Tiệc hàn thực ghê rợn đã kết thúc, Tiết Tu Trác tháo thẻ vào của Hàn Thừa ra. Cận vệ mất đi nòng cốt, lại kiêng kỵ uy nghi của chính tông, không dám tùy xông lên, bị ảnh hưởng cái câu “Trữ Quân ở đây” của Lý Kiếm Đình mà lui về sau trốn tránh.
Tám đại doanh đợi lệnh của tướng lĩnh đều canh giữ ở Hàn phủ, bên trong phủ ăn uống linh đình, bọn họ không nhận được tin tức gì.
“Tổng đốc còn chưa trở về, hay là đã bị Khổng Bạc Nhiên giữ lại rồi.”
Hàn thị tử nghiêng ngả trên tháp, dùng sức phun khói thuốc trắng xóa, nghe vậy hừ nhẹ, nói: “ Tuy nói là Khổng Tưu và tổng đốc không hòa thuận, nhưng chúng ta có binh trong tay, hai vạn Đô quân nghe thấy động tĩnh có thể vây quanh hoàng cung, bọn chúng ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Đều là nhóm thư sinh tay trói gà không chặt, còn thật sự muốn đem hy vọng ký thác lên người Thích Trúc Âm? Thích Trúc Âm cũng chạy không được.”
Hoa Thập Tam nghe hát trên vũ đài, gật đầu đắc ý hừ, chiếc quạt gõ theo tiết tấu vào lòng bàn tay, hắn nói: “ Tổng đốc là anh hùng cái thế, mấy kẻ bình hoa di động kia nào phải là đối thủ của hắn? làm thế đéo nào được!”
Hoa Thập Tam là con vợ lẽ của Hoa gia Địch Thành, năm ngoái mới nhúng tay vào công việc cấm quấn, từng bị Tiêu Trì Dã trị qua. Hắn sợ bá vườn Tiêu Sách An, bỏ chạy về nhà, ở Địch Thành không làm việc gì cũng không có lý tưởng, vẫn đần độn đến khi Tiêu Trì Dã rời Khuých Đô mới dám nhập đô.
“ Hơn nữa,” Hoa Thập Tam dựng thẳng chiếc quạt, chỉ lên trên, đắc ý nói, “ Có cô ta ở đó, ai dám động đến Tổng đốc?”
Hàn thị tử thở ra khói, nhìn hắn cùng nhua cười rộ lên, đều là bọn ăn hại ngu ngốc, không ai chê ghét ai.
“ Mấy ngày trước Phí Thích tới,” Hàn thị tử ý bảo thị nữ nhét thêm thuốc, “ chúng ta tổ chức một bữa tiệc cho hắn, hoan nghênh hoanh nghênh. Phan Thừa Chi đã chết, hắn rất uất nghẹn nha.”
Hoa Thập Tam thu hồi quạt, nghiêng người đến, nói: “ Muốn ta nói á, Phan Thừa Chi chết là tốt, nếu hắn không chết, bị lưu đày đến Hòe Châu để làm cái gì? Sớm muộn cũng phải chết trong tay chúng ta, còn phá hỏng tình cảm của chúng ta với Phí Thích, không dễ làm.”
Phan Lận giao sổ sách tám thành, việc này phải tính.
Từ đầu đến cuối bọn họ không nghĩ là Hàn Thừa sẽ đi mà không có về, tám thành đại doanh từ năm vĩnh nghi băt đầu ở Khuých Đô hét ngũ quát lục làm đại gia, chỉ có trong năm Hàm Đức cấm quân do Tiêu Trì Dã đứng đầu uy hiếp địa vị Đô quân của bọn họ, nhưng sau khi cấm quân đi rồi, bọn họ trở thành Đô quân Khuých Đô, làm việc điên cuồng ngang ngược, sớm đã không có cách nói chuyện dè dặt.
Loading...
Mấy kẻ đấy uống rượu mua vui, nói chuyện mãi đến tối muộn.
Hoa Thập Tam có chút say, dựa vào ghế tựa chống cái chân, gọi con hát đang xướng kia đến bóp chân cho hắn, thừa dịp đang phê phê nhóe mặt người ta, đùa giỡn nó: “ tiểu nương tử năm nay đã bao nhiêu rồi? nhìn lạ mắt.”
Hàn thị tử ở phía sau vội vàn vươn cổ ra, khoe khoang nói: “ Ngươi có biết cô ta là ai không? Là con điếm của Hề Hồng Hiên! Là con đào nổi danh Khuých Đô, ra khỏi cánh cửa này, ngươi tìm chỗ nào cũng không có đâu.”
Bọn họ mỗi người một câu trêu chọc con đào kia, toàn dùng những từ ngữ thô tục. Mõ bên ngoài gõ vài cái, thị nữ của quý phủ ra hiên nhà thắp đèn lồng.
Khuých Đô yên tĩnh, Thích Vỹ mang theo Thủ Bị Quân giết chết phó tường thủ thành, lẻn vao Khuých Đô. Hắn căn chuẩn thời gian, đợi giờ sửu canh ba, liền nâng tay ý bảo vây quanh Hàn phủ ở phía dưới.
Hoa Thập Tam buồn ngủ, chợt thấy buồn tè. Hắn đứng dậy muốn đi nhà xí, khi đi qua hành lang thì thấy ánh sáng lờ mờ, tập trung nhìn kỹ, ấy thế mà cháy!
Hoa Thập Tam bị dọa đến không còn buồn tè nữa, xách quần chạy, đuổi theo thị nữ hỏi: “ Cháy, sao không có người đi dập lửa? nhanh, gọi Đô quân ở sau biệt viện đến dập lửa.”
Phủ này chính là của Hàn Thừa, nếu sáng mai Hàn Thừa trở về, thấy nhà bị cháy, vậy thì nhóm người này đều gánh không nổi trách nhiệm.
Hoa Thập Tam nhìn xung quanh, vài người nhóm Hàn Thị tử nghe thấy tiếng đều đi ra, đứng ở dưới mái hiên nhìn ra xa, thấy lửa càng ngày càng lớn.
“Sao lại thế này?” Hàn thị tử cũng khẩn trương lên, nói, “Tại sao không có ai dập lửa!”
Hộ viện đến cửa đáp: “Lửa này quái thật sự, một hồi một hồi rồi, chắc chắn có người rắp tâm phóng hỏa. Lục gia tới cửa xem một chút, Đô quân đều nghe ngài!”
Hoa Thập Tam biến sắc, nói: “ Đánh vào á? Ai đánh vào được!”
Tôi tới bên ngoài đều rối loạn, không biết ai trở lời: “ Nhìn không rõ, đen đen, tới cửa thấy Đô quân liền giết, phải chạy thôi!”
Hàn thị tử kinh sợ rơi tẩu thuốc, túm áo chạy mấy bước, lại lùi ra sau, hét lên: “ Mau điều lệnh, điều toàn bộ Đô quân trên võ đài đến đây cứu viện!”
Nhưng hắn không có thẻ bài của Hàn Thừa, căn bản không điều động Đô quân ở võ đài.
Tiếng chém giết ở trước viện thẳng bước tiến vào, Đô quân từ cửa sau đến không ngăn được. Hoa Thập Tam thấy tình hình không ổn, nào quan tâm đến kẻ khác, chen chúc trong đám tôi tớ mà chạy. hàn thị tử ngay cả đao cũng không không nổi, thấy thế cũng chạy theo.
Thích Vỹ phá cửa đi vào, cầm đuốc tìm người, không quan tâm sự hỗn loạn trong viện, thấy Đô quân liền chém. Tám đại doanh sống ở Khuých Đô lâu, trừ việc lần trước khi vây giếtTiêu Trì Dã phải động quá dao, sẽ không có lần nào gặp phải tình huống mà cứng rắn như vậy nữa. Mấy tướng lãnh nao núng chạy chốn, binh lính lên dưới cũng xoay vòng, bị Thủ Bị Quân chém phải lần lượt bỏ chạy.
Thủ Bị Quân không để lửa cháy quá lâu, tám đại doanh phân tán các nơi, không thể truyền được tin tức cho nhau, lửa cháy to quá nhất định sẽ khiến sinh nghi ngờ. Đợi đến khi hàn phủ dập tắt lửa, trong viện đã tan tác. Thích Vỹ không tha cho đám người Hoa Thập Tam, đem đàn quần là áo lượt này trói cùng nhau, chỉ có Hàn thị tử chui chuồng chó là chạy thoát.
Phía chân trời lộ ra ánh sáng nhạt chuyển sang ngày mới, nhóm triều thần che chở Lí Kiếm Đình di giá đên Minh Lí Đường, ngay sau đó phát chiếu thư, trước tiên truất bỏ tước vị của Hàn Thị, tiếp đó lên án mạnh mẽ Hàn Thừa tám tội trạng lớn, lấy lí do “Cấu kết đồng đảng, ý đồ mưu phản” muốn tóm cả nhà Hàn thị. Hàn Thị lão gia ở Vu Thành nhiều quan hệ phức tạp, nghe nói tin xong cũng thành chim thú hèn hạ mà phân tán, mang theo tiền bạc châu báu bỏ chạy.
Ngắn ngủn mấy ngày, Khuých Đô sóng gió thay đổi cực lớn. Trên phố còn chưa tới kịp phản ứng, ngai vàng Cửu Trọng kia liền có chủ nhân mới. Thái hậu ốm nằm giường, Lí Kiếm Đình trong trăm mối bận rộn còn phải phụng thái hậu là tổ mẫu Hoàng Thái Hậu, mỗi ngày tự mình bón thuốc, canh giữ ở trước tháp hầu hạ.
Sầm Dũ dâng thư nói Trữ Quân đức hiếu làm một, dân chúng lập tức khen tụng. Thái hậu tuổi già sức yếu, yêu cầu Trữ Quân đăng cơ ngày càng tăng lên.
“ Khuých Đô tranh chấp đã ổn,” Diêu Ôn Ngọc thả vụn bánh ngọt cho cá chép dưới hồ, “ Đại soái nên trở về Biên Quận.”
“ Sách An cũng đã trở về giao chiến địa, đợi khi Đại soái về, anh ấy cũng nên đến Biên Quận.”Thẩm Trạch Xuyên nghiêng người đón ánh nắng, ngắm nghía ngọc bội trong tay mình, “ Hàn Thừa chết quá dễ dàng.”
Tin này vừa đến.
Diêu Ôn Ngọc còn cầm vụn bánh, hắn nói: “ Thái hậu hết cách xoay chuyển đất trời, không thể vì thế gia mà tự tìm đường chết. sau khi Trữ Quân đăng cơ chắc chắn sẽ phong tước vị cho Đại soái, đây là sách lược tích gạo chống đói.”
Thẩm Trạch Xuyên đeo ngọc bội, nở nụ cười.
Diêu Ôn Ngọc nói: “ Phủ quân muốn cát thanh thanh trở lại Khuých Đô, rồi không cho hắn tín hiệu hành động, chăc là để dành riêng cho việc lớn.”
“ cát thanh thanh không nóng nảy, nước cờ này phải đợi sau khi Trữ Quân đăng cơ mới có công hiệu.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía Diêu Ôn Ngọc, “ ta chờ cô ta đăng cơ.”
Cành liễu mềm bên hồ nước rung động, Hổ nô chạy đuổi theo bươm bướm, lăn đến chân Diêu Ôn Ngọc, bụi dính đầy người. Diêu Ôn Ngọc thả tay sờ nó, nói: “ Phủ quân nhìn xa.”
“Tiết Duyên Thanh muốn một ‘ đế vương ’, lão thiên thật sự cho hắn, ” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “Nhưng mà làm sao để đế vương cường mạnh kia bị người thao túng.”
“Kiêng ky.” Diêu Ôn Ngọc nhẹ giọng nói.
“Không sai, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy nhóm cá chép đang thi tập lập tức giải tán, cũng nổi trên mặt nước tựa như thoả mãn, “Tiết Duyên Thanh là quyền thần.”
Tiết Tu Trác giúp đỡ Trữ Quân, có công tra xét điền thuế nhưng hai chuyện trên không cần công lao, hắn không tham không đoạt không chiếm đất, nhưng lại là quyền thần. Thế gian này đế vương thông minh không sợ quyền thần, nhưng nhất định sợ một quyền thần mà không dục không cầu.
“Tiết Duyên Thanh nếu là đồng ý ở trong đó nỗ lực hết sức, nên cho thái tử một cơ hội để nắm được nhược điểm của hắn, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Mặc dù là bịa đặt, cũng muốn làm thái tử an tâm.”
Không có nhược điểm thì có ý nghĩa khó có thể gây khó dễ, hơn nữa không thể nào chế hành.
Diêu Ôn Ngọc trầm ngâm: “Tiết Tu Trác tính cách như vậy, sẽ không để thái tử nắm được nhược điểm của chính mình.”
Thẩm Trạch Xuyên ý vị sâu xa nói: “Vậy thì hắn sẽ nguy hiểm.”
Ranh giới giữa trung thần và gian thần có đôi khi cũng không rõ ràng, quyền quyết định nằm trong tay Lý Kiếm Đình. Thẩm Trạch Xuyên nghe cát thanh thanh thuật lại chuyện đã thăm dò được trong yến tiệc, sự thật chứng minh, Trữ Quân không phải là bình hoa mà Tiết Tu Trác đưa đến, cô ta giống như bụi gai cắm dễ ở bên ngôi hoàng vị, hơn nữa còn có nghị lực vượt xa người thường ở trong này nhanh chóng sinh trưởng.
“Nếu Hàn Thừa đã chết, Hàn Cận giữ cũng vô dụng, ” Thẩm Trạch Xuyên dường như mới nhớ ra người này, nói với Phí Thịnh ở phía sau, “Mở cửa của Hàn Cận, thả hắn đi, tiễn hắn quay về Vu Thành.”
Phí Thịnh cho là Thẩm Trạch Xuyên sẽ giữ lại Hàn Cận, không đoán được là Thẩm Trạch Xuyên lại cứ như vậy mà vứt Hàn Cận đi, hắn cảm thấy thật đáng tiếc, lại không dám lắm miệng.
“Đại Chu đã nát đến không chịu nổi, thiên tử đến cùng có thể chỉ huy được bao nhiêu anh hùng còn chưa biết,” Diêu Ôn Ngọc di chuyển bánh xe, “Trữ Quân lúc này sẽ không cùng Tiết Tu Trác nội chiến, hiện nay quan trong nhất chính là Biên Quận. Tháng năm Đại soái phải tấn công chiếm giữ địa bàn bộ Thanh Thử, bộ Hữu Hùng sẽ không dám hình chân như vại, chỉ sợ đến lúc đó lại là một trận ác chiến.”
“Quân lương Khải Đông dồi dào, Thích Trúc Âm không sợ,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ Nhưng Trung Bắc không nuôi người vô dụng, Hải Nhật Cổ đã nghỉ ngơi gần nửa năm, nên cho hắn ra ngoài một chút.”
Diêu Ôn Ngọc tâm trạng tiếp thu, nói: “ Phủ quân là muốn Hải Nhật Cổ và bộ Hữu Hùng đàm phán?”
“Ta nghe nói A Mộc chính là thủ lĩnh lục bộ, có bộ Hữu Hùng vẫn chưa quy thuận,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn mặt nước, “Đất đai của Bộ Thanh Thử đều thuộc về A Mộc, lương thực của chúng đều được chuyển đến cho Cáp Sâm ở trên chiến trường, hiện giờ bộ Hữu Hùng bị bắt xuất chiến cũng là vì lương thực, mà chúng ta không thiếu lương thực.”
A Mộc dùng bọ cạp chia tách Đại Chu, hiện giờ Thẩm Trạch Xuyên cũng dùng bọ cạp, lưu trong tay là quá lãng phí, y muốn Hải Nhật Cổ phát huy tác dụng.
“Bộ Thanh Thử, bộ Hữu Hùng, Cách Đạt Lặc, còn có bộ Hồi Nhan ở phương bắc,” Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, “ Đem những bộ này liên kết với nhau, chúng ta phải tặng lễ mừng năm mới cho A Mộc,”
A Mộc trộng cái gì ở Trung Bắc, Thẩm Trạch Xuyên nếu không trở về, nhưng y có thể đổi cách thức khiến A Mộc phải trả lại. Từ chỗ của bộ Thanh Thử đến chỗ bộ Hồi Nhan, tuyến này vừa lúc chặn ở ven sông Trà Thạch.
“Bức tường phòng ngự của Đoan Châu không đủ dày,” tưa quạt nhẹ rung rụng nơi đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên, “ vừa hay bộ Hữu Hùng cũng không có.”