, hai cái vali một lớn một nhỏ, đồ dùng hàng ngày quần áo giày mũ đều đầy đủ hết, máy tính không được mang, trong túi chỉ nhét cái pad.

Vi Quang Khoát đặc biệt sang bên này xem Giang Trạm, như một bà mẹ già, một bên nhét đồ này nọ vào trong túi của Giang Trạm, một bên lải nhải cằn nhằn dặn đi dặn lại, rất giống một người mẹ già tiễn con trai ra chiến trường.

"Mang nhiều quần áo chút, đến lúc đó huấn luyện vừa hát vừa nhảy, đầy người mồ hôi, đừng để không đủ thay. Hôm qua lúc con quay show cậu đã nghĩ không được rồi, cố ý đi trung tâm mua sắm dựa theo size của con mua hơn mười bộ, con mang theo hết đi."

"Sản phẩm chăm sóc da con không có đúng không? Cậu biết ngay con chắc chắn không chuẩn bị. Nè, cậu mua giúp con hết rồi, hai bộ, đủ dùng, con thỏa sức mà dùng."

"Còn có mặt nạ, đồ bịt mắt, nút bịt tai, con đã nhiều năm không ở ký túc xá rồi nhỉ, đừng không quen, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi đủ."



"Cậu còn mua cho con hai cái túi, đến lúc đó con chạy tới chạy lui ghi hình, huấn luyện, còn có túi để đựng đồ này nọ đeo."

"Tiền đủ không? Tuy là bao ăn bao ở, lúc thiếu đồ vật này nọ vẫn phải mua, à, gọi điện cho cậu cậu chuyển qua giúp con, thật sự không được thì còn Tề Manh, cậu bảo cậu ta đưa cho con."

Giang Trạm dở khóc dở cười: "Đủ rồi đủ rồi, nếu vòng đầu tiên con bị loại, nhiều nhất một tháng là trở về rồi, cần gì mang theo nhiều đồ đạc như vậy."

Vi Quang Khoát: "Đừng nói hươu nói vượn! Show cũng đã tham gia rồi, gì mà vòng đầu tiên bị loại? Trước kia con tùy tiện đi học múa dân tộc còn múa xếp hạng nhất trong số nam sinh đó thôi, hiện tại thi đấu chính thức như vậy, không nói C vị, cũng phải được trước 20 đi?"

Giang Trạm biết nghe lời: "Vâng vâng vâng, trước 11, trước 11."

Vi Quang Khoát: "Vậy còn được."

Cậu guột lải nhải xong về hành lý, lại bắt đầu lải nhải về cuộc sống tập thể.

"Bọn nhỏ thực tập sinh, nhất là mấy nam sinh trẻ tuổi, tuổi đều chưa lớn, luôn học hát học nhảy, mục tiêu xác định rõ ràng, hầu hết là tương đối đơn thuần. Con lớn hơn bọn chúng thì càng phải hiểu chuyện hơn một chút, chung sống cho hòa hợp."

"Đến lúc đó còn có rất nhiều PD, VJ lão sư, con khách khí một chút, có lúc nhờ họ giúp chút việc nhỏ bọn họ cũng tình nguyện."

"Tuyển tú rất tàn khốc, vòng đầu tiên đã loại hàng chục người, tất cả mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, đừng quá để ý nếu gặp phải người không dễ sống chung, rời khỏi show không chừng về sau còn sẽ gặp lại nhau."

Giang Trạm nghe không sót chữ nào, trong lòng nghĩ: cậu vẫn xem con như con nít.