Thương tiến tửu, Chương 213: Biến chuyển
Lương Thôi Sơn không mặc áo quan, lót chéo cổ phủ ngoài áo khoác da dê cũ kỹ, chân đi đôi giày vải màu xanh đen. Hắn và “Sùng Thâm đại nhân” trong lời đồn ngoài phố hoàn toàn tương phản, râu ngắn mặt vuông, bởi suốt ngày bôn ba bên ngoài cho nên da dẻ ngăm đen vì phơi nắng. Đôi tay hắn cũng không giống như tay người cầm bút, mà như thể phải khiêng cuốc nhấc xẻng. Lúc hắn đứng dưới đèn lồng trạm dịch tiếp đón Khổng Thu và Sầm Dũ, Sầm Dũ còn suýt tưởng hắn thành tạp dịch.
“Sao Sùng Thâm lại thành thế này?” Sầm Dũ kinh ngạc hỏi.
Lương Thôi Sơn dẫn họ lên lầu, đợi họ ngồi xuống mới nói: “Nói ra thì dài lắm, hai vị đại nhân chịu đến đây, hạ quan thực sự là chết cũng không hối rồi!” Hắn nói xong liền hành lễ gập sâu với Tiết Tu Trác, “Hôm nay đại nhân cứu ta từ trong biển lửa, phần ơn này, hạ quan suốt đời không quên!”
Tiết Tu Trác dùng khăn nóng trong phòng lau tay, ngồi phía bên trên, chỉ bảo: “Sự tình khẩn cấp, ngươi nói chuyện cùng hai vị lão sư trước đi.”
“Chuyện gì, ” Khổng Thu quan sát Lương Thôi Sơn, “tính tính ngày, phải mai ngươi mới tới Khuất Đô chứ.”
“Phía sau giục gấp, hạ quan không dám trì hoãn trên đường. Không dối gạt đại nhân, mặc đồ thế này cũng là để tránh tai mắt người ta.” Lương Thôi Sơn nói rồi móc sổ sách trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt vào tay Sầm Dũ, “Đại nhân giám sát điều tra ghi chép của Hộ bộ đã lâu, vốn từng thấy loại sổ sách này rồi, ngài kiểm tra một chút đi ạ.”
Sầm Dũ mở sổ sách, xem một hồi rồi do dự nói: “Đây không phải là ghi chép của Thuyên Thành đệ trình Hộ bộ đầu năm sao?”
“Không sai, chính là ghi chép của Hách Liên Hầu Thuyên Thành, cùng với bảy thành còn lại giao cho Hộ bộ thẩm lý đầu năm, do Đô sát viện phụ giúp tra xét, phải làm rõ tình hình thuế má đến chi tiêu của bọn họ, lúc đó báo rằng không có vấn đề gì.” Lương Thôi Sơn nói đến đây lại móc ra một sổ khác từ trong ngực áo, “Quyển này là được hạ quan chỉnh lý lại mấy ngày nay.”
Sầm Dũ xem phần mở đầu, mặt chợt biến sắc, hỏi Lương Thôi Sơn: “Sao ngươi chỉnh lý ra quyển này được vậy?”
Vẻ mặt Lương Thôi Sơn nghiêm túc, hắn hơi sắp xếp dòng suy nghĩ, nói: “Tháng trước thái hậu thiết chỉ, Phan thị lang muốn hạ quan phò tá Đại lý tự điều tra sổ sách Đan Thành, nhưng khi đó hạ quan đang ở Quyết Tây, còn đang cùng Giang đại nhân thẩm lý thuế muối mười ba thành, đúng lúc ở Dung Thành.”
Chẳng tới mấy ngày, Lương Thôi Sơn trong trạm dịch đã nhận được giấy mời của đốc lương đạo* Quyết Tây, lúc hắn làm việc một mực không gặp, nhưng vị đốc lương đạo này mượn cơ hội để lại “lễ mọn” cho Lương Thôi Sơn, tới khi Lương Thôi Sơn mở ra, phát hiện trong đó toàn là hoàng kim cả.
Loading...
*Tên chức quan giám sát vận chuyển lương thực
“Quyết Tây thông suốt đường thuỷ với Địch Thành, Hà Châu, đốc lương đạo cai quản lương thực và thuỷ vận, là một công việc béo bở, nhưng bởi vì hạ quan đang trong Bố chính ty Quyết Tây, có Bố chính sử Giang Thanh Sơn tổng quản nên không dám đánh rắn động cỏ.”
Chức vị đốc lương đạo này cũng có phần tương tự với chức vị của Lương Thôi Sơn, chỉ có điều không có chức quyền lớn kiêm nhiệm hai nơi như của hắn, nhưng khá có sức ảnh hưởng đối với địa phương Quyết Tây này. Lương Thôi Sơn không dám đánh rắn động cỏ, là vì lúc đó hắn hoài nghi người này do Giang Thanh Sơn bày mưu đặt kế, đến đây để đút lót.
Lương Thôi Sơn rất cẩn thận, hắn thật không dễ mới hết khổ được, cho nên hành tẩu nơi quan trường phải cẩn thận vạn phần. Hắn vừa muốn làm một năng thần, lại vừa muốn bảo đảm tính mạng mình, Quyết Tây là địa bàn của Giang Thanh Sơn, nếu như hắn lập tức bẩm tấu lên kết tội vị đốc lương đạo này, rất có thể tấu chương chưa ra được Quyết Tây đã bị chụp đi mất rồi. Hơn nữa năm Hàm Đức thứ tư Giang Thanh Sơn mở kho phát thóc, một mình gánh nợ làm chấn động triều đình dân chúng, luôn được quý mến tại mười ba thành Quyết Tây, chỉ dựa vào điểm này, Lương Thôi Sơn đối diện hắn thật không có cơ may nào thắng, huống chi người tinh tường đều biết, Giang Thanh Sơn là cây đao của Tiết Tu Trác.
“Hạ quan suy nghĩ trăn trở trong trạm dịch mãi, vàng thì đương nhiên không thể nhận, nhưng mà tùy tiện trả về cũng lo sẽ vùi mối họa.” Lương Thôi Sơn nói đến đoạn này, nhìn Tiết Tu Trác, “Huống hồ ai cũng biết thanh danh Giang đại nhân, thời gian hạ quan phối hợp làm việc cùng y không ngắn nhưng cũng hiểu chút về con người y. Bởi vậy hạ quan dứt khoát triệu đốc lương đạo kia đến gặp mặt.”
Đây là nước cờ hiểm, Lương Thôi Sơn không dám tuỳ tiện hành động phải tìm ra dấu tích khác từ lỗ hổng đột phá này, ít nhất hắn phải làm rõ được, người đứng sau lưng thuế muối Quyết Tây rốt cuộc có phải Giang Thanh Sơn hay không.
“Tay đốc lương đạo chạm qua thuế vụ thuỷ vận của mười ba thành, cuỗm tiền không phải việc khó, ” Khổng Thu nói, “nhưng Ngự sử mà Đô sát viện bố trí cũng đang bám chặt sổ sách, thuyền kia đều có lai lịch rõ ràng, làm sao hắn lừa qua ải được?”
“Hạ quan cũng nghi chỗ này, ” Lương Thôi Sơn nói, “hạ quan giả bộ không dám, muốn đốc lương đạo nhận lại vàng, hắn lại nói với ta, vàng này được chuyển chở rất sạch sẽ, không có trong sổ của Quyết Tây.”
“Hắn quản thuỷ vận, nếu không có trong sổ của Quyết Tây, ” Sầm Dũ khép quyển sổ, “vậy chính là…”
Đồ của Địch Thành hoặc Hà Châu.
“Hà Châu Nhan Hà Như là tên gian thương cực kỳ lươn lẹo, năm ngoái hạ quan tra xét thuỷ vận Hà Châu, hắn có đút hối lộ, nhưng tên này gia tài bạc triệu, không cần bất chấp hiểm nguy moi tiền từ trong sổ sách của nội bộ triều đình.” Lương Thôi Sơn nói tới Địch Thành thì càng thêm thận trọng, “Châu phủ hiện nay của Địch thành là con vợ lẽ họ Phí ở rể Hoa gia, rất được mắt xanh của thái hậu, đô sát mấy năm qua toàn giữ chính tích xuất sắc, hạ quan không dám tay không chứng cứ mà víu cắn người khác, chỉ có thể lại kéo dài thời gian với đốc lương đạo kia, hy vọng thu thập được nhiều tình hình cụ thể hơn.”
Nhận hối lộ thì phải làm việc, đặc biệt là ngồi ở vị trí này của Lương Thôi Sơn. Trước kia hắn cho rằng đốc lương đạo là người của Giang Thanh Sơn, đến đút lót vì lúc đó bọn hắn đang tra xét thuế muối Quyết Tây, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện không phải vậy, nếu vàng này không có trong sổ Quyết Tây, vậy tức là sau lưng đốc lương đạo có một người khác, người này chỉ có thể là quan lớn thế gia thân cận với Địch Thành.
Lương Thôi Sơn quyết định sẽ không nói ra Địch Thành Hoa thị, bởi vì đó là bổn gia của thái hậu, lúc trước Hoa Tư Khiêm rớt đài, Hoa phủ mà triều đình thu mất chỉ là phủ đệ* của Hoa Tư Khiêm, chưa tới một năm thái hậu đã Đông Sơn tái khởi rồi, bây giờ còn đang chủ lý chính vụ, Lương Thôi Sơn có trăm lá gan cũng không dám cắn tới thái hậu.
*nơi ở của quý tộc hoặc địa chủ
Nhưng Lương Thôi Sơn chỉ cần suy nghĩ sự tình theo hướng Khuất Đô một chút là rõ ngay số vàng đó dùng để mua thứ gì. Lúc ấy thái hậu thiết chỉ muốn Lương Thôi Sơn theo Đại lý tự kiểm tra đối chiếu đất ruộng Đan Thành, chuyện này ai sẽ hoang mang nhất? Phan thị Đan Thành hoang mang nhất.
Tới đây Sầm Dũ đã hiểu rồi, loanh quanh một vòng lớn như thế, trên thực tế là Hách Liên Hầu muốn bảo vệ Phan thị, mượn tay đốc lương đạo để hối lộ Lương Thôi Sơn. Con gái của Hách Liên Hầu là quận chúa Chiếu Nguyệt đã gả cho con nhà Phan thị, con vợ lẽ của lão thì được chỉ hôn cho nữ nhi Hoa gia, chỉ có hắn thích hợp nhất, nhưng bước cờ này thật là không cao minh.
Phan Lận có ơn đề bạt với Lương Thôi Sơn, phần ân tình này ban đầu là theo kế của Tiêu Trì Dã bày, nhưng sau đó quả thực bởi vì Lương Thôi Sơn có năng lực, Phan Lận chịu để hắn ra mặt. Lương Thôi Sơn phàm chỉ cần có một chút lòng riêng, vì phần ân tình này, đứng trước chuyện Đan Thành cũng phải suy nghĩ kỹ mới làm, đây là việc hắn không có cách nào từ chối. Nhưng giờ thì hay rồi, Hách Liên Hầu phái người hối lộ, chỉ cần Lương Thôi Sơn không bẩm tấu chuyện này lên coi như đã trả được ân tình Phan Lận dành cho hắn, còn chuyện kiểm toán Đan Thành sau đó thì hắn không chịu trách nhiệm nữa.
Không chỉ vậy, Lương Thôi Sơn còn dựa theo phần hối lộ này, lén lút phúc thẩm sổ sách của tám thành, phúc tra lại sổ sách Thuyên Thành Phí thị của Hách Liên Hầu. Cái gọi là tiền không tra ra được trên sổ sách, kỳ thực là do khi thuyền bè hoặc đội buôn qua trạm thu thuế của cửa khẩu cảnh nội, thế gia sẽ thiết trí thêm tầng cửa khẩu không lộ diện ở trong thành. Thương nhân muốn quá cảnh, chỉ có thể dùng giá cả gấp đôi để nộp thuế riêng cho thế gia. Sau này xuất hiện người như Nhan Hà Như, muốn giành lại số bạc đã bị móc ra, vì vậy thay thế vị trí của Hề thị, bắt đầu thay thế gia và các quan địa phương đó đầu cơ muối đồng sắt trong cảnh nội, đi vòng qua thuế quan, bởi vậy dựng nên chợ liên khu Đôn Châu kia.
Sầm Dũ lại lật sổ sách đã được Lương Thôi Sơn chỉnh lý lần nữa, nhìn hạn mức bạc tiền lại choáng váng thêm một trận. Những năm qua họ ở Khuất Đô co kéo với thế gia, vì kiểm toán mà bao nhiêu năng thần tướng tài lần lượt ra đi, hai khoản nợ của Hoa Tư Khiêm, Phan Như Quý bị Hải Lương Nghi đoạt về thời Hàm Đức chẳng qua chỉ là một miếng nhỏ trong tảng băng chìm mà thôi!
Vĩnh Nghi phục hưng tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng để lại chế độ thuế khoá các nơi là bộ phận thu nhiều nhất cho quốc khố hàng năm. Đại Chu có thể trong mười mấy năm ngắn ngủi nhanh chóng đồi bại đến mức này, hoàn toàn liên quan đống sổ nợ rối mù, nội bộ đã bị móc rỗng, những bạc này chảy hết vào túi thế gia rồi.
Sầm Dũ ngồi không vững nữa, tay lão nắm sổ sách run lên.
Ngoại trừ thuế ngân, còn có đất ruộng, Sầm Dũ thậm chí không cần vạch cũng tưởng tượng được đó là khoản tuồn ra lớn mức nào.
“Năm Hàm Đức Ly Bắc dụng binh, không có quân lương, Tiêu Kí Minh chỉ có thể dựa vào chút lương thực của quân đồn Ly Bắc để giục ngựa xuôi nam chống lại kỵ binh Biên Sa trước.” Sầm Dũ thở dồn, tay run rẩy lật trang, “Lúc đó Khải Đông cũng không có quân lương, Lục Quảng Bạch lấy của hồi môn của Thích Trúc Âm lên phương bắc cứu viện, mấy năm nay Thích Thời Vũ dùng hết ruộng đất bổ trợ cho thủ bị quân. Còn có đầu năm Thiên Sâm, bộ Thanh Thử đánh tới tận cửa Biên Quận, binh của Lục Quảng Bạch tại cửa khẩu đói bụng đến nỗi phải gặm cát vàng!”
Mỗi một lần, mỗi một lần.
Tướng lĩnh từ nam chí bắc đi vào đô đều là để đòi tiền, Thích Trúc Âm cũng bị bức phải theo bọn lưu manh cho vay nặng lãi ở Khuất Đô, Lục Quảng Bạch trong những năm Hàm Đức thậm chí còn không gặp được Hàm Đức đế một lần. Khi Quyết Tây hạn hán đã chết bao nhiêu người rồi? Giang Thanh Sơn cắn răng mở kho phát thóc, mẹ già tám mươi tuổi của hắn còn phải canh cửi trả nợ. Sáu châu Trung Bác bất đắc dĩ trống hoác, những người như Chu Quế, La Mục, Hoắc Khánh bị bức ép đến nước phải cúi đầu trước thổ phỉ.
Đây chính là cái nghèo mà Hộ bộ than khóc.
Sầm Dũ nghiến nỗi hận giữa răng, vứt sổ sách lên bàn, nói: “Ruộng riêng mà tám thành ngầm chiếm còn chưa được tính trong đó, đây đều là bạc máu cả…” Lão nói đến đây bỗng nghẹn ngào, “Các lão đã truy cứu tới tận bước đường ấy… từ năm Hàm Đức đã mất nước tới nơi rồi… giờ còn cứu được ư? Giờ không cứu nổi nữa!”
Trong phòng lặng xuống, Lương Thôi Sơn cúi đầu không nói, hắn là tán bèo trôi không có nguồn có rễ, muốn tiếp tục thăm dò vào sâu bên trong phải có đại thụ để dựa dẫm. Đầu tiên hắn liên lạc với Giang Thanh Sơn, nhờ vào đó mà được Tiết Tu Trác tiếp kiến, sau mới gặp được Khổng Thu và Sầm Dũ. Hắn không nhận hoàng kim của Hách Liên Hầu, thế nhưng chỉ giữ trên tay cũng vô dụng, nhất định phải có người bảo đảm, bằng không khi hắn đến Đan Thành, chỉ cần không tuân theo ý của Hách Liên Hầu làm giả sổ thì chết là cái chắc, Phan Lận cũng không bảo vệ hắn được.
Khăn Tiết Tu Trác đặt ở bên đều đã lạnh, hắn nói: “Việc này ta vốn nên tránh hiềm nghi, nhưng việc liên quan an nguy của Sùng Thâm, lại liên quan đến tra ruộng Đan Thành, nên chỉ có thể thương nghị cùng hai vị lão sư ở đây.” Hắn nói rồi rót trà cho Sầm Dũ và Khổng Thu, “Hôm nay nghe được tin Khải Đông dụng binh, chắc chắn Hộ bộ lại muốn thoái thác một phen. Sổ nợ các nơi rối mù hỗn tạp với nhau, chỉ sợ sẽ trì hoãn vụ xuân canh và cả quân lương Khải Đông mất.”
Khổng Thu khá là kiêng kỵ Tiết Tu Trác. Trong chuyện trữ quân Tiết Tu Trác chơi quá hiểm, còn dựa vào phong ba trường thái học để đè ép quan chức hàn môn, bây giờ phái làm thực mang khí thế ngút trời, trong lòng Khổng Thu cảm thấy khó chịu. Hắn dựa vào trực giác nhậm chức Hình bộ nhiều năm nhận định rằng Tiết Tu Trác nhất định sẽ không khoanh tay bất động, bèn nói: “Ngươi triệu tập bọn ta ở đây, chắc hẳn không chỉ là để xem sổ sách.”
“Luân một chuyện, xong một chuyện.” Tiết Tu Trác sửa lại xưng hô với Khổng Thu, “Lúc Nguyên phụ nghị sự tại Minh Lý Đường không đề ra nghi vấn về việc đại soái dụng binh tới bộ Thanh Thử, xem ra là muốn đồng ý, nhưng lại vướng nỗi quốc khố khuyết thiếu, Hộ bộ quả thực khó mà gánh chi tiêu quân lương, cho nên mới không thảo luận rõ cùng thái hậu.”
“Không sai, ” Khổng Thu càng trầm ổn hơn so với khi Hải Lương Nghi còn sống, “bây giờ đại soái dụng binh bộ Thanh Thử, nhìn thì như là để giải nạn ngoại xâm cho Ly Bắc, kỳ thực là để quét sạch nạn ngoại xâm cho Đại Chu. A Mộc Nhĩ lòng muông dạ thú, tổ chim rơi thì trứng cũng vỡ, trước mắt trợ giúp Ly Bắc chính là trợ giúp Đại Chu.”
Tiết Tu Trác rút ra một tấu chương từ trong tay áo, đẩy đến tay Khổng Thu, nói: “Đây là chi tiêu quân lương Khải Đông ban nãy ta tính sơ, dụng binh đường dài không được tiện như những năm qua đóng giữ Biên Quận, xe lương thực tiêu hao có thể ăn đứt thuế ngân của toàn cảnh Bạch Mã Châu năm ngoái đấy.”
Khổng Thu nhìn tấu chương kia, nói: “Năm ngoái giúp nạn thiên tai đã dùng mất một phần bạc rồi, bây giờ lại gần đầu xuân, vụ xuân canh tám thành có thể tiến hành thuận lợi chu toàn không cũng là vấn đề lớn. Thế gia không chịu trả ruộng dân, giao nộp thuế ruộng thì nội các không làm sao trả lời thỉnh cầu xuất binh của đại soái được, dù ngươi có tính rõ ràng hơn nữa cũng vô dụng thôi.”
“Thật ra ta có một cách, ” Tiết Tu Trác nhìn Khổng Thu, “quân lương Khải Đông lần này có thể để Tiết thị gánh.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Khổng Thu Sầm Dũ, đến Lương Thôi Sơn cũng ngẩn cả người.
Mọi người đều biết, Tiết thị Tuyền Thành đã thể hiện tư thái suy yếu từ đời trước, con trưởng Tiết Tu Dịch là tên giả thanh cao, suốt ngày bị lũ bịp bợm giang hồ lừa cho nợ tiền khắp nơi, đến bây giờ nhà họ chỉ còn mỗi một Tiết Tu Trác có thể đứng trên triều đình, Tiết thị nào có tiền?
Trong đầu Lương Thôi Sơn bỗng lóe lên, hắn nghĩ tới Thẩm Trạch Xuyên, ngay sau đó nghĩ tới Hề Hồng Hiên.
Khổng Thu hoài nghi mãi, nhìn chăm chăm Tiết Tu Trác nói: “Con số lớn thế kia, dù ta có lấy thân phận thủ phụ nội các cho ngươi ghi nợ cũng chưa chắc có thể bổ khuyết đâu.”
“Nguyên phụ không cần cho ta ghi nợ khoản bạc này, ” Tiết Tu Trác rót chén trà cho Khổng Thu, nghiêm túc nói: “ta chỉ xin Nguyên phụ hợp lực với ta tra xét thuế ruộng tám thành thôi.”
Đèn lồng bên ngoài trạm dịch lắc lư, gió cuốn bay mất tờ cáo thị rách rưới trên đường. Tiếng khèn tiếng ca trên phố lớn Đông Long của Khuất Đô loáng thoáng khi vang khi trầm, xuyên qua con đường dài của trạm dịch, bị tường cung cản lại, biến mất giữa tầng hiên chập trùng. Lý Kiếm Đình sau bức tường cung đang ngồi bên giường, trong tiếng chuông gió gõ nhẹ “leng keng”, nhớ lại những ngày trước kia.
Phong Tuyền đang thả tấm mành xuống thay Lý Kiếm Đình, chợt nghe trữ quân hỏi: “Ngươi đeo khuyên tai không?”
Bờ vai cánh tay Lý Kiếm Đình chìm trong làn tóc đen, nàng nhìn tẩm điện sâu hun hút, giống như thay Phong Tuyền trả lời, lại như là thay mình trả lời.
“Ta ghét khuyên tai, ” Đôi mắt cực kỳ giống Quang Thành đế của nàng chuyển nhìn phía Phong Tuyền, nàng chậm rãi cười lên trong tối mờ, “loại mà đeo lên như gia súc, mặc người áp bức đó.”