Mộng Dao lần đầu tiên được thử qua trải nghiệm cái chết ập đến bất chợt. Lúc trước cô tự tìm đến cái chết nhưng không nghĩ tới khi nó thật sự vờn cô thì cô lại hoảng loạn. Nằm trong bệnh viện, cô lần nữa trấn an Ngô mẹ không ngừng nổi nước mắt.
“Mẹ ơi, con thật sự không sao rồi.”
“Con không biết lúc đó trông con như thế nào đâu. Bác sĩ bảo chỉ chậm thêm một chút là con đi rồi.”
Ngô mẹ nghĩ lại mà thấy sợ hãi. Khi ấy hai vợ chồng đang ở trong xe chờ Mộng Dao bước ra, nào ngờ tới lại thấy thượng tướng Hạo Hiên hốt hoảng bế ai đó chạy thẳng lên xe.
“Sao cậu…”
Còn chưa nói xong, Ngô ba đã im bật khi nhìn thấy người nằm trong lòng anh chính là cô con gái cưng của mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô ba lớn giọng hỏi.
“Mau đến bệnh viện, trên đường con sẽ giải thích với hai bác.”
Mộng Dao nghe kể lại cũng đoán được tình huống khi đó vô cùng hỗn loạn. Hiện tại Ngô gia chính thức cạch mặt với Trường gia, hết làm con gái ông đau lòng thì đã đến việc muốn giết hại con gái ông nên lần này có lẽ Trường gia sẽ bập bênh một thời gian đây.
“Nếu không có thượng tướng Hạo Hiên, chắc giờ con chỉ là một nấm đất thôi đấy.”
Nhân cơ hội này, Ngô ba Ngô mẹ nhanh chóng bồi thêm một ít để Mộng Dao có thiện cảm với Hạo Hiên. Còn cô thì quá mệt mỏi nên lần nữa chìm vào giấc ngủ, nạp lại năng lượng cho cơ thể này.
Tới khi cô tỉnh dậy lần nữa, điện thoại bên cạnh bị oanh tạc đến mức sắp rớt xuống đất. Chậm rãi cầm lấy, bên trên hiện lên rất nhiều tin nhắn đến từ Duy Đăng.
[Tôi không có ý định đẩy ngã cô xuống.]
[Là do cô tự đẩy tôi ra, tốt nhất cô đừng lấy điều này để bắt tôi chịu trách nhiệm.]
Ban đầu toàn là những lời lẽ cay nghiệt khiến Mộng Dao khó chịu cùng cực, nhưng trái tim lại chẳng còn tí đau đớn nào. Có lẽ nhờ sự vụ này mà đến cơ thể này cũng chẳng còn ưa thích anh ta theo thói quen. Cô muốn quăng điện thoại qua một bên thì lần nữa nhận được tin nhắn của anh ta.
[Nhưng dù sao tôi cũng phải chịu một phần bởi vì không kịp khuyên ngăn cô.]
[Nên tôi sẽ gửi cho cô lịch trình làm việc của tôi. Cô chọn ra một ngày trống rồi chúng ta đi dùng một bữa cơm để không ai nợ ai.]
“Tên này điên rồi sao? Tự luyến vừa vừa thôi chứ.”
Mộng Dao chán ghét không thôi, lập tức kéo Duy Đăng vào danh sách đen. Cô biết khoảng thời gian này Trường tổng ở trong truyện đang bước trên con đường doanh nhân vô cùng có thành tựu nên khiến anh ta có chút tự kiêu, nhưng sau đó rơi vào lưới tình với nữ chính mới làm cho anh ta dần sửa lại tính nết.
Nhưng cô tự hỏi với tính nết như thế này mà nguyên chủ nữ phụ cũng thích được thì có phải tâm lý cô ta cũng không được bình thường không?
Mộng Dao đang dưỡng thân ở bệnh viện, chẳng ngờ tới người mình đã hạn chế lại đến thẳng đây gặp mình.
“Tôi là Trường tổng muốn vào thăm Ngô tiểu thư.”
“Xin lỗi, Ngô gia có lệnh không ai được đi vào nếu không phải là người nhà.”
“Các người chỉ cần vào đó thông báo thì chắc chắn Mộng Dao sẽ đòi gặp tôi.”
Các vệ sĩ ái ngại nhìn nhau, dù sao họ cũng biết rõ được lúc trước tiểu thư của họ theo đuổi Trường tổng cật lực như thế nào, vì thế một người được phân công đi vào hỏi ý.
“Trường tổng nào?” Cô nhíu mày, sau đó lần nữa tập trung vào quyển truyện trên tay: “Không có thân thích, không quen, không cho vào.”
Vệ sĩ cúi đầu, sau đó đi ra ngoài truyền đạt lại lời y hệt khiến Duy Đăng ngẩn ngơ. Đêm qua anh ta chờ đợi tin nhắn từ Mộng Dao, cuối cùng lại phát hiện bản thân bị cô đánh cho thành người lạ trên mạng, tin nhắn cũng bị chặn khiến anh ta cực kì khó chịu. Nhưng nghĩ chắc do cô giận dỗi một chút nên anh ta đích thân tới bệnh viện, nào ngờ tới lại bị cô phũ phàng bắt chờ ở bên ngoài. Vì thế anh ta nói lớn vọng vào trong.
“Đừng có chơi trò kiêu ngạo hoài như thế. Nếu cô còn không ra đây thì tôi sẽ không quan tâm cô nữa.”
“Trường tổng không biết không được làm ồn trong bệnh viện sao?”
Phía sau đột ngột vang lên tiếng nói uy nghiêm. Duy Đăng quay đầu lại, trong tầm mắt xuất hiện dáng hình cao lớn của thượng tướng Hạo Hiên.
“Anh tới đây làm gì?” Anh ta nhíu chặt mày, tỏ vẻ thù địch.
“Tôi tới thăm vị hôn thê của tôi.” Trong lời nói có phần đắc chí.
“Anh… Nhưng tiếc quá, ở đây chỉ cho người thân đi vào thôi. Anh vẫn chưa là người của Ngô gia mà đã lên mặt như thế sao?” Duy Đăng châm biếm, hai tay đút túi quần đã siết chặt lại.
Vệ sĩ nhìn thấy người đến là thượng tướng Hạo Hiên thì nhanh chóng đưa tay đón mời.
“Tiểu thư có căn dặn nếu là thượng tướng thì cứ tự nhiên vào trong ạ.”
Duy Đăng nhìn một màn này mà cứng họng, ánh mắt như dao như găm nhìn Hạo Hiên đi qua mình một cách hân hoan.
“Hình như tôi không phải người ngoài như Trường tổng đâu. Mong anh sau này đừng làm phiền vị hôn thê của tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua việc anh làm cho vị hôn thê của tôi rơi xuống cầu thang.”
Duy Đăng run rẩy, cả người bị khí thế áp bức của Hạo Hiên mà không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể cắn răng rời khỏi.