Chương 35 Mười Năm
Trong đêm đó tại kinh thành từng hàng binh hành quân trong đêm, người cầm đầu là một thanh niên tuổi tầm hai mươi, hắn ra lệnh cho bình sĩ bảo vây hoàng cung, bản thân thì bình thản bước vào hoàng cũng đối diện với phụ thân của mình.
Hoàng đế đang thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống xa hoa của mình, hắn nhàn nhã dựa vào ghế thoải mái tiếp nhận thị nữ phục vụ.
Hai thị nữ đang dùng quạt để quạt mát cho hắn từng người khuôn mặt lo sợ bắt an khi thấy người đến.
Thanh niên đứng đối mặt hoàng đế không lo sợ bất an mà bình thản nhìn về phía đối phương cười hỏi:
"Phụ hoàng thật biết hưởng thụ?"
Hoàng để dù nghe thấy giọng nói mỉa mai của con trai mình cũng không tức giận, chưa đợi hắn lên tiếng thì một đại thần trong triều đã lớn tiếng phản bác:
"Nhị hoàng tử không được vô lễ."
Nhị hoàng tử chỉ cười nhưng nụ cười ấy mỉa mai càng đậm hơn câu nói trước, tên đại thần quát tháo hắn khi nãy hậm hực ngậm miệng.
Hắn đối với đất nước này tràn ngập thất vọng, hiện tại chỉ còn lại ba thành một thành đang lãnh thế công của giặc mà bọn khốn này chẳng quan tâm, chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý mà tổ tiên để lại.
Bọn hắn giờ đây đang bày tiệc rượu ăn uống lảng phí, thậm chí còn tốn một số tiền lớn để thuê đoàn vũ công về khiêu vũ.
Một số tên mải mê hưởng thụ trái ôm phải ấp vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của hoàng tử, thậm chí còn trêu ghẹo nữ vũ công, vũ công đó chỉ có thể nhẫn nhịn.
Giờ đây trước mắt nhị hoàng tử đâu phải là hoàng cung uy nghiêm thần thánh nữa, hiện tại nó không khác thanh lâu là mấy.
Nhìn những quan lại trắng trẻo mập mạp vàng đeo đầy người hắn lại thấy phiền, càng nhìn càng thấy khó chịu hắn nhất quyết nhắm mắt lại như thể nhìn nhiều một chút thôi cũng ngại bẩn mắt.
Hoàng đế tên là Ngụy Tiền là vua của nước Ngụy Liêm hắn nhàn hạ nhìn về phía con trai mình, khi hắn thấy biểu cảm của con trai như vậy hơi mỉm cười nhưng nụ cười đấy rất nhanh được dấu đi.
Nhị hoàng tử vốn gọi Ngụy Tấn còn nhỏ đọc đủ loại thi thư cũng như binh gia đấu pháp, hắn là con trai mà hoàng đế đặt hy vọng nhiều nhất.
Ngụy Tấn nhìn về phía phụ thân mình bình thản nói:
"Kết thúc việc này tại đây được rồi phụ thân, nếu tiếp tục như vậy nữa chờ đợi chúng ta chỉ là diệt vong."
Ngụy Tiền đang dựa vào ghế ngồi thẳng dậy cười hỏi:
"Ngươi nói quả nhân phải làm sao cho phải?"
Tiếng nói ồn ảo làm cho cả hai bên không nghe rõ đối phương nối gì nên đứng dậy phất tay ra lệnh cho con trai đi theo mình.
Ngụy Tấn hơi do dự một chút nhưng vẫn đi theo, một số quan lại cũng không chú ý đến sự biến mất của hoàng đế cùng nhị hoàng tử, còn một số thì âm thầm chú ý đến nhưng vẫn án binh bất động.
Hai cha con yên lặng đi trên hành lan cả hai trầm mặc không nói lời nào khi ra đến trên đỉnh một tòa lầu cát nơi đó có sẵn hai cái ghế đối diện nhau như được chuẩn bị từ trước.
Ngụy Tiền thoải mái ngồi xuống rồi đưa tay ra lệnh cho con trai mình ngồi đối diện, cả hai lâm vào trầm mặc nhưng điều bất ngờ là người phá vỡ yên lặng trước là hoàng đế:
"Hôm nay con đến đây, chứng tỏ con đã trưởng thành rồi."
Ngụy Tấn bị hỏi không hiểu ra sao, hắn không biết phụ thân của mình nói điều đó là có ý gì, thấy con trai vẫn chưa hiểu hắn ôn hòa nói:
"Binh lính đã yên lặng bao vây hoàng cung đi."
Nhìn thấy nét mặt con trai mình hoảng hốt hắn biết mình đã đoán đúng nên bình thản nói:
"Không cần hoảng hốt ta không có chuẩn bị gì hết."
Ngụy Tấn nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình như thể muốn thông qua đôi mắt ấy nhìn thấu đối phương, Ngụy Tiền cũng không tránh né ánh mắt của con trai tùy ý cho hắn nhìn, giờ phút này hoàng đế đâu còn là một hôn quân vô lại mà thay vào đó là một đấng minh quân.
Ngụy Tiền đứng dậy đi đến vách lầu các, lờ mờ thấy được từng đoàn người yên lặng hành quân trong đêm thần sắc buồn bã tự giễu nói:
"Nhiều lần ta muốn mở mang bờ cõi cũng như phát triển đất nước thì đều bị lũ hoạn quan âm thầm quấy phá, những sứ giả ta âm thầm phái đi đều bị bọn hắn âm thầm thủ tiêu, một số quyết định của ta đều bị bọn hắn tự tiện tuyên truyền."
Ngụy Tấn nhẫn nhịn không được nữa nên mới lên tiếng hỏi:
"Vậy tại sao lại không thanh lý bọn khốn đó?"
Hoàng đế đứng ở tuổi trung niên khuôn mặt khôi ngô nhưng giờ đây hắn toàn thân là chán nản cùng tử chí khó khăn nói:
"Thanh lý một người hai người còn có thể, chứ quá nửa một số quan lại thì không thể nào?"
Ngụy Tấn da đầu rung lên hắn biết bọn khốn đó nhiều nhưng vẫn không ngờ là nhiều đến mức này, nếu thanh lọc hết bọn hắn thì nền kinh tế quốc gia sụp đổ lâm vào hoãn loạng lúc đó bị mất nước xẻ càng nhanh.
Ngụy Tiền lưng dựa thanh lan can như hồi ức lại rồi nói:
"Ta cùng quốc sư nhiều lần thương nghị mới đưa ra một kế sách coi như vẹn toàn, là ta hùa theo bọn hắn quốc sư chán nản mà thoái vị"
Ngụy Tấn không hiểu hỏi:
"Làm vậy thì có mục đích gì chứ, chẳng phải tình cảnh đã không thể tồi tệ hơn rồi sao."
Hoàng để yên lặng lấy trong tay áo ra một tờ giấy, đi đến đặt lên bàn cười to :
"Nhẫn nhịn thật nhiều năm cuối cùng ta cũng có cơ hội mà thực hiện mong muốn bấy lâu nay mình."
Ngụy Tấn cầm lấy tờ giấy đọc nội dung trong đó, làm cho tâm thần hắn thắt chặt, hoàng đế thấy con trai mình như vậy mỉm cười nói:
"Không cần hoảng hốt, bọn hắn không c·hết được."
Tờ giấy đó là một đơn giải dược do hoảng đế cùng quốc sư yên lặng chế tạo.
Bữa tiệc hôm nay đã được dự mưu từ lâu, hắn đã hạ độc trong toàn bộ thức ăn bất cứ ai phải đều bị dính độc, độc này không màu không mùi không vị nên rất khó phát giác, kể cả hoàng đế cũng ăn nên bọn quan lại không nghi ngờ gì vì đối với bọn hắn không điều gì quan trọng hơn tính mệnh mình, nên nghĩ chắc hoàng đế cũng vậy.
Hai người đang hội nghị một lão nhân bước vào hắn dáng vẻ bảy mươi khuôn mặt tràn đầy nét nhăn do thời gian lưu lại, hắn là quốc sư của Ngụy Liêm quốc người đã phục vụ hai đời hoàng đế sắp đến đời thứ ba.
Ngụy Tiền thấy người đến cười nói:
"Tiên sinh cuối cùng cũng đến."
Lão nhân chỉ cười lắc đầu trêu ghẹo nói:
"Thấy nhiều binh lính như vậy, ta cứ nghĩ là đã muộn."
Ngụy Tấn nhanh chóng đứng lên nhường cái ghế cho quốc sư, lão nhân thoải mái tiếp nhận không sợ tổn thọ cười đùa nói:
"Tiểu tử ngươi đã trưởng thành đến mức này rồi."
Hắn nhanh chóng lắc đầu nói:
"Không giám."
Hoàng đế thì tự hào về con trai của mình vỗ ngực đảm bảo nói:
"Con trai của ta mà."
"Hahaha."
Ngụy Tấn rất ngạc nhiên tình cảnh trước mắt này, đã rất lâu rồi hắn không thấy phụ thân của mình cùng quốc sư vui vẻ như vậy, ít nhiều cũng mười năm rồi.
Bọn hắn thoải mái đàm luận về tương lai của quốc gia sao ngày hôm nay, ban đầu vấn đề rất nhanh đi vào ngỏ cục nhưng nhờ vào trí tuệ của quốc sư nên rất dễ dàng vượt qua.
Ngụy Tấn chỉ yên lặng nghe không nói lời nào, vì đó là lĩnh vực hắn không dám bước vào, phải nói vì ngày hôm nay mà Hoàng Đế cùng Quốc Sư đã yên lặng chuẩn bị mười năm, những thứ mà bọn hắn nói hắn phải chậm rãi suy nghĩ rất lâu mới hiểu được.
Cuộc đàm thoại mau đi đến hồi kết quốc sư muốn nói thêm đôi câu vài lời thì bị hoàng đế lắc đầu ngăn lại.
Ngụy Tiền đi đến bên lan can tay nắm chặt nó nhìn về phương xa:
"Mọi truyện tương lai trông cậy vào hai người vậy, quả nhân hèn nhác chỉ có thể đi trước."
Hắn không tự chủ được mà rơi nước mắt, dù đã cố kiềm lại nhưng nó vẫn cứ tuôn ra, hắn rất muốn quay lại ôm con trai của mình vào lòng, đó là đứa con cuối cùng của hắn, đại hoàng tử thì b·ị s·át h·ại do hắn định thanh trừng một số người.
Từ lúc đó hắn bắt đầu lo sợ, sợ đứa con còn lại nối theo gót anh trai mình nên mới hùa theo lũ tham quan.
Hắn mặt đầy nước mắt nhưng vẫn không quay lại cho con mình nhìn thấy, giờ đây hắn thấy rất có lỗi vì đã tự ý đặt gánh nặng như vậy lên con trai mình như giờ phút này muốn thay đổi đã không kịp rồi.