Chương 41 Vào Thành
Xung quanh thần thành khói đen tràn ngập, như thể nó đang cố gắng thôn phệ ánh sáng xung quanh.
Một nhóm người đang đứng từ xa quan sát toà thành, cầm đầu là một tên tu sĩ ngũ quan như ngọc đi theo bên cạnh hắn đoàn người kia đều mặt chung một trang phục, bọn hắn đều cùng một môn phái gọi Chân Cảnh Tông.
Một tên nử tu sĩ dáng người mạng điệu từ tốn đi đến bên cạnh tên tu sĩ cầm đầu kia cười diệu dàng hỏi:
"Sư huynh định khi nào thì vào thành."
Tên kia khi nghe hỏi như vậy thì quay sang vị nử tu kia cười ôn nhu nói:
"Không gấp, người hiện tại đều chưa đến đủ."
Nử sĩ kia khi được đáp lời thì mỉm cười hoà ái, nàng thật không ngờ đối phương lại đáp trả, bình thường khi ở trong tông môn muốn gặp đối phương một mặt đều rất khó khai, hôm nay phải nói là cơ hội trời ban khi được đi thám hiểm thần thành cùng y.
Một tiếng nói hồn hậu từ phía sau lưng truyền đến, làm cho đoàn người hết sức cảnh giác, nhưng chỉ tên tu sĩ cầm đầu kia không có bất kì phản ứng gì, cứ như đã biết trước đối phương đến:
"Ngọc Cảnh Long ngươi luôn luôn gấp gáp như vậy sau, không ngờ còn đến trước cả ta."
Ngọc Cảnh Long đương nhiên là tên của tu sĩ dẫn đầu kia, chỉ thấy hắn từ tốn trả lời:
"Không phải gấp gáp gì, chỉ là lệnh của ân sư khó cải, Nham huynh cuối cùng cũng tới."
Tên họ Nham kia không quá nhiều lời, hắn đi đến bên cạnh Ngọc Cảnh Long sau đó từng đợt lưu quang bay tới ngưng tụ thành hình người dừng lại phía sau lưng hắn, trang phục đương nhiên đồng nhất.
Chỉ có tên họ Nham kia là khác biệt hắn một thân đạo bào bó sát, lộ ra từng bó cơ bắp rất đánh vào thị giác, đạo bào màu đỏ cùng với máy tóc đỏ rực cũng hắn rất thu hút tầm nhìn.
Hắn gọi Nham Vô Thứu cùng với Ngọc Cảnh Long được gọi là Huyền Thai song ngọc, bọn hắn chưa một lần đánh nhau nhưng được cộng đồng trưởng bối trên núi đánh giá ngang nhau thì thực lực có thể nghĩ.
Nham Vô Thứu sắn lấy tay áo rồi xông về phía trước, trước khi đi không quên quay sang Ngọc Cảnh Long cười hỏi:
"Không phiền nếu ta là người tiên phong?"
Ngọc Cảnh Long hơi hé miệng cười rồi sắn lấy tay áo thủ thế mời cười nói:
"Không phiền."
Nham Vô Thứu liên tiếp cười to rồi lao về phía thần thành, khi đến cổng thành hắn không bước vào mà nhanh chóng ngừng lại phía ngoài, hiện ra pháp tướng của bản thân pháp tướng nhanh chóng ngưng tụ đại đao hai tai nắm chặc rồi bổ về phía thần thành.
Thần Thành có cửa nhưng không mở, cả toà thành như được bao bọc bởi mê vụ, luồng mê vụ đó như là một tầng kết giới thủ hộ thần thành, đại đao chạm vào sương mù thì không gian xung quanh như bị xé nứt.
Thấy một kích không thành hắn nhanh chóng thu đao súc thế để ra kích thứ hai.
Ngọc Cảnh Long thấy cảnh này không khỏi thang thở:
"Thật lợi hại thần trận."
Tên nữ tu sĩ kia tò mò hỏi:
"Có lợi hại như vậy sao?"
Ngọc Cảnh Long mỉm cười giải thích nghi vấn của nàng, hắn cố tình hơi nói lớn tiếng để cho những đệ tử phía sau nghe được, như đang tranh thủ phổ cập kiến thức cho bọn hắn:
"Một mảnh vở nát của thần quốc có thể đối cứng Kim Đan một kích nhưng không phá, ngươi nghỉ xem nó có lợi hại không."
Ai nấy cũng hoảng sợ không thôi, một phần là hoảng sợ uy lực của thần thành, một phần là hoảng sợ tuy vi của Nham Vô Thứu, chưa đến năm mươi tuổi đã là kim đan cảnh.
Một số thì ánh mắt tràn đầy ngưởng mộ nhìn về phía Ngọc Cảnh Long, hắn cùng Nham Vô Thứu được xếp là Huyền Thai song kiệt, tuy vi của đối phương là kim đan há chẳng phải của đại sư huynh cũng là kim đan.
Ngọc Cảnh Long biểu hiện như thường không thấy chút tự đắt nào từ trên mặt của đối phương.
Khi kích thứ hai của Nham Vô Thứu bổ xuống, tuy là sương mù nhưng vẫn có thể thấy được một số vết nức, hắn mừng rở lại xúc thế đánh ra kích thứ ba hộ thành thần trận vở ra thành từng mảnh tạo ra một kẻ hở đở vào thành, trong thành tối đen như mực không có dấu hiệu báo trước gì một đại thủ từ trong thành đánh về phía Nham Vô Thứu.
Hắn gấp gáp không kịp chuẩn bị khi định chọi cứng một kích nay thì một vệt kiếm quang làm sáng toả một mảnh trong thần thành, một kiếm như vạch phá thương khung đánh về phía đại thủ kia, kiếm quang đánh đánh xuyên đại thủ bay vào trong thành nơi kiếm quang đi qua vẫn có thể thấy được một đống phế tích đổ nát bên trong toà thành.
Nham Vô Thứu kinh ngạc nhìn về phía kiếm quang sau đó quay sang nhìn về phía Ngọc Cảnh Long, hắn cơi mở cười to:
"Không hổ danh là người có thể cùng ta đặt song song nhau, một kiếm kia đủ mạnh."
Ngọc Cảnh Long chỉ mỉm cười phất tay ý bảo không cần đa tạ, vì hai bọn hắn biết gõ một đòn vừa rồi ai trong hai người cũng có thể đánh ra một chiêu có uy lực tương tự.
Còn đoàn người hai bên đã sớm há hốc mồm, bọn hắn quanh năm chỉ ở sơn môn tu hành, lâu lâu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì có đánh nhau vài lần nhưng đa số đều là tiểu đã tiểu nháu, nay so sánh với một kích vừa rồi như thấy được thế nào là kiếm thuật chân chính.
Một số người thì âm thầm cảm thấy hổ thẹn vì một số lần đấu tranh mà bọn hắn cảm thấy đặc sắc khi đem so sánh với một chiêu vừa rồi thì không đang nhắc tới.
Còn một số thì bị khơi dậy ý chí chiến đấu, vì đối với bọn hắn đánh nhau là phải như vậy một kiếm xuất ra muốn mạng đối phương.
Một vệt kiếm quang trong lúc vô tình đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Ngọc Cảnh Long dư quang liếc về một số đệ tử đang trán nảng thì âm thầm thất vọng, điều làm hắn an ủi duy nhất là một số người lại khoie dậy ý chí chiến đấu.
Hắn phất tay ra lệnh cho mọi người không cần trờ đợi:
"Vào Thành."
Khi nhóm của Ngọc Cảnh Long cùng Nham Vô Thứu vào thành thì từng đoàn người trong rừng rậm đi ra, một kích vừa rồi bọn hắn đương nhiên thấy nhưng không một ai bị đã kích bới đoàn đó.
Nó chỉ khơi dậy ý chí chiến đấu của bọn hắn mà thôi, bọn hắn vất vả tu hành để vì cái gì chẳng phải để một ngày nào đó có thể đánh ra một kích mạnh như vậy sao, đó là điểm khác biệt duy nhất giữa tán tu cùng đệ tử có tông môn.
Trong nhóm này đương nhiên cũng có Nguyên Thiên Y, nhưng hắn không cùng người lập tổ đội mà âm thầm đi riêng lẽ, cánh tay gãy kia sớm đã lành còn chuyên môn thay đổi một bộ trang phục, không có dáng vẻ gách nát nữa mà càng giống con trai của một nhà nông hơi chút khá giá.
Một thân vãi thô tay cầm kiếm gỗ chậm rãi vào thành, hắn so với những kẻ xung quanh hình thường không thể lại hình thường hơn.
Hắn đi đến trước mặt vết nức mà Nham Vô Thứu bổ ra khi nãy, chỉ thấy vết nứt càng lúc càng lang rộng, một chân đạp vào vết nứt chỉ cẩm thấy đầu óc quay cuồn càng khôn đảo loạn, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Khi mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh thay đổi, chỉ thấy hắn dang trong một căng nhà gỗ trước mặt hắn là một cái bàn và một thanh ghế dựa, trên bàn để một cuộn thẻ tre cùng một quyển sổ.
Hắn đưa tay chộp lấy thẻ tre chử được viết trên thẻ hắn không đọc được nên để xuống bàn rồi chuyển tay đi lấy quyển sách, lần này thì khác chử bên trên hắn đọc được, nhưng chỉ đọc mấy dòng đầu thì hắn quay sang nhìn về phía cửa sổ, cảnh vật bên ngoài không hề tối đen như hắn tưởng tượng, chỉ thấy bầu trời tràn ngập một màu đỏ tươi như máu, vào thành như thể đi vào một thế giới khác.