Mộng Dao tỉnh giấc sáng sớm bởi từng tiếng chuông reo. Cô ngơ ngác nhìn người hầu đem đồ vào cho mình mà không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Cô chủ, đã đến giờ đi học rồi ạ.”
“Gì cơ?”
Cô bị đẩy vào nhà tắm, vẫn chưa hoàn toàn hết ngáo ngơ. Nguyên chủ vẫn còn đi học, đồng nghĩa hiện tại cô phải hoàn thành khóa học thay cho nguyên chủ. Cô khó khăn lắm mới trải qua hết khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, vậy mà bây giờ lại phải lặp lại nó một lần nữa.
Thôi thì nhìn theo mặt tích cực, cô sẽ được tiếp xúc thêm kiến thức, nhưng trong thâm tâm vẫn khóc ròng không thôi.
Mộng Dao quấn khăn ngang người, bước tới cửa sổ liền thấy bóng dáng quen thuộc bên dưới khu vườn khiến ánh mắt lập tức bị thu hút. Hạo Hiên mặc áo ba lỗ, để lộ cơ bắp và thân thể cường tráng đang đánh bài quyền vào buổi sáng tinh mơ. Từng động tác trông vừa dẻo dai lại vừa dứt khoát.
Hạo Hiên bên dưới cảm nhận bản thân bị châm chít liền ngẩng đầu theo bản năng, sau đó đối mặt với Mộng Dao đang dán sát mặt vào cửa sổ phòng ngủ. Mái tóc cô buông xõa dài tới lưng. Ánh nắng len lỏi qua tán lá nâng niu từng điểm trên gương mặt thiên thần nhỏ bé kia.
Cả hai không thể rời mắt khỏi đối phương, nhưng người quay đi đầu tiên lại chính là Hạo Hiên. Cả người anh dù mang màu da bánh mật cũng có chút sậm xuống vì xấu hổ. Dù cho Mộng Dao nhỏ con nhưng vòng nào cũng vô cùng cân đối và có tiềm năng. Một chiếc khăn quấn ngang người khiến người con trai nào nhìn thấy cũng phải nổi lên ái tình.
“Cô chủ, sẽ trễ giờ mất.”
Người hầu khẽ lên tiếng nhắc nhở, một bên âm thầm cười trộm và hưng phấn bởi mối tình ái muội của cô chủ với thượng tướng.
Mộng Dao nuốt nước miếng nhịn xuống, bắt ép bản thân không nên quá mức thất thố khiến người khác nhìn vào không hay. Nhưng có thể nào cho phép cô được sờ một chút cơ bắp kia được không?
Mộng Dao nhìn bộ đồ trong tay người hầu mà chán nản. Nguyên chủ thật sự rất thích mặc những đồ quá mức nổi bật. Mấy ngày nay cô khó khăn lắm mới tìm được những chiếc váy nhẹ nhàng. Cô không thể nào đi học mà như đi tiệc thế kia được. Cuối cùng nằm sâu trong tủ áo, cô cũng tìm thấy được chiếc váy hoa nhí màu vàng tiểu thư trông có vẻ ổn hơn rát nhiều.
Mộng Dao bước xuống cầu thang, vai liên tục nhúc nhích, bàn tay chốc chốc sẽ kéo cổ áo lên một chút. Chiếc váy cổ vuông này có lẽ khoét hơi sâu khiến một ít rãnh ngực bồng bềnh lộ ra ngoài khiến cô khóc không nên lời.
Chẳng mấy để ý đến bước chân, Mộng Dao đạp hụt vào khoảng không khiến cả người lảo đảo ngã nhanh về phía trước.
“Cô chủ!”
Người hầu phía sau nhanh chóng vươn tay, mọi việc xảy ra quá bất ngờ làm cho họ không kịp phản ứng, đến một góc váy cũng chẳng chạm tới được.
Mà Mộng Dao bên này kịp thời ngã vào bức tường thịt săn chắc quen thuộc. Mùi nam tính quyến rũ lập tức xông vào bên mũi khiến cô nhất thời say đắm.
“Sao lại không chú ý bước chân rồi?”
Giọng nói nhẹ nhàng lo lắng vang lên trên đỉnh đầu. Mộng Dao lập tức ngước lên, chiếc cằm vuông vức thế mà cũng làm cho tim cô đập loạn.
Mà Hạo Hiên ngước xuống đối diện ánh mắt ngây ngốc của cô đồng thời khó kìm lòng yêu thích, quan trọng hơn khóe ngực ẩn hiện dụ hoặc bản tính sói trong con người chính nhân quân tử này. Anh đỡ cô đứng thẳng lại, sau đó lên tiếng.
“Xin lỗi, người tôi mới vận động xong…”
“Không sao, không sao.”
Mộng Dao mỉm cười ngây ngốc, ban nãy được chạm trực tiếp vào cơ bắp như vậy đã thỏa lòng mong ước của cô lắm rồi.
“Chân không sao chứ?” Anh nhẹ thở ra, ánh mắt dịu dàng thấy rõ.
Cô vốn muốn lắc đầu, không hiểu vì sao giọng lại lạc đi một chút: “Có chút đau.”
Hạo Hiên nghe thấy thế thì mày khẽ nhíu lại, đỡ Mộng Dao ngồi xuống bậc thang, còn bản thân quỳ một chân trên sàn.
“Mạn phép một chút nhé.”
“Vâng!”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, khẽ kiểm tra. Gương mặt kiên nhẫn và nghiêm túc dần in sâu vào tâm trí Mộng Dao. Kiếp trước cô không có thời gian tìm hiểu một ai cả, mà bản thân cũng đã luyện được mắt nhìn người xấu tốt đến mức cô không còn muốn cùng một ai kết giao dù bị họ hàng thúc giục. Tới bây giờ, người đầu tiên lọt được vào mắt cô chỉ có mỗi vị thượng tướng chính trực này. Nhưng cô không dám mở lòng quá nhiều, bởi vì nơi này quá mức hư ảo. Nếu như đến một ngày cô phải rời khỏi đây, cô thật sự có rất nhiều hối tiếc. Hối tiếc tình thân, hối tiếc người đàn ông này.