Thượng tướng Hạo Hiên từ nay được phụ trách công việc làm vệ sĩ riêng cho Ngô tiểu thư.
Mộng Dao nghe thông báo từ quản gia mà không biết nên vui hay buồn. Cô biết cô đã để ý tới anh, nếu cứ tiếp xúc như thế này thì có lẽ cô không kìm được lòng mình mất.
Cuối cùng Mộng Dao vẫn ngồi ở trong xe, được Hạo Hiên đưa tới trường trong sự hân hoan của quản gia và người hầu. Cô có cảm giác bản thân và anh đã được họ đặt lên một con thuyền để sẵn sàng ra khơi thành công.
“Anh không cần phải như vậy… Nếu anh không thích hay có việc bận thì…”
“Tôi không sao.” Anh nhanh chóng trả lời: “Với lại tôi thích chăm sóc vị hôn thê của mình.”
Một câu nói của anh cũng đủ khiến cô xiêu lòng. Người đàn ông này càng lúc càng biết cách nói chuyện dỗ ngọt người khác.
“Vậy sao này làm phiền anh rồi. Tôi rất khó chiều đấy.” Cô trêu chọc, quyết không chịu thua.
“Được, tôi giỏi nhất là kiên trì theo đuổi.” Anh dừng lại đèn đỏ, quay sang đối diện cô.
Mộng Dao tay cầm sữa ấm, nhưng biết rõ lòng mình cũng đang ấm dần lên từng chút. Có điều mớ bong bóng màu hồng chưa kịp được thả ra thì đã bị bể nát bởi lần thắng xe gấp của Hạo Hiên, dù vậy bàn tay anh cũng nhanh chóng giữ chặt lấy cô để cô không bị ảnh hưởng quá nhiều. Tuy nhiên sự bất ngờ cũng đã đủ khiến cho trái tim nhói lên.
Mộng Dao hít thở không nổi, tay ôm lấy ngực trái một cách khó nhọc.
“Em không sao chứ? Xin lỗi, do tôi không chú ý phía trước.”
Hạo Hiên hoảng loạn tái xanh mặt mày, nhanh chóng giúp cô tháo dây an toàn để dễ chịu hơn. Cô thuận thế dựa vào lòng anh, trái tim được xoa dịu chỉ còn ẩn nhẫn. Nhưng cô biết đây không phải lỗi anh, bởi vì có người vừa mới xông ra trực tiếp chặn đầu xe.
Thi Lâm, tại sao lại là cô ta?
Nếu không phải tay lái Hạo Hiên cứng thì khẳng định sẽ đụng trúng cô ta. Tuy nhiên khoảng cách vẫn khá nhiều thế mà lại khiến cô ta nằm vật ra đường cứ như đã bị tổn thương rất nghiêm trọng.
Còn chưa đợi Mộng Dao bình tĩnh thì từ đâu Duy Đăng lại xuất hiện mà ôm chầm lấy Thi Lâm hốt hoảng. Anh ta xoa đầu cô ta, nói vài lời an ủi rồi cay nghiệt nhìn vào bên trong xe, nhưng khi thấy rõ cô đang ở trong lòng Hạo Hiên thì gương mặt càng nhăn nhó hơn.
“Để tôi xuống xem tình hình.”
Hạo Hiên trấn an Mộng Dao, sau đó chính mình tự bước xuống giải quyết. Lần nữa, anh đối đầu với tình mập mờ năm xưa của vợ tương lai, hiển nhiên Duy Đăng đây cũng chẳng ưa anh gì mất nhưng anh chẳng quan tâm. Người đến trước không biết hưởng phúc thì nên vứt đi.
“Đụng người khác mà cậu không biết xin lỗi sao?” Duy Đăng lên tiếng trấn áp trước.
“Xe vẫn còn cách một khoảng, chưa đụng được.” Hạo Hiên cũng chẳng chịu thua kém.
“Dù sao cũng do cậu lái xe không để ý.” Anh ta tiếp tục chỉ trích.
“Xe có hộp đen, xem thử do tôi hay do cô ta tự ý phóng ra đường.” Anh nhún vai, bình tĩnh giải quyết.
Hạo Hiên chốc chốc sẽ quay lại nhìn Mộng Dao để xem tình hình cô ra sao. Nhưng rơi vào mắt của cô thì lại liên tưởng thành anh đang uất ức ra hiệu bản thân bị hai người bên ngoài ăn hiếp. Với trình độ ngạo mạn của nam chính, cô càng tin vào phán đoán của mình hơn, vì thế cô quyết định bản thân cũng xuống xe.
“Hai người đừng cãi nhau vì em như thế.” Thi Lâm đột ngột lên tiếng, nhưng chỉ làm cho tình hình càng thêm căng thẳng.
Mà Mộng Dao vừa nghe thấy thì mém nữa hụt chân té xuống. Câu nói này quả thật xứng danh nữ chính trong chuyện tình máu chó. Hạo Hiên cũng nhanh chóng tiến tới đỡ lấy cô vào lòng, giúp cô chắn đi ánh nắng gay gắt.
“Sao lại xuống xe rồi?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Sợ anh bị bắt nạt.” Cô thẳng thắn đáp, tất nhiên cũng cố tình để cho Duy Đăng nghe thấy, nhờ vậy mà sắc mặt anh ta càng tệ hơn.
Thi Lâm hơi xụ mặt khi thấy Hạo Hiên lo lắng cho Mộng Dao, tuy nhiên vẫn ôm chặt hộp bánh trong tay mà bước về phía hai người.
“Chắc mọi người hiểu lầm rồi. Thật ra em đến đây chỉ muốn cảm ơn thượng tướng vì hôm qua đã cứu sống em. Đây là quà cảm ơn của em, mong anh nhận lấy.”
Mộng Dao thoáng nhìn sang Duy Đăng, vốn dĩ món quà này trong nguyên tác được đem tặng cho anh ta, vì sao bây giờ lại hướng về Hạo Hiên chứ? Nữ chính có nhầm lẫn sao?
Hạo Hiên bảo vệ Mộng Dao ở sau lưng. Chuyện vừa rồi khiến anh không khỏi dâng lên hồi chuông cảnh giác nên càng thâm trầm nhìn hai người trước mặt.
“Không cần, nếu là chuyện trên biển hôm qua thì dù có là con chó, tôi vẫn sẽ lao ra cứu.”
Một câu nói thành công khiến sắc mặt Thi Lâm tái mét. Mộng Dao ở phía sau âm thầm giơ ngón tay cái, cố nén cười dù cô biết Hạo Hiên không có ý tứ xéo xắt, anh chỉ đang nói sự thật mà thôi.
“Mà người cô nên cảm ơn là Trường tổng. Anh ta mới là người hô hấp nhân tạo cứu cô khỏi cái chết.”
“Còn nếu Trường tổng muốn nói về việc tai nạn xe thì tôi sẵn sàng hợp tác trên phường.”
Hạo Hiên nhanh chóng đưa Mộng Dao vào xe, lo sợ cô sẽ cảm nắng, sau đó thẳng thừng rời đi trước sự ngượng ngùng của hai người còn lại