Chương 42 Hai Quyển Nhật Ký
Bầu trời được nhộm bởi một màu đỏ tươi như máu, cảnh vật xung quanh như bị màu sắc của thương khung nhộm đỏ.
Nguyên Thiên Y đứng nên cạnh một cái ao, màu nước thật sự là màu đỏ chứ không bị nhiểm bởi bầu trời.
Hắn đi từ từ vào trong nhà một tay để sau lưng tay còn lại thì cầm lấy quyển sách chậm rãi đọc, rất có dáng vẻ của một thầy đồ khi lên lớp giảng dạy.
Đi đến bên cái bàn thì ngồi xuống một tay chóng cầm chậm rãi suy tư.
Quyển sách kia là do một người khi còn sống là quan viết, gia đình hắn có ba người bản thân hắn cùng cha và mẹ, ngoài ao nuôi lấy một con cá chép.
Nội dung quyển sách càng đọc thì hắn càng thấy chẳng lành.
Khi một ngày từ trên công đường chở về, ta thấy cha mẹ có điểm khác thường, nhưng, tưởng là do mệt mỏi nên nhìn nhầm nên ta không quan tâm là mấy, khi đến đêm dần dần rơi vào giắc ngủ thì lại nghe thấy tiếng cha mẹ đang sì sào bàn tàn cái gì đó.
Một ngày làm việc mệt mỏi nên thứ ta cần nhất về đêm là được nghĩ ngơi, trong lúc tức giận định đi ra ngoài nói chuyện với cha mẹ, khuya rồi không nên làm ồn nữa, dù ta biết làm như vậy có lẽ là bất hiếu vì không kính trọng cha mẹ.
Nhưng khi ta mở cửa phòng ra thì chỉ thấy cha mẹ ngồi quay lưng về phía ta cả hai cùng trầm mặc không nói gì cả, làm cho lời nói đến khoé miệng bị chặn lại, ta hậm hực đi vào phòng không nói lời nào.
Vào phòng nằm đợi rất lâu không thấy cha mẹ có tiếng động nữa ta mới an tâm đi ngủ, sáng hôm sau ta lên công đường sớm, có cảm thấy bầu trời không giống như thường ngày, cứ có cảm giác nó có một tia huyết sắc nhàn nhạt trên trời.
Công đường thẩm vấn ta làm rất tốt, mọi việc qua tai ta rất nhanh được giải quyết, hôm nay ta cảm thấy các binh lính không giống như mọi hôm có cảm giác bọn hắn ồn ào hơn rất nhiều, lúc rãnh rỗi còn bắt gặp hai tên binh lính bỏ bê sự vụ, lôi bọn hắn lại khiển trách một hồi.
Lại một ngày làm việc mệt mỏi, khi về đến nhà cha mẹ không còn đón tiếp ta với nụ cười hoà ái nữa, ban đầu ta cứ nghĩ là do hành động vô lễ hôm qua làm cho cha, mẹ không vui nên đi đến bên cạnh họ ăn nói khép nép tỏ vẽ xin lỗi.
Hai người đó không có phản ứng ta mà tiếp tục đi làm việc của mình, làm cho ta cảm giác bản thân đang bị căn nhà này cô lập, do cảm thấy nhàm chán nên đi ra bên hong nhà cho khuây khoả, đi đến bên cảnh ao chậm rãi thẩy một ít hạt thức ăn xuống ao.
Mặt nước hiện lên gợn sóng một con cá chép với mới vãi sực sở chậm rãi giao động trong ao, ta vui vẻ ném thức ăn xuống ao rồi chậm rãi nhìn nó từng miếng đớp mồi.
Có thể do ngồi quá lâu nên cơ thể có hơi mệt mõi nên tay làm đánh ngáp một cái rồi duổi thẳng hai tay xem như hoạt động gân cốt rồi đi vào nhà.
Bửa cơm chiều ấy cha mẹ rất khó khăn với ta, giọng nói thì rắt rỏng khó nghe nọi dung thì chử chử đâm tâm.
Ta một bên ăn cơm cố gắng nhẳn nhịn cha mẹ, khi cơm nước xong thì ta vè phòng nghĩ ngơi đêm hôm nay tiếng ồn của cha mẹ càng lớn hớn, do cảm thấy có lổi về hành động ngày hôm qua nên ta cố gắng nhẩn nhịn, mà nhắm mắt ngủ.
Đã mười ngay trôi qua từ khi bầu trời có một tia huyết sắc, giờ đây bầu trời đã đổi màu luôn rồi chứ không còn nhìn thấy lờ mờ nữa.
Ta cảm thấy người xung quanh ta càng lúc càng khó chịu, binh lính trong công đường cứ có cảm giác bọn hắn không còn tôn trọng ta như trước nữa mà liên tục nói xấu sau lưng ta, những vụ án chờ ta sử lý càng lúc càng vô lý.
Trên công đường đã vậy rồi khi về nhà người mà ta tiếp súc nhiều nhất là cha mẹ thì thấy càng khác biệt rõ ghệt, bọn hắn không còn ôn hoà như xưa nữa mà càng lúc càng cáo gắc có khi còn dùng đến vũ lực đối với ta, đưong nhiên ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Ngày thứ mười lăm bầu trời đã đỏ như máu tươi rồi, không khí như bị đông lại làm cho hô hấp rất dồn dập, người dân trong thành không ai nhận ra bất cứ điều gì khác thường mà vẫn sinh hoạt như thường ngày.
Cha mẹ ta càng lúc càng quá đáng ra sức đ·ánh đ·ập ta tàn nhẫn chứ không còn là những câu chửi như ban đầu, khi ta vừa về tới nhà thì bị cha lao lên đ·ánh đ·ập, mẹ thì đi tìm thứ gì đó sắc nhọn, ta cảm thân bản thân đã đên giới hạn rồi không thể tiếp tục chịu đựng được nữa nên đi vào bếp lấy con dao.
Ta dùng sức đâm vào ngực của cha, mẹ không những không hoảng sợ mà còn lao về phía ta bắc đắc dĩ ta chỉ có thể giơ đao chém về phái mẹ, khi tỉnh táo lại thì ta đã ngồi trong vũng máu rồi trước mắt là từng đoạn t·hi t·hể của cha và mẹ.
Tuy là quan nhưng đây là lần đầu tiên ta g·iết người, người ta g·iết còn là cha mẹ của mình nên tâm trạng ta rất hoảng sợ thậm chí còn ói ra sàng, trong lúc vồi vàng không suy nghĩ được gì nhiều ta chỉ có thể đem từng đoạn t·hi t·hể của cha mẹ ra ao cho cá chép ăn, ta quăng từng khúc xuống, như thường lệ mặt hồ nổi lên rợn sóng một con cá chép màu sắc rực rở hiện lên.
Do lo sợ nó ăn không được nên trước khi quăng xuống hồ ta lại một lần nữa chặt t·hi t·hể ra từng khúc nhỏ, con cá chép cứ nghĩ đó là thức ăn thường này vẫn từng ngụm nhai lấy, lần này nó nhay cực kỳ thô bạo mặt ao chàn ngập rợn sóng, thậm chí ta còn thấy con mắt của nó dần dần chuyển sang màu đỏ.
Khi quăng toàn bộ xuống ao thì ta vào trong nhà cẩn thận lao dọn rồi thể nhẹ một hơi, nếu như vậy thì không ai trong thành có thể nhận ra hắn là kẻ g·iết người, hắn vẫn là quan trong mắt của người dân trong thành.
Quyển sách đến đây là hết, Nguyên Thiên Y để quyển sách lên bàn rồi ngã dựa vào ghế, dùng tay xoa mi tâm rồi chậm rãi suy nghĩ, trong quyển sách không có nhắc đến lai lịch của thẻ tre nên đành thôi.
Hắn đứng dậy quyết định đi xung quanh ngôi nhà xem thế nào, khi đi đến phòng ngũ của người cha và mẹ của tên quan lại kia thì hắn đi vào, căn phòng rất đơn giản bên trong chỉ có một cái giường, một tủ đồ cùng một cái bàn gỗ trên bàn đễ lấy một quyển sách, có là là quyển nhật ký do tò mò nội dung bên trong nên hắn nhặt lên xem, lần này chử viết rất ít chỉ gói gọn đôi câu vài lời:
Ngày đầu tiên trên trời có một tia huyết sắc, con trai ta vẫn bình thường chỉ là nữa đêm đột ngột mở cửa phòng rồi lại đi vào.
Ngày thứ hai nó có vẽ khó chịu ra mặt, không thèm nói chuyện với hay vợ chồng ta mà đi ra bên hong nói chuyện với cá chép, có lẽ là do công đường rây ra áp lực rất lớn đối với thằng bé.
Ngày thứ mười nó quát mắng bọn ta là hai người vô dụng chả được tích sự gì, làm cho hai vợ chồng ta rất đau lòng những vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Khi lật đến trang này hắn thấy được một vài chổ bị nước thấm qua, có lẽ là do người cha trong lúc viết đã vô tình khóc mà tạo thành.
Những ngày kế tiếp nội dung cũng tương tự, chỉ là càng lúc hành động của người con càng quá đáng không thể chấp nhận được, nhưng khi đến trang thứ mười bốn thì hắn hết.
Trang này chỉ có đôi câu vài lời, nó không bị hoen ố bởi nước mắt, có lẽ nước mắt của người cha đã cạn rồi, quyển sách đến đây là hết không có trang mười lăm.