Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thượng Thanh

Chương 8: Vớt




Chương 8: Vớt

Một người trong đó bất chợt nói kèm theo đó là những tiếng cười to.

Có người cảm thấy tay lưới nặng trĩu nghĩ thầm trong bụng nhất định là có cá to, kêu con gái ra kéo lên cùng mình.

Hắn nhất thời sảng khoái cười rồi trêu ghẹo con gái:

"Hôm nay đánh được cá to coi như của hồi môn của con vậy."

Cô gái nghe vậy đỏ mặt vì lời trêu ghẹo của cha nên quay mặt sang nơi khác không quan tâm đến hắn nữa.

Người cha đang cười to nhưng khi hắn kéo tắm lưới lên có xác người ở bên trong thì hoảng sợ ngả ra phía sao.

Những người xung quanh thấy có sự tình kỳ lạ nên túm lại xem, khi thấy có xác c·hết ai nấy đều hoảng sợ.

Có người chủ trương ném lại xuống sông đi, vì vớt lên bên phải đi trình với quan huyện phải tốn rất nhiều tiền bạc.

Xác c·hết đó tất nhiên là Nguyên Thiên Y trong quá trình thả bản thân trôi sông vì quá mệt mỏi nên hắn ngất đi.

Người con gái thì thấy hắn không như là n·gười c·hết nên cầu mọi người vớt hắn lên.

Nói ở đầu làng có cái miếu bỏ hoang kêu mọi người để hắn ở đó.

Thế là từ hôm đó trong miếu hoang lại nằm thêm một người không biết sống c·hết, cùng với cô gái trẻ hôm nào cũng lên nhìn cái xác.

Ban đầu bọn trẻ trong thôn còn e sợ dần rồi quen và lại vào đó trêu đùa như cũ.

Ngày thứ ba thì hắn tỉnh dậy tinh thần rất sảng khoái, vì trong lúc sinh tử hắn thành công đi ra bước đầu tiên.

Khắc họa thành công nét phù thứ nhất, còn vì sao hắn sống khi chìm dưới nước đó là nhờ thuật pháp"Phân Thủy Thuật".

Đó là Thuật pháp cơ bản trong ngủ hành chỉ cần tu vi luyện khí là đủ.

Vào đám tang của lão Nguyên Triệu Thiên Thanh đã đưa cho hắn xem như là trả hết ơn nghĩa cho lão nguyên.

Nguyên Thiên Y tỉnh lại hắn bắt đầu quan sát xung quanh vì nơi đây rất lạ lẫm đối với hắn.

Khi hắn đang suy nghĩ xuất thần thì nghe một âm thanh kéo hắn về với thực tại:

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh?nếu cứ tiếp tục ngủ ta còn tưởng ngươi thật là một cái sát."

Nguyên Thiên Y cảnh giác nhìn về phía đối phương, hắn lục lọi nhưng không thấy kiếm gổ đâu.

Người đến như biết được ý muốn của hắn thì quăng khúc gổ trong tay về phía hắn cười nói:

"Tìm cái này đi."



Sau đó nàng trêu ghẹo nói:

"Lớn rồi có phải là con ních nữa đâu mà còn chơi kiếm gỗ."

Nguyên Thiên Y không có ý đỉnh phản bác lại mà chỉ cười nói:

"Di vật của ông, làm mất không được."

Cô gái kia khuôn mặt hơi có lỗi, tỏ vẻ an ủi nói:

"Hèn gì lúc vớt lên ngươi vẫn cầm chặt nó trong tai."

Nguyên Thiên Y cười lắc đầu tự giễu :

"Không cần phải tỏ vẻ thương hại ta, không đến mức đó."

Cô nương đứng lưng tựa cánh cửa tò mò hỏi:

"Mà tại sao ngươi lại ở dưới sông vậy, bị ngâm lâu như vậy sao mà sống được."

Nàng liên tiếp hỏi hai câu hỏi làm nàng tò mò rất lâu, như khao khát muốn được giải đáp thắc mắc, thấy Nguyên Thiên Y im lặng tưởng hắn không muốn trả lời nàng thủ thỉ:

"Không muốn nói thì thôi ta cũng không ép."

Trong mắt của Nguyên Thiên Y nàng như một tiểu cô nương luôn tò mò về thế giới xung quanh, nên Nguyên Thiên Y từ tốn nói:

"Ta chỉ rời thôn muốn đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, chẳng may gặp thú triều nên mới phải nhảy sông tự cứu mà thôi."

Sau đó hắn còn bổ sung một câu:

"Còn vì sau mà sống được, thì nhờ một ít thủ thuật của tiên gia mà thôi."

Tiểu cô nương khi nghe đến đây hoảng sợ la thất thanh:

"Ngươi là tiên nhân."

Rất nhanh nhận thấy bản thân nói không đúng nàng nhanh chóng sửa lời:

"Ngày.... là tiên nhân."

Giọng nói rất ấp úng như thể đang hoảng sợ hoặc khao khát điều gì.

Nguyên Thiên Y nhìn thấy sự mong mỏi cũng như chờ đợi trong mắt đối phương, tuy không đành lòng nhưng vẫn lắc đầu:



"Ta không phải tiên nhân, chỉ la cái phàm nhân biết chút bàn môn tà đạo mà thôi."

Rỏ ràng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của tiểu cô nương nhưng hắn không nói gì.

Tiểu cô nương nhìn bề ngoài tuổi khoảng mười lăm, nhỏ hơn hắn chút ít nhưng tính tình hoạt bát ăn mặc ngắn rọn trong rất đáng yêu.

Nguyên Thiên Y nhìn về tiểu cô nương cười hỏi:

"Quên hỏi đây là đâu?"

Tiểu Công nương chỉ cho ra đáp án:

"Thôn Cái Lân, cặp Sông Đại Giang."

Nguyên Thiên Y hồi tưởng lại bản đồ trong đầu hắn đả trôi đi rất xa.

Tiểu cô nương thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ không muốn đánh gãy nên lặng lẽ ra về vì nàng còn bận rất nhiều việc.

Hôm sau khi sáng sớm nàng đem ít thức ăn đến cho Nguyên Thiên Y, hôm qua chỉ tình cờ đi ngang qua không ngờ thấy hắn tỉnh nên vào nói ít câu, do gấp gáp nên không có đồ ăn mang theo, nên hôm nay nàng mang đến.

Nguyên Thiên Y tiếp nhận gổ thức ăn, tuy chỉ có hai cái màn thầu nhưng hắn ăn trông rất vui vẻ.

Tiểu cô nương kia thấy hắn ăn ngon miệng như vậy nên nghi hoặc hỏi:

"Ăn ngon lắm sao? ta ăn nhiều năm như vậy sao không biết a."

Nguyên Thiên Y đang nhai trong miệng bèn tăng tốc, một ngụm nuốt hết rồi mới trả lời:

"Ăn rất ngon."

Tiểu cô nương vui cười hớn hở:

"Vậy thì tốt, nếu muốn ngày may ta lại mang đến."

Nguyên Thiên Y nhìn về phía tiểu cô nương nghi ngờ hỏi:

"Như vậy liệu có ổn không."

Tiểu cô nương liên tục khua tay:

"Nhà ta tuy nghèo nhưng không thiếu những cái bánh này."

Nguyên Thiên Y trầm mặc không nói, còn tiểu cô nương thấy hắn không thú vị nữa nên đi về.

Tiểu cô nương đi về không lâu thì có một lũ trẻ đến nô đùa quanh miếu, Nguyên Thiên Y quan sát lũ trẻ như nhớ đến mình lúc trẻ, cái thời mà bạn cùng trang lứa cùng nhau nô đùa, cuộc sống vô lo vô nghĩ thật đáng ngưỡng mộ.

Bọn trẻ khi thấy Nguyên Thiên Y thì xúm lại không biết bàn tán thứ gì, do xa quá nên không nghe rỏ, sau một hồi bàn tán thì mấy trong đám đó đi ra một đứa trẻ, nó như lấy hết can đảm đi về phía Nguyên Thiên Y hỏi:



"Đại ca, cho ta hỏi huynh có phải tiên nhân không."

Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu, bọn trẻ thất vọng nhưng chỉ trong chóc lại thì lại vui vẻ như thường.

Tiểu cô nương khi về nhà thì gặp cha đứng trước cửa kéo nàng vào nhà rồi hỏi:

"Như thế nào, phải không."

Tiểu cô nương chỉ lắc đầu:

"Không biết."

Người cha giọng nói hơi oán trách:

"Sau lại không biết."

Tiểu co nương vẫn tiếp tục lắc đầu.

...

Cuộc sống của Nguyên Thiên Y rất bình thản, hắn ở trong miếu hoang tĩnh tâm tu hành, cũng như tham n·gộ s·át phù.

Hắn ở một thời gian thì trong thôn bắt đầu x·ảy r·a á·n m·ạng, t·hi t·hể đ·ược tìm thấy trong vất vả mang.

Lúc thì bị moi tim lúc thì mất đầu, nên gây nổi ám ảnh rất lớn cho thôn dân, ban đầu Nguyên Thiên Y chưa biết việc này.

Tới lúc tiểu cô nương tìm đến hắn kể ra mọi truyện thì trong thôn đ·ã c·hết năm người.

Nguyên Thiên Y cảm thấy ăn không của người ta như vậy hoài mà không làm gì thì hơi kỳ nên hắn vào thôn xem thử.

Hắn đi đến xem những t·hi t·hể rồi đưa ra kết luận, là không thể nào là phàm nhân làm được, chỉ có thể là quái vật hoặc yêu thú.

không nói kết quả này cho mọi người biết, hắn vẫn tiếp tục điều tra đi đến từng nhà dò hỏi ai nấy cũng bàn hoàn nên đa phần hắn bị hất hủi, khi đến nhà tiểu cô nương kia thì hắn được đãi một bình trà nóng.

Khi uống trà và hỏi một ít tình hình gần đây thì hắn mới biết n·ạn n·hân tất cả là nam, toàn là thanh niên trai tráng có sức khỏe tốt.

Nghe kể hết những gì mà cha tiểu cô nương biết thì hắn ra về trước khi về còn không quên dặn dò

"Tối nhớ khóa cửa cẩn thận đừng đi ra ngoài."

" Cảm ơn đã nhắc nhở."

Hắn cảm thấy thức đêm nay canh gác là điều cần thiên nên đả chuẩn bị không ít thứ để tối dùng.

Đêm đó hắn thức cả đêm để canh h·ung t·hủ nhưng không bắt gặp ai nên hắn đi về miếu, còn người dân trong thôn được một hôm ngủ ngon.

Đêm nào hắn cũng thức để canh bắt h·ung t·hủ nhưng đều thất bại.