Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 71: Tuổi thơ khó tả




Nói cách khác, coi như họ không thèm phá án, Cách Hận Thiên biết chuyện cũng sẽ đến tạo áp lực cho Tuần Sát Ty, kiểu gì cũng phải đến Thanh Khâu một chuyến.

Hồ Vương ha ha hai tiếng, từ trên vương tọa đứng lên, chắp tay bước đi thong thả xuống dưới bậc thang: " Hồ tộc Thanh Khâu của ta tổng cộng chỉ có không đến trăm người, vậy mà trong mười mấy người đã có ba người chết trong tay Xiển giáo. Xiển giáo trải rộng khắp tứ hải bát hoang, không có mười vạn thì cũng có chín mươi chín ngàn đệ tử, nếu tính toán như vậy, Hồ tộc ta gϊếŧ của chúng đến hàng ngàn, hàng vạn kẻ cũng không sao cả. Bây giờ mới chết có mấy chục kẻ, các ngươi sợ cái gì?"

" Ngài không nên nói như vậy, thiện ác đã có Thiên Đạo phán quyết, coi như hung thủ chính là người thuộc Xiển giáo, cũng phải điều tra chân tướng rõ ràng trước khi xử trí, nếu người nào cũng coi rẻ vương pháp, tự ý trừng hung như vậy, lục giới không phải sẽ loạn lạc không ra hình thù gì sao?"

Thấy lão già kia cứ ngụy biện luyên thuyên, Mộ Cửu cũng thử giảng đạo lý cho lão.

Có điều, Hồ Vương hình như không muốn nghe lí lẽ của nàng, hai tay giấu trong ống tay áo, cười híp mắt mà nói: " Vương pháp? Ba con hồ ly đã qua đời của Thanh Khâu chúng ta, một trong số đó là con trai mới sinh của lão phu, sự kiện lớn như vậy, tại sao không thấy Thiên Đình phái người đến giảng cho ta cái gì gọi là vương pháp? Vậy mà chúng ta chỉ mới động thủ với mấy đồ tử đồ tôn Cách Hận Thiên, Ngọc Đế đã không thể an vị được nữa rồi?"

" Đó là vì ngài không báo án ngay lập tức." Mộ Cửu đáp, " Ngài xem, gần đây Phạm Khâu Sơn cũng xảy ra chuyện, thế nhưng Thượng Quan gia phái người đi báo án, Thiên Binh Doanh liền lập tức xử lí."

Loại chuyện thay Thiên Đình nói dối này khiến Mộ Cửu chính mình cũng phải đỏ mặt, cũng không có cách nào, nàng là người trong nha môn, vô luận thế nào cũng phải đứng ở góc độ nha môn mà nói chuyện.

" Đừng tưởng rằng lão phu không biết chuyện của Phạm Khâu Sơn." Hồ Vương hừ lạnh, " Ta chỉ muốn hỏi ngươi, lão Thất nhà họ hiện tại đã được thả khỏi Thiên Lao chưa?"

Lão hồ ly này thậm chí ngay cả chuyện Thượng Quan Duẩn bị bắt cũng đều biết...

Mộ Cửu vội vàng định thần, còn chưa kịp nói chuyện, Hồ Vương lại nói: " Xiển giáo những năm nay phát triển nhanh chóng, đám người đó xưng hai thì không ai dám xưng nhất, Ngọc Đế cũng không thể không cho chúng vài phần mặt mũi. Chúng đến Thanh Khâu của ta hành hung, không phải đang ỷ vào chuyện Thiên Đình sẽ không thật sự xử lí chúng hay sao?"

" Báo án? Nếu ta đi báo án, cũng không biết được kết quả cuối cùng là gì đâu. Lão phu tuy không ra khỏi Thanh Khâu, nhưng không có nghĩa là chuyện bên ngoài cái gì cũng không biết. Xiển giáo hoành hành khắp nơi, hạ giới từ lâu đã oán than đầy đất, trước đây lão phu còn có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng hiện tại chúng lại dám động đến Thanh Khâu, CửuVĩ Hồ tộc không thể ngồi yên được nữa."

" Thanh Khâu chúng ta không thua bất luận Thần tộc nào, Xiển giáo dám động thủ, lão phủ nhất định sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!"

" Lão phu không bắt nạt văn bối, chuyện giữa Thanh Khâu và Xiển giáo ngươi không cần lo, trở về đi thôi."

Hồ Vương vung tay áo, Mộ Cửu liền lập tức bị hất bay ra ngoài.

Cũng may Lục Nhai đứng phía sau giữ nàng lại, nếu không hiện tại nàng đã nhảy ra khỏi cửa điện rồi!

Mộ Cửu nhẫn nhịn uất khí, ổn định thân thể, đang muốn nói, Lục Áp đã giành lời trước: " Nếu đuổi chúng ta đi, vậy hãy bảo nhi tử của ngài đừng gây khó dễ cho chúng ta nữa."

Mộ Cửu suýt nữa bị câu nói này của hắn làm cho sợ đến sặc nước bọt!

Không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không chịu thôi mà!

" Nhi tử của ta?" Quả nhiên, Hồ Vương lập tức nhíu mày, " Ngươi có ý gì?"

" Vừa rồi, khi đang đi trên đường đến đây, nhị hoàng tử Mộ Dung Thiếu Khanh không biết tại sao nửa đường lại chặn chúng ta lại, đồng thời không nói hai lời liền xuất chiêu động thủ. Hồ Vương là vua của một nước, người mang sứ mệnh như chúng ta không thể cãi lời, nhưng hình như nhị hoàng tử đang có chút tức giận, không biết ngài có thể bảo hắn để chúng ta rời đi an toàn hay không?"

Hồ Vương sợ run đứng ở đó, chỉ tay vào hai người họ: " Các ngươi và Thiếu Khanh?"

Lục Áp gật đầu: " Không sai. Chính là Thiếu Khanh, người rất thân thiết với bạch hồ ly Hà Trạch nhà lão Lục ấy."

Hồ Vương nghe được những lời này, nét mặt già nua lại biến đổi, thậm chí còn trừng lớn hai mắt: " Làm sao ngươi biết chuyện Thiếu Khanh và bạch hồ nhà lão Lục..."

Lão đánh giá Lục Áp, đôi mắt bỗng dưng mở to, đi hai bước đến trước mặt hắn: " Tại sao ta lại cảm giác ngươi có chút quen mắt? Ngươi là... chẳng lẽ ngươi là..." Nói tới đây, thần sắc lão đột nhiên biến đổi cực lớn, hơn nữa, hai cái chân hồ ly cũng không kìm được mà dường như đang nhũn cả ra!

Lục Áp nhếch môi: " Ta chỉ là một tiểu Tán Tiên, Hồ Vương đương nhiên không thể biết ta được."

" Không! Ta nhất định đã gặp ngươi!" Hai con mắt của Hồ Vương lập tức trừng tròn xoe, " Chẳng lẽ ngươi là... Lục Áp Đạo Quân?"

Mộ Cửu đứng phía dưới, bỗng dưng hít vào một ngụm khí lạnh.

Lục Áp bình tĩnh đáp lại: " Làm sao ta có thể là Lục Áp Đạo Quân? Nhưng, tổ sư gia gia của chúng ta đúng là có chút duyên phận với ngài. Ta chỉ là một đệ tử bình thường, Hồ Vương cảm thấy quen mắt, chẳng lẽ là bởi ta cũng tu luyện Huyền Minh khí?"

Nói rồi, hắn đưa tay đến trước mắt Hồ Vương.

Hồ Vương một phát bắt lấy cổ tay hắn dò xét... đúng là Huyền Minh khí, có điều không mạnh mẽ được bằng Lục Áp đạo quân! Đừng hỏi tại sao lão biết, khi còn bé lão đã từng bị người ta bắt làm sủng vật đấy!

Nghĩ tới đây, Hồ Vương vẫn cảm thấy hai chân mình có chút mềm nhũn.

Hồi còn bé, lão đã sống cùng tổ phụ ở Cửu Ly Cung của Nữ Oa có được vài năm. Khi đó, Nữ Oa đưa đám tiểu thần thú bọn họ đến một đại điện trong cung, cùng nhau tu luyện Huyền Không khí.

Lục Áp Đạo Quân cả ngày không có chuyện gì làm đều chạy đến Cửu Ly Cung kéo đuôi đám tiểu thần thú bọn họ, khi tâm tình tốt liền để họ đứng xếp hàng trong hoa viên chờ ăn ngoc tủy, tâm tình không tốt thì lần lượt treo họ lên cây làm đu quay, ngươi nghĩ sao khi nhìn thấy khoảng hai mươi con tiểu hồ ly, tiểu Bạch Hổ, tiểu Bạch Trạch xếp hàng một loạt dưới cái cây quay vòng vòng?

Hồi đó lão và Bạch Hổ Nam Cung vừa to vừa mập, mông của hai người không biết đã trúng bao nhiêu cước của hắn rồi, cái tên ác ma này... à không! Vị đại thần thượng cổ pháp lực vô biên mà các đạo nhân vừa nghe tên đã sợ mất mật này, lão làm sao có khả năng quên được sự lợi hại của hắn?

Mà, Lục Áp đạo quân lại chính là tổ sư gia gia của tiểu tử trước mặt này?

Hắn cũng thu đồ đệ rồi?

Không không, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, tại sao lão luôn cảm thấy hắn và Lục Áp đạo quân có đến mấy phần tương tự?

Lão nghi ngờ nhìn nhìn, ba mươi vạn năm trước, Lục Áp đạo quân đã chuyển tới Thanh Huyền Cung, cách Cửu Ly Cung mấy vạn dặm rồi. Hơn nữa, hạ giới sau đó ngày càng phồn vinh, lão cũng không tiếp tục sống ở đó nữa, vì thế tính ra cũng đã mấy vạn năm chưa gặp qua hắn rồi. Tuy vậy, ấn tượng của lão đối với Lục Áp đạo quân vẫn là cực sâu, dù sao vị thần tiên vừa pháp lực cao cường vừa đẹp mắt đồng thời lại rất ác ma như hắn cũng không có nhiều.

Nhưng diện mạo thì thôi đi, mấu chốt là khí chất!

Chính là cái khí chất "chỉ từ bi khoan dung với chính mình là đủ rồi" của hắn đó!

Nghĩ tới đây, lão chột dạ liếc nhìn Lục Áp.

Nhưng, người kia căn bản không thèm nhìn lão, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá cung điện, nhìn không khác gì một tên nhà quê lên tỉnh, không giống một trong bốn vị bá chủ thượng cổ trên tầng trời 39 cho lắm...

Chẳng lẽ là lão nghĩ quá rồi?