Hạt mưa bay loạn, bùn điểm bắn toé.
Tại chùa Chiêu Tội người ra người vào vội vã, lều che mưa đã được dựng lên, mùi đắng của thảo dược tràn ngập chung quanh, Cẩm y vệ trông coi bếp lò đều dùng khăn che miệng mũi mình.
Tề Huệ Liên dùng vải bố trùm đầu, phân phát canh thuốc cùng Kỷ Cương, thấy người sốt cao hôn mê kia đang nói hàm hồ liền quan sát chốc lát.
Kỷ Cương lanh lẹ thu dọn bát, thấy thái phó bất động liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đây là dịch bệnh Đan Thành,” Tề Huệ Liên gạt cổ áo của người bệnh ra nhìn, “vết mẩn đỏ sẽ bò lên thân, không thể kéo dài được, sẽ truyền nhiễm đấy.”
Kỷ Cương nói: “Dễ trị không?”
Tề Huệ Liên ngứa đầu, lão xoa xoa mấy cái, nói: “Dễ trị, nhưng cái chính là phiền lắm. Kênh rạch công nhất định phải tiếp tục đào, nhưng mà ai biết liệu có người bị bệnh phun nước bọt, vung nước tiểu trong nước hay không? Nếu như đào kênh rạch rồi bị nhiễm phải, bản thân lại không phát hiện ra, tiếp xúc gần người khác, chẳng phải lại thêm một đống người ngã bệnh à?”
“Nghiệp chướng, ” Kỷ Cương nhìn dưới lều che mưa, “vậy làm sao đây?”
“Làm sao đây…” Tề Huệ Liên bỗng kéo cao vải che mặt, nhìn người đến cửa chùa Chiêu Tội, nhỏ giọng nói, “Đều xem mệnh thôi, cái này trước tiên phải ổn định lòng người, nhất quyết không thể loạn, phải tập trung các tiệm thuốc lớn nhỏ ở Khuất Đô lại, bệnh nhân phải được cách ly.”
“Chúng ta cũng không thể ở lâu được, ” Kỷ Cương thả cái bát xuống, “việc này có người làm rồi, ta gọi Xuyên Nhi đi.”
“Lan Chu không thể đi, ” Tề Huệ Liên nói, “nó chính là người làm việc đó, bước ngoặt này ngươi có thể trông mong Hàn Thừa thò mặt ra làm ư? Bọn chúng trốn còn không kịp nữa là.”
“Không được!” Kỷ Cương đột nhiên biến sắc, “Nó bây giờ mới là Trấn phủ ngũ phẩm, tư cách tứ phẩm lên triều đường còn chẳng có, làm sao có thể để cho nó làm? Việc này lớn như vậy, đầy người còn quyền cao chức trọng hơn nó!”
“Ngươi tính giảng đạo lý với ai?” Tề Huệ Liên bỏ bát xuống, “Nếu Hàn Thừa lấy cái lý do rèn luyện để nhấn nó ở đây, ngươi cũng hết cách thôi! Bệnh tật nổi lên cả loạt, quan lớn nào tình nguyện xuống nước hả? Chính Hải Lương Nghi cũng không tới được! Huống hồ Lan Chu không thể đi, cơ hội này ngàn năm có một, nếu nó làm được rồi thì có thể lại thăng chức! Thăng lên — “
Kỷ Cương bỗng nhiên đẩy lão ra, nói: “Ông nói vớ vẩn cái gì đấy!”
Tề Huệ Liên ngã xuống đất lại bò lên, nói: “Giờ khắc này không thuận thế làm, còn chờ cái gì!” Lão cũng phát cáu, “Lúc này chính là lúc người giẫm lên người, nó không làm cũng phải làm! Ngươi hiểu không?”
“Ta không muốn hiểu, ” Kỷ Cương nổi giận đùng đùng, “ta muốn gọi nó đi, ta phải dẫn nó đi!”
Loading...
Kỷ Cương dứt lời liền đi vào trong. Trước mặt là Kiều Thiên Nhai đi ra, cản lối đi của lão.
“Người ở chùa Chiêu Tội phải sơ tán ra ngoài, bên trong chỉ có bệnh nhân ở thôi, sư phụ đừng đi vào.” Kiều Thiên Nhai cười nói, “Bản chép tay của tiên sinh đã chuyển sang tòa nhà cũ rồi, chủ tử bảo ta mướn cái tiểu lâu tại phố lớn Thần Võ cho hai vị, ngay sát cửa cung, không bị ngập đâu.”
“Ngươi tránh ra!” Kỷ Cương nói, “Ở đây đều là bệnh nhân, làm sao Xuyên Nhi ở lâu được? Ta phải nói với nó!”
Kiều Thiên Nhai hơi thu nụ cười, nghiêm nghị nói: “Sư phụ việc gì phải làm khó dễ ta? Nếu chủ tử đã phân phó như vậy, tức kiên quyết không có chuyện thay đổi đâu. Nơi này toàn bệnh nhân, ngài ở lại chỗ này chủ tử cũng lo lắng, vì tấm lòng hiếu của y, ngài hãy theo ta đi.”
Kỷ Cương nghe âm thanh ho dữ dội bốn phía thì càng sốt cả ruột, bắt lấy cánh tay Kiều Thiên Nhai, thẳng thừng đẩy hắn trở lại. Kiều Thiên Nhai đã sớm liệu được lão muốn động thủ, vừa ăn một chiêu này xong nửa cánh tay đã tê rần rồi, dưới chân lại càng nhanh, lấy cả thân mình chống cự Kỷ Cương.
“Sư phụ!” Kiều Thiên Nhai thấp giọng nói, “Lão gia ngài bình tĩnh! Chủ tử đã an bài như vậy dĩ nhiên là có đối sách rồi. Sau đó ta vẫn còn phải quay lại nữa, chúng ta sớm rời đi, chủ tử cũng sớm trở về, có được không? Nhiều con mắt đang nhìn đấy, lẽ nào ngài thật sự có thể dẫn y đi sao? Đi chỗ nào được?”
Một tiếng đi chỗ nào này mới khiến cho Kỷ Cương tỉnh táo lại. Lão nhìn bên trong thật lâu, lại phất tay áo, run rẩy chỉ vào Tề Huệ Liên, cuối cùng không nói thêm được câu nào nữa.
* * *
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên băng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai cứ vang ong ong mãi, lúc này y đang hoa mắt váng đầu, trên mặt lại giấu đi cẩn thận kín kẽ. Rất lâu sau mới nghe có tiếng gọi, Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra. Y vừa mở mắt, thần sắc liền mang vẻ chẳng chút uể oải.
Viên quan của Hộ bộ nói: “Trấn phủ đại nhân, thảo dược cung ứng không kịp, ngày mai chúng ta phải làm sao?”
“Sự việc quan trọng, thảo dược tất sẽ không dừng.” Thẩm Trạch Xuyên khép áo khoác ngoài, “Thái y của thái y viện sẽ đến, lúc đó sẽ mang tin tức trù bị thảo dược tới đây. Ngươi bảo người tiếp tục đun đi, đừng tiết kiệm.”
Viên quan kia đáp lời.
Thẩm Trạch Xuyên thấy thần sắc hắn kinh hoảng liền nói: “Ngươi là quan của khoa nào trong Hộ bộ?”
Viên quan liền vội vàng nói: “Ty chức không được coi là quan, cùng lắm là một chưởng quản Lại tư ghi chép công văn thôi.”
“Vì dân làm việc, lớn nhỏ đều như nhau.” Thẩm Trạch Xuyên nói rồi giơ tay xoa mi tâm, trấn định chốc lát mới hỏi, “Ngươi tên gì?”
“Ty chức tên là Lương Thôi Sơn.”
“Việc đôn đốc thảo dược sáng mai sẽ do ngươi tiếp nhận, bất luận lớn nhỏ đều phải ghi chép tỉ mỉ lại hết.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta đoán Cấm quân cũng đã đi điều thảo dược rồi, thời gian cấp bách, tất nhiên không kịp đợi lệnh từ trong cung cho nên ngươi nhất định phải ghi thảo dược mấy ngày nay cẩn thận rõ ràng.”
Y bỗng nhiên dừng lại, ngừng một lúc lâu.
“Ngươi tạm nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay chú ý thân thể, nếu như không thoải mái phải lập tức bẩm báo.”
Lương Thôi Sơn xin cáo lui. Mành kia vừa rủ xuống, Thẩm Trạch Xuyên liền sờ thấy trán mình nóng rực.
Cát Thanh Thanh đi vào lúc đó, thấy thế lập tức cả kinh tiến lên gọi nhỏ: “Trấn phủ…”
Thẩm Trạch Xuyên ung dung nói, “Hề Hồng Hiên nổi mẩn từ khi nào?”
“Sau khi bôi thuốc hai canh giờ, ” Cát Thanh Thanh nói, “bệnh sởi leo từ trên đùi lên.”
“Ta thì nổi mẩn trước rồi mới sốt, ” Thẩm Trạch Xuyên tỉnh táo nói, “bệnh trạng không khớp nhau, hẳn không phải là dịch bệnh đâu, nhưng mà phòng ngừa chẳng may, ta cũng phải uống thuốc kia.”
Cát Thanh Thanh hơi yên lòng, lại nói: “Sáng nay may là không cáo nghỉ!”
Hoàng thượng nhiễm dịch bệnh, thái y nào dám nói là hắn ra ngoài lêu lổng mới nhiễm phải? Chỉ có thể kiếm cớ qua loa lấy lệ, nói thành không cẩn thận lây nhiễm. Thế nhưng người có thể truyền bệnh cho hoàng đế là ai? Không phải nội hoạn bên mình, thì chính là thị vệ thường đi lại tại ngự tiền. Thẩm Trạch Xuyên bây giờ treo yêu bài làm việc tại ngự tiền, nếu sáng nay y cáo nghỉ, sau đó sẽ khiến người khác nắm được nhược điểm, một khi bệnh ngứa bị nói thành dịch mẩn, y liền không còn tư cách ở lại ngự tiền nữa. Trên lưng Thẩm Trạch Xuyên còn mang tội danh Thẩm Vệ, một khi y lùi xuống chính là thật sự khó mà đi lên lại.
Mặc dù là Thẩm Trạch Xuyên, thời khắc này cũng cảm thấy khó khăn thở dốc. So với âm mưu quỷ kế, đây giống như trời tính, khó mà dự liệu, cũng chẳng thể phòng được. Nếu như y không cẩn thận thì giờ khắc này cũng rơi vào tay kẻ khác rồi, sinh tử cùng lắm chỉ là chuyện một câu nói.
Cát Thanh Thanh thấy y nhắm mắt lại liền lui ra.
Thẩm Trạch Xuyên nghe tiếng mưa rơi, tâm tư lại trôi xa. Ký ức đục không chịu nổi kia theo tiếng mưa rơi kéo nhau tới, y nhíu chặt mày trong ưu phiền mệt mỏi.
Y vừa không thích tuyết rơi ướt, cũng không thích ngày mưa dầm. Ướt lạnh sẽ khiến y nhớ tới hố trời Trà Thạch, nhớ tới Kỷ Mộ, nhớ tới hết thảy bao lần uốn gối quỳ thân, những ngày mặc người áp bức, đồng thời ướt lạnh sẽ khiến y trở nên bất an, trở nên tối tăm, dưới tận cùng lớp da trở nên kiềm nén và cáu bẳn trong rét lạnh.
Thẩm Trạch Xuyên dựa vào vách tường phút chốc, càng thiếp đi càng ảm đạm, cuối cùng thật sự ngủ quên trong góc xó này.
Lúc Tiêu Trì Dã đến chùa Chiêu Tội đã muộn lắm rồi, hắn cùng thái y tiến vào chùa Chiêu Tội. Đinh Đào phía sau mặt mày ủ rũ bởi vì hắn không tìm được Thẩm Trạch Xuyên, bỏ lỡ thời điểm.
Tiêu Trì Dã hỏi Cẩm y vệ đun thuốc: “Trấn phủ đang ở đâu? Ta tìm y!”
Cẩm y vệ che nửa khuôn mặt, đưa cho hắn một bát thuốc, nói: “Tìm ai cũng phải uống thuốc trước tiên. Tổng đốc, Cấm quân các người còn phải xuống nước, cẩn thận đi!”
Tiêu Trì Dã buồn bực.
Cẩm y vệ đứng dậy, hô xuống lều che mưa phía dưới: “Thanh ca! Thanh ca có đó không? Trấn phủ đang ở chỗ nào? Huynh báo một tiếng với, nói là Tiêu tổng đốc tìm.”
Cát Thanh Thanh đang nằm trên băng ghế ngủ, nghe tiếng bèn trở mình ngồi xuống, mặc y phục chỉnh tề đi tới, thấy Tiêu Trì Dã liền nói: “Trấn phủ nghỉ ngơi bên trong… cả đêm không chợp mắt rồi. Tổng đốc cũng nghỉ ngơi chút đi. Tám đại doanh nói sẽ đi trông coi cửa thành rồi, kênh rạch này giờ chưa đào xong, ngày mai cũng chỉ có chúng ta đào thôi.”
“Việc chân tay đương nhiên để người cường tráng làm.” Tiêu Trì Dã vừa đi vừa nói, “Trông cửa, chớ để người bên ngoài vào.”
Tiêu Trì Dã vén rèm đi vào, bên trong không châm đèn, hắn quét một vòng không tìm thấy người, đi thêm mấy bước mới nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên đang dựa bên tường.
Trên người Tiêu Trì Dã bẩn, hắn cởi áo ngoài xong ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, đổ nước trong ủng ra. Trong phòng lạnh, hắn lại mang ủng vào, đi ra ngoài lần nữa, mượn lửa từ chỗ bếp kia, đi vào tìm chậu đồng nhóm lửa.
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt, hỏi: “Đào xong phố lớn Đông Long rồi à?”
“Ừ.” Tiêu Trì Dã châm lửa, “Sao không lên giường mà ngủ?”
“Thiếp đi một lát thôi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nằm xuống hẳn thì không dậy nổi.”
Tiêu Trì Dã dịch chậu đến trước giường, nói: “Lên giường ngủ đi, lát ta gọi ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng không khách khí, y nằm xuống, Tiêu Trì Dã liền ôm y từ phía sau, mặt dán vào má y. Mới đầu Thẩm Trạch Xuyên còn có thể nghe thấy Tiêu Trì Dã thấp giọng nói chuyện, sau đó liền mơ hồ không rõ nữa.
Tiêu Trì Dã nghe Thẩm Trạch Xuyên hít thở hơi trầm mới đưa tay cởi cổ áo y, nhìn kỹ vết mẩn kia.
Không giống với Hề Hồng Hiên.
Tiêu Trì Dã cài lại áo cho y, ôm người rồi mình cũng ngủ theo.
Không biết đã ngủ bao lâu, Tiêu Trì Dã cảm thấy trong lồng ngực nóng hừng hực, hắn hơi hé mắt, ý thức còn mơ hồ, thấy rõ được người trong ngực liền tức thanh tỉnh.
Thẩm Trạch Xuyên giống như bị hoả thiêu, mồ hôi ướt đầm cả thái dương. Tiêu Trì Dã sờ y, nơi nào cũng đang nóng bừng lên.
Tiêu Trì Dã đột nhiên ngồi dậy, gọi: “Lan Chu, Lan Chu?”
Thẩm Trạch Xuyên túa mồ hôi, y cau mày, tiếng thở hơi gấp, bị Tiêu Trì Dã gọi đến hơi tỉnh lại, nói: “Cách… cách ra… bệnh này không gần nước cũng có thể nhiễm phải.”
Tiêu Trì Dã lấy áo khoác ngoài quấn y lại, hô: “Thần Dương, gọi thái y!”
Thần Dương bên ngoài dựa vách tường ngủ gật lập tức tỉnh táo, đứng dậy nhảy xuống đài bậc, tiến vào lều che mưa, kéo thái y vào cửa.
Thái y hơi nhấc áo khoác ngoài, khám một lúc xong nói vội: “Tổng đốc, Trấn phủ nhiễm phải dịch bệnh rồi! Ta thấy bệnh này đầu tiên là nhiễm phong…”
Tiêu Trì Dã nắm lấy cánh tay thái y, hắn nhìn chằm chằm thái y, lạnh giọng nói: “Trấn phủ làm sao?”
Thái y hoảng hốt sửa lời: “Là… Là hao tâm tốn sức… mới bị bệnh…”
“Không sai, Trấn phủ là hôm nay ở đây mới bị bệnh, ” Tiêu Trì Dã nắm chặt ngón tay, “trước đó y không bị bệnh.”
Thái y liên thanh nói: “Đúng đúng đúng…”
“Thuốc của Khuất Đô đều ở nơi này, ta biết đại nhân là người có tay nghề cao, ” Tiêu Trì Dã bỗng hòa hoãn ngữ khí, “ngươi có thể trị.”
Thái y nhìn đôi mắt Tiêu Trì Dã, chân mềm nhũn ra, vịn lấy mạn giường, hoảng loạn gật đầu không thôi, nói: “Có thể trị, có thể trị…”