Chương 50: Cần, Kiệm, Liêm, Chính
Trương Hướng Đạo hôm nay thức rất sớm, hắn muốn thay tiên sinh của mình quét nhà cùng phòng học.
Nhưng khi hắn vừa ra khỏi phòng thì thấy bóng dáng của tiên sinh đang cầm chỗi chậm rãi quét sân, hắn nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng vì đã hứa với lòng phải thức thật sớm để giúp tiên sinh vét dọn, nhưng tiên sinh lại thức trước cả hắn.
Kì thật hắn hiểu lầm rồi, không phải do Nguyên Thiên Y thức quá sớm mà là do cả đêm hắn không ngủ, từ khi hắc khí nhập tâm hồ đến nay, hắn chưa một lần nghĩ ngơi qua, những đêm này hắn thức trắng chỉ đêm tìm cách sử lý hắc khí, kể cả khi đã tìm ra cách mài c·hết hắc khí hắn vẫn chưa từng nghĩ ngơi qua.
Đang chậm rãi quét sân Nguyên Thiên Y khi nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn vào Trương Hướng Đạo cười nói:
"Thức sớm thế, không ngủ thêm một chút nữa sao?"
Trương Hướng Đạo ngượng ngùng cười rồi lấy tay rải đầu, giờ phút này hắn không biết làm thế nào để đáp lời đối tiên sinh.
Nguyên Thiên Y thấy Trương Hướng Đạo, không trả lời chỉ cười không nói lời nào, hắn tập chung vào công việc của mình, tiếng sào xạc của chổi quét sân từ từ vang vọng, hắn quét nhà sạch sẽ rồi thì cũng có học sinh đến lớp nghe giản.
Còn về ăn sáng, hắn có thói quen là không ăn sáng đấy, chỉ uống một ngụm nước rồi thôi, dù sao dưới góc nhìn của hắn một ngày chỉ cần ăn hai lần là đủ, không quá nhiều cũng không quá ít.
Hắn yên lặng chờ đợi học sinh đến đầy đủ thì bắt đầu giản bài, sáng hôm nay hắn chỉ dạy một chữ đó là "Cần" cần trong cần cù siêng năng.
"Một người không thể lười biếng, mà phải cần cù làm lụm để có cái ăn, không thể quá phụ thuộc vào người khác, nếu như quá lệ thuộc vào cha mẹ mình thì bản thân sớm muộn gì cũng chở thành một kẻ lười biếng..."
Hắn chậm rãi giản dạy lấy kiến giải của bản thân về chữ "Cần" học sinh thì vẫn nghiêm túc lắng nghe từng chữ một, nếu những lời này hắn giản dạy cho những đứa trẻ sống trong xa hoa quen rồi thì như đàn gãy tay trâu, nhưng khi giản dạy cho những đứa trẻ này thì phù hợp hơn hết.
Những đứa trẻ từ lâu đã quen sống trong khổ cực, bọn trẻ đủ khả năng để hiểu những lời hắn nói, kiến thức hắn giản dạy không quá cao thâm nhưng vẫn trong tầm tiếp nhận được.
Trương Hướng Đạo trậm rãi nghe lấy những lời giản của tiên sinh, trong đầu của hắn ong ong như thể đang nghe lấy thiên thư, dù nghe không hiểu chữ nào nhưng vẫn chậm rãi nghe, vì nghe qua rất lợi hại.
Bọn trẻ rất nhanh thì tới giờ ra về, vì còn phải bận chút ít việc giúp gia đình nên không thể cả ngày nghe hắn giản được, Nguyên Thiên Y cũng hiểu điều đó nên đã chia thời gian ra, sáng và chiều ai học được bữa nào thì hay bữa đó.
Khi bọn trẻ ra về hết thì Trương Hướng Đạo đi chuẩn bị chút đồ ăn cho cả hai, trên bàn ăn hắn thận trọng hỏi về những lời giản ban sáng, hắn sợ tiên sinh có những quy chế như trên bàn ăn.
"Tiên Sinh, học sinh có thể hỏi lại những lời giải ban sáng được không?"
Nguyên Thiên Y dùng đủa gấp lấy một miếng măn xào để vào bát rồi nói:
"Cứ hỏi đi đừng ngại, ta không có nghiêm khắc tới mức đến giờ cơm không được nói truyện."
Trương Hướng Đạo nhanh chóng hỏi về những thắc mắc của bản thân về buổi dạy lúc sáng, Nguyên Thiên Y cũng chậm rãi lắng nghe rồi, kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Sao khi nghe xong thì hắn vui mừng quá đỗi, buổi cơm cũng dần xong, Nguyên Thiên Y định dọn dẹp bát đủa thì Trương Hướng Đạo kiên quyết không chịu giành bản thân làm hắn nói:
"Tiên sinh cứ việc đi nghĩ ngơi, những chuyện này cứ giao cho học sinh là được."
Nguyên Thiên Y không tiếp tục cãi lại mà đi đến phòng học, hắn nhanh chóng ngồi vào bàn mài mực rồi chậm rãi viết lấy, mỗi câu hắn đều chăm chướt suy nghĩ thật lâu rồi mới đặt bút xuống viết, nên từ hôm qua đến nay hắn viết không nhìu chỉ đôi câu vài lời, nhưng bản thân hắn như bị móc rỗng.
Chiều đến lần lượt từng học sinh một đến lớp, người cũng không nhìu nhưng ai nấy đều ham học hỏi cái lạ, số người ít hơn ban sáng đôi chút nhưng không làm ảnh hưởng đến bài giản của hắn.
Chiều nay hắn dạy lấy "Kiệm" chứ nối tiếp với chữ "Cần" như có kinh nghiệm từ lúc sáng nên hắn giản rất thuận lợi.
"Kiệm là tiết kiệm, không xa xỉ, không bừa bải, không hoang phí, nhưng không có nghĩa là keo kiệt, chỉ dùng cho những việc cần dùng, Cần với Kiệm là một đôi với nhau, như đôi chân của con người vậy lúc nào cũng phải có đôi có cặp, vì Kiệm mà không Cần là không thể nào phát triển được, nó chỉ mãi đứng yên một chổ thậm chí đôi khi còn thụt lùi.."
Hắn giản rất chăm chú, từng câu từng chữ một được hắn nói một cách mạch lạc để cho học sinh có thể nghe rỏ ràng.
Lại một chữ được hắn giản xong học sinh cái hiểu cái không nhưng vẫn cố gắng nhớ lấy, vì biết rằng nó giúp ích cho bản thân ngu sao mà không nhớ.
Đêm hôm đó Nguyên Thiên Y lại tiếp tục hoàn thành bản chữ mẫu của bản thân, hắn lại tiếp tục viết thêm một chữ nữa rồi kèm theo đó là chú giải của bản thân, đêm hôm đó hắn viết rất nhanh nhưng cũng không ảnh hưởng đến chất lượng của bản chữ mẫu, đêm nay hắn viết thêm được hai chữ.
Sáng hôm sau lại một ngày mới trôi qua học sinh rất châm chú nghe hắn giản dạy, hắn có thể nhìn thấy khao khát của bọn trẻ, khao khát có được một cuộc sống xung sướng khi biết được chữ.
Hôm nay hắn giản lấy chữ "Liêm" một chữ bình thường không có gì là lạ:
"Liêm là trong sạch, không tham lam, và tham tiền, tham của, tham địa vị, tham danh tiến ... Là Bât Liêm, Liêm phải đi đôi với Kiệm, như thể Kiệm phải đi đôi với Cần, nếu Liêm mà không có Kiệm rất dễ dẫn tới bất Liêm"
Học sinh lần này thì rất khó để hiểu lấy bài giản của hắn, vì đều là những từ tối nghĩa, nhưng khi nghe giản giải của bản thân hắn thì thoải máy hơn rồi.
Chiều đấy hắn giản lấy "Chính" chử này dễ giản hơn ba chữ trước rồi vì "Cần,Kiệm,Liêm" xem như là gốc rể của Chính:
" Chính có nghỉa là thẳng thắng, đứng đắn, điều nào không thẳng thắng đứng đắn có nghĩ là tà, Chính có thể xem như là phần thân của cây, Cần,Kiệm,Liêm có thể xem như phần rễ cây, cây mà không có gốc rể là một cây c·hết, nó không có phần thân cũng là một cây c·hết, Cần,Kiệm,Liêm,Chính phải đi song song với nhau, nếu mà một người có đủ hết thẩy làm quan thì là một thanh quan, làm người thì là một chính nhân quân tử, nếu là một nho gia đệ tử thì sẽ có được một ngụm hạo nhiên chính khí, trừ hết thế gian gian tà."
Hắn giản đặc biệt nhập tâm, vì bản thân hắn hy vọng những đứa trẻ ở đây có thể sống như vậy, bản thân hắn thì không được hắn không còn đường có thể về rồi, những điều hắn giản dạy đa số là của Thành Hoàng, nó được ghi lại trong quang cầu khi Thành Hoàng được thánh nhân giản dạy, cái hắn làm chỉ là bắt trước theo mà thôi.
Nhưng nhờ vậy hắn được lợi không ít, mỗi lần hắn giản dạy thứ gì đó, hoặc giải đáp thắc mắc cho học sinh, như là một lần hắn tự xét bản thân, tâm hồ hắn một mảnh thanh minh, quang cầu tăng tốc chuyển động, nó nhanh chóng mài mòn đi hắc khí, văn vận hắn thu được càng lúc càng nhiều, hắn lặng lẽ chuyển dười quang cầu vào trong thức hải đi đến gần hắc khí, như muốn mượn hạo nhiên chính khí còn xót lại của thành hoàn gia tốc quá trình mài mòn hắc khí.
Khi hoàn thành bốn chữ hắn không dừng lại mà chỉ cẩn thận đóng gói nó làm thành sách, rồi tiếp tục nâng lên bút mực mà viết quyển thứ hai, hắn dùng trọn vẹn bảy ngày để hoàn thành quyển sao vì hắn không có bất kỳ dẫn dắt nào chỉ đơn thuần là viết theo tri thức của bản thân.
Trong thời gian này hắn không ngừng cũng cố cho bọn trẻ, Trương Hướng Đạo như thấy được tiên sinh đang rất gấp gáp, bảy ngày nay đêm nào tiên sinh cũng dạy đêm cho hắn như thể muốn hắn thay thế bổn phận cho tiên sinh.
Rồi ngày mà hắn không mong muốn nhất cũng đến, khi lũ trẻ tan hết, ai về nhà nấy tiên sinh gọi hắn lại nói chút chuyện riêng.
Hai mắt hắn rưng rưng nhìn về phía tiên sinh, cứ như hắn có thể khóc bất cứ lúc nào, tiên sinh chỉ cười lấy tay xoa nhẹ đầu hắn an ủi nói:
"Không cần phải khóc, ngươi không cần vì một người mới gặp mấy hôm mà khóc, nên nhớ là một nam nhân chỉ đổ máu chứ không đổ lệ."
Hắn cắn trặc răng mím môi khuôn mặt thì nhăn nhó, như đang cố cho bản thân không được rơi lệ trước mặt tiên sinh, Nguyên Thiên Y thấy hắn như vậy tuy không đành lòng nhưng kiên định nói:
"Cố gắng sống thật tốt, không muốn phụ sự kỳ vọng của ta, hãy dạy dỗ những đứa trẻ trong thôn, để bọn trẻ có thể làm một người thật tốt."
Hắn yên lặng lấy một quyển sách để vào tay Trương Hướng Đạo rồi kiên quyết xoay người rời đi, chỉ để lạy Trương Hướng Đạo mặt đầy nước mắt nhưng chỉ dám yên lặng thút thít không dám khóc thành tiếng, hắn chỉ ước tiên sinh quay đầu lại rồi sống ở đây với hắn, nhưng hắn lại không dám nói vì khi tiên sinh ở lại tiên sinh chắc chắn c·hết.
Nguyên Thiên Y đôi mắt phiếm hồng nhưng không rơi lệ, hắn kiên định bước chân của mình tiến về phía trước.
Từ hôm đó chở đi, ở ngôi làng nhỏ ấy không còn một tiên sinh có tên Nguyên Thiên Y, thay vào đó là một học trò đã từng được hắn dạy bảo có tên Trương Hướng Đạo.