Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thượng Thanh

Chương 66 Bi Ai




Chương 66 Bi Ai

Hang động ẩm móc giam giữ rất nhiều thôn dân b·ị b·ắt cóc, nơi tối tâm chật hẹp này lại chứa đựng rất nhiều lồng giam khác nhau, mỗi lồng giam lại phân bố từng người của các thôn làng khác nhau.

Trương Hướng Đạo đang cố gắng liên hợp mọi người lại để có thể tìm cách thoát ra ngoài, hắn cố gắng bắt chuyện với tất cả mọi người nhưng đều thất bại, ai nấy cũng hoảng loạn chỉ biết tự lo thân mình không ai rảnh để tâm tới một đứa nhóc như hắn.

"Đói quá không biết bao giờ thì mới tới giờ ăn đây, chỉ có chút cháo loãng như vậy thì sao mà đủ ăn."

Những người bị nhốt sẵn ở đây thì đang nhìn tên vừa mới đến liên tục phàn nàn than đói như nhìn thấy một thằng ngu, bọn hắn ở đây đủ lâu nên biết được bao nhiêu đó là phần ăn của ngày hôm nay, kẻ nào mà không ăn thì đêm đến chỉ có thể cắn chặc răng mà nhịn cho qua cơn đói.

"Tao nói này mày có thôi phàn nàn đi không, tốt nhất là nên tiết kiệm một chút sức lực đi vì bao nhiêu đó là phần ăn hôm nay của chúng ta đó."Một người không đành lòng nhìn nữa mà hão tâm nhắc nhở.

Tên đó khi nghe thấy chỉ có thể hốt hoảng trả lời:" Cái gì? Bữa ăn hôm nay chỉ có bấy nhiêu thôi hả?"

"Ừ"

Những người vừa mới đến kia thì chỉ có thể tiếp tục càm ràm không thôi, bọn hắn bắt đầu hoài nghi tại sao bản thân lại có thể khổ như thế này, đang yên đang lành thì tay hoạ không biết từ đâu rơi xuống làm cho tan cửa nát nhà.

Trong lòng giam một tên trọc đầu nhìn về phía lồng giam đối diện của hắn nơi giam giữ những thôn nữ, hắn nhịn không được mà dùng tay sờ lấy đủng quần ánh mắt tràn đầy tham lam nói với tên bên cạnh:

"Ngươi nhìn qua bên kia một chút, lần này có không ít con hàng mới ngươi nhìn cặp mông đó nó căng mộng biết trừng nào, cặp ngực đó thì không cần phải nói rồi vừa nhìn thôi đã biết là một cái l·ẳng l·ơ không biết đã bao nhiêu đàn ông quỳ xuống trước váy của nàng"

Hắn luôn miệng nói ra những lời vô sỉ một cách thản nhiên mặc cho những người sung quanh hắn liên tục nhíu mày, có người nhịn không được mà quát tháo hắn:



"Mày mau im miệng"

Tên đầu trọc không thẹn quá hoá giận mà quay sang tên vừa quát mở trừng hai mắt cười nham nhở nói:

"Mày không muốn nếm thử một chút sao, vừa nhìn đã biết là vợ mày không được như vậy rồi, nếu tao là chồng nó cho tao làm mười năm thôi c·hết cũng mãng nguyện ha ha ha."

Hắn liên tục cười nham nhở như thể phát điên, không biết là bị giam quá lâu nên mới bị điên hay là bản tính của hắn vốn đã như vậy, không ít người nhịn không được nữa mà lao lên đ·ánh đ·ập hắn một trận tàn nhẫn, làm cho tên đầu trọc không còn hơi sức để nói những lời dư thừa nữa.

Còn thiếu phụ bị tên đầu trọc liên tục đùa giỡn thì đã nổi giận gân cổ nổi lên nhưng vẵn cắn chặt răng nhẫn nhịn không chịu phát tiết ra, có không ít tên nam nhân nhìn về phía nàng cười đầy hối lỗi, còn một số thì nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý.

Không lâu sau đó có hai tên sơn tặc từ ngoài đi vào trong bọn hắn thần sắc hung ác như thể sắp có truyện lớn xảy ra, bọn hắn tùy ý đi đến một lòng giam toàn là nữa nhân, ánh mắt bọn hắn tùy ỳ lướt qua như thể đang lựa chọn gì đó rất nhanh ánh mắt cả hai bọn hắn tập trung vào một thiếu nữ đang sợ hãi co mình trong góc, cả hai để nở nụ cười thì thào bàn tán với nhau, một trong số chúng lấy tay chỉ vào thiếu nữ, tên còn lại gật đầu đồng ý thì bọn hắn mở lồng giam ra.

Một tên đứng ngoài lồng giam trong coi, tên còn lại thì đi vào trong bắt người, hắn đi vào trong lồng giam đi thẳng về hướng thiếu nữ hắn đi rất càng gở thậm chí còn khinh miệt nhìn những người xung quanh, dù vậy vẫn không ai có cản đảm để đứng ra ngăn cảng, mà tất cả đều không tự chủ lui về sao một bước nhường ra một con đường.

Thiếu nữ liên tục hoảng sợ tay chân loạng choạng dưới đất hét to:

"Không, không đừng lại đây ta van ngươi ta lạy ngươi."

Nàng quỳ gối xuống đất chấp tay liên tục vái lại nhưng tên sơn tặc không để ý, mãi mai không quan tâm cảm nhận của nàng, hắn chỉ cười nhếch mép rồi chụp lấy tay của thiếu nữ.



Khi cảm thấy có ai đó nắm chặt tay mình thiếu nữ lại càng hoảng sợ, khi nàng ngẩn đầu lên thì thấy tên sơn tặc đang cười với mình thì khuôn mặt nàng tái nhợt đi, liên tục giẫy giụa để cố gắng tránh thoát nhưng không thành, hắn lôi nàng đi mãi mai chẳng quan tâm gì khác, còn những người khác thì vẫn né sang hai bên để mở đường các nàng cổ gắng mở rộng hết sức có thể để hy vọng đối phương mau chóng đi đi, nếu chậm một chút hắn đổi ý biết đâu người b·ị b·ắt đi là mình.

Ai nấy cũng thần sắc nhợt nhạt tay chân thì rung lẩy bẩy, thiếu nữ vẫn chưa hết hy vọng nàng liền hướng về phía mọi người để cầu cứu:

"Cứu với, ai đó làm ơn cứu tôi với."

Những tiếng la hét trong vô vọng nhưng đáp lại là sự yên lặng đến bất thường, nàng liếc qua khuôn mặt của từng người, có không đành lòng nhưng vẫn giữ im lặng, có kẻ thì nắm chặc nắm đấm nhưng không phát ra âm thanh, còn một số thì dững dưng như không có chuyện gì xảy ra.

Tên sơn tặc khuôn mặt niềm nở la hét trong thích thú:

"Hét, hét to nữa lên nhưng không ai giúp được mày đâu."

Thiếu nữ nghe vậy thì càng tuyệt vọng gào thét tay chân liên tục giẫy giụa nhưng vẫn không tránh thoát được đối phương, cánh tay của tên sơn tặc như cây kìm ghim chặt cánh tay nhỏ bé của nàng.

Tên sơn tặc đứng ngoài lòng không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục:

"Nhanh lên đi, thời gian của tao và mày không nhiều"

Tên trong lòng la hét hồi đáp

"Rồi tao ra liền"

Khi đóng chặt lòng giam bọn hắn kéo lấy thiếu nữ đi ra bên ngoài, đoàn người vẫn nghe thấy tiếng la hét thất thanh của thiếu nữ dù bóng dáng của đối phương đã biến mất.



Không ít người ngã khụy ra đất chán nản thở dài, Trương Hướng Đạo thì nắm chặt nấm đấm nhưng không phát ra tiếng, ánh mắt của hắn chàn đầy tơ máu nhìn về phía bọn chúng lôi kéo thiếu nữa đi, xém nữa là hắn không kiềm được mà phá lòng giam đuổi theo đối phương, nhưng mai mắn hắn kìm lại được nếu hắn thoát ngay bây giờ thì chuyện rất phiền phức sẽ xảy ra.

Không biết vì lý do gì mà thanh dao được hắn giấu trong túi áo vẫn không bị đám sơn tặc lấy đi, là do bọn hắn sơ xuất hay gì đó thì hắn không biết, nhưng hắn biết đây là cơ hội thoát thân duy nhất của hắn nên phải biết chân trọng, Hắn cần ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Hai tên sơn tặc kéo lê thiếu nữ ra ngoài, trước khi đi không quên hướng hai tên canh gác chào hỏi:

"Đa tạ hai lão ca đã giơ cao đánh khẻ, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn đệ dồn nén quá lâu."

Nói xong hắn còn không quên cẩn thẩn lấy từ trong túi áo mấy miếng bạc vụng kính đáo nhét vào trong tay đối phương, cả bốn người nhìn nhau hiểu ý mà cười không nói, chỉ có thiếu nữ không biết chuyện gì vẫn còn liên tục thở dốc sao khi la hét thất thanh.

Tên canh gác khi nhận xong tiền thì bỏ vào túi áo, hắn ngã ra sao tãng đá lớn lười biếng nói:

"Nên làm mà thôi, dù sao giống như các ngươi ta đã gặp quá nhiều lần."

Tên bắt lấy thiếu nữ cười nịnh nọt nhìn về phía tên canh gác hắn chỉ ngón tay vào thiếu nữ cười nói:

"Lão ca nếu muốn có thể nếm trước bọn đệ theo sau cũng được."

Tên canh gác nhìn về thiếu nữ không mấy hứng thú nói:

"Các người tự làm cho tốt là được rồi không cần quan tâm đến ta."

"Vậy thì bọn đệ đi trước." Nói xong hắn cùng tên còn lại vác thiếu nữ đi vào lùm cây và khuất mắt hai tên lính canh.