Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 52: Thật có tâm cơ




Lâm Kiến Nho không nhận xét, vẫn cười cười nhìn nàng: " Vậy ngươi có đi không?"

Mộ Cửu không tỏ rõ ý kiến: " Hỏi Lưu đại nhân đã rồi nói sau."

Mộ Cửu liền đi gặp Lưu Tuấn để xin nghỉ.

Lưu Tuấn liếc nàng một cái: " Nghỉ làm gì?"

" Hạ giới đi dạo phố." Nàng nói thẳng toẹt.

Lưu Tuấn trừng nàng một chút, bỗng nhiên lại nói: " Ngươi đi nhân gian?"

" Vâng, nếu ngài đồng ý." Mộ Cửu nhìn hắn.

Lưu Tuấn vốn mạnh mẽ vang dội từ trước đến giờ liền nhíu mày.

Mộ Cửu đang tò mò đánh giá hắn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: " Nếu ngươi đi nhân gian, vậy thuận tiện giúp ta làm một chuyện."

Mộ Cửu bất ngờ, vốn nàng đến là chỉ để thử vận may, như thế này... là nàng được đi rồi hả?

Nhân tiện nàng hỏi: " Không biết đại nhân muốn ta làm gì?"

" Ngươi giúp ta đến miếu Lạc Thần đốt ít đồ, sau đó mua thêm mấy trăm cân dầu vừng." Hai mắt hắn vẫn nhìn xuống đất, ngữ khí tuy rất bình thản nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm nghị, lấy ra một hộp tiền từ ngăn bàn, " Từng này chắc là đủ mua khoảng 500 cân."

500 cân dầu vừng? Không nhìn ra, hắn đúng là hào phóng!

Mà đốt đồ, đương nhiên sẽ là đốt giấy rồi. Lưu Tuấn vung bút lên viết vài câu trên giấy, sau đó đặt vào phong thư rồi đưa cho nàng: " Đừng làm mất. Cũng đừng mở ra, đốt ở linh tiền là được."

Mộ Cửu cầm lầy nhìn nhìn, sau đó đáp: " Tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành thay đại nhân."

Lưu Tuấn ngẩng đầu nhìn nàng: " Việc này tự ngươi biết là được rồi."

Mộ Cửu đứng nghiêm chỉnh: " Tiểu nhân tuân mệnh!"

Nàng thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, hiếm có khi hắn lại yên tâm giao cho nàng làm việc.

Tránh để Mộ Tiểu Tinh và A Phục lo lắng, Mộ Cửu cũng không nói rằng mình muốn xuống nhân gian, chỉ nói phải đi cùng Lâm Kiến Nho ra ngoài làm chút chuyện. Hơn nữa, Lưu Tuấn biết nơi nàng muốn đi, không phải sợ chuyện không quay về được. Đường từ Thiên Đình xuống nhân gian rộng rãi thênh thang, họ quang minh chính đại ra ngoài đi dạo, chắc sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn.

Đương nhiên, dù sao cũng là đi dạo phố, nàng liền chỉnh lại tóc, đổi sang bộ váy lụa mỏng màu xanh biếc mà nàng ít khi mặc.

Bàn và tủ trang điểm đặt bên ngoài, khi nàng chải đầu liền bị Lục Áp nhìn thấy, hắn dựa vào đầu giường, ngắm nàng, hỏi: " Ngươi đi đâu vậy?"

Mộ Cửu nhìn hắn dò xét: " Đi dạo rồi sẽ quay lại."

Lục Áp không phải ngốc, hôm nay nàng không đi đến nha môn, còn ăn mặc giống một con khổng tước thế kia, chắc chắn là đi theo họ Lâm ra ngoài lêu lổng.

Hắn không thèm để ý đến nàng nữa.

Trình độ chọn bạn của nàng, thực sự quá không đủ trình độ để tán gẫu với hắn.

Nhưng, ánh mắt hắn lại không ngừng lướt qua trên khuôn măt nàng, một bụng giấm chua không biết tại sao lại bốc lên ngùn ngụt.

... Nàng cũng thật có tâm cơ nha, biết rõ mình đủ cao, vì thế liền cố ý đeo những thứ đồ trang sức trang nhã để càng trở nên thanh thuần hơn, biết rõ tóc mình vừa dài vừa mượt, vì thế đến một cái trâm cũng không thèm đeo, biết rõ da mình trắng, vì thế liền mặc đồ màu xanh để càng trở nên trắng hơn... Trắng và xanh, tại sao nàng lại giống một cây hành thế nhỉ?

Thật là một nữ nhân đầy tâm cơ.

Hắn trừng nàng một chút, sau đó tiếp tục đọc sách.

Một lúc sau, Mộ Cửu đứng dậy, cất một vài thứ vào vòng tay rồi bước ra khỏi cửa.

Lục Áp nhìn theo một chút, lại thu hồi ánh mắt.

Nói đi nói lại, nàng một mình đi xuống nhân gian có ổn hay không?

Vạn nhất họ Lâm kia, dựa theo nguyên tắc có tiện nghi mà không chiếm chính là kẻ ngu khi dễ nàng, khi trở về nàng sẽ khóc lóc nước mắt ngắn nước mắt dài, đến nhìn cũng phiền lòng thì phải làm sao? Hành vi của Xiển giáo hắn cũng không phải không biết, lão cha của họ Lâm kia cũng không phải người tốt lành gì, lại còn đi theo người ngoài rồi sinh ra một tên con riêng như hắn, vạn nhất...

Khi đó, Lục Áp hắn sẽ không chịu nổi.

Vì thế, nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Nghĩ tới đây, Lục Áp vứt sách đi, đi giày chạy ra khỏi cửa.

Nhưng sau đó, hắn lại dừng lại... Một thượng thần như hắn, đi theo dõi người khác yêu đương hình như không tốt cho lắm...

" A Phục, ăn cơm."

Lục Áp thoáng hiện linh quang, hai mắt lập tức sáng lên.

A Phục đang ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có thêm hai cái chân. Ngẩng đầu nhìn lên, là Lục Áp đang ngồi xổm xuống trước mặt nó, mỉm cười vô cùng thân thiết và hiền lành.

Điều này khiến A Phục hơi giật mình, luôn cảm thấy đằng sau nụ cười này còn giấu mười thanh đao.

Mới sáng sớm, hắn theo dõi nó làm gì đây?

Nó nhìn vào tô thịt, chẳng lẽ trong này có thứ hắn có thể ăn?

Nghĩ một chút, nó liền duỗi móng vuốt đem tô thịt đẩy một cái về phía Lục Áp. Đều là người một nhà, nó không ngại chia sẻ với hắn đâu.

Lục Áp hít sâu một hơi, bình tĩnh vỗ vỗ đầu nó, nhìn Mộ Cửu đang nói chuyện với Mộ Tiểu Tinh bên trong, nhỏ giọng lên tiếng: " Nhìn thấy chưa? Nàng phải ra ngoài có việc. Chỉ cần ngươi hôm nay có thể đi theo nàng một tấc không rời, cho đến khi nàng quay về hoàn hảo không chút tổn hại mới thôi, ta sẽ thưởng cho người mười cân gan rồng tủy phượng để ngươi ăn."

Nói rồi, hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay bỗng nhiên hiện lên một cái hộp lớn chứa gan rồng tủy phượng.

A Phục lập tức trợn to hai mắt, gan rồng tủy phượng chính là món ăn giúp tăng trưởng linh lực tuyệt diệu đó! Mấu chốt là, nó mới thế mà đã ngửi thấy mùi thơm rồi...

Nó vội vã cào cào lên chân Lục Áp, sau đó không chút nghĩ ngợi chạy về phía Mộ Cửu, bốn cái móng vuốt ôm chặt lấy chân trái của nàng, chết cũng không chịu bỏ ra.

Mộ Cửu đang định đi, nào biết sẽ bị nó cuốn lấy, kéo nó ra cũng không kéo được, bắt đầu buồn bực.

Lục Áp chầm chậm bước tới: " Đứa nhỏ này cả ngày bị ngươi nhốt trong Thiên Binh Doanh, bây giờ muốn ra ngoài hóng mát với ngươi một chút đấy. Nếu không đồng ý, ngươi quả thực là quá không có tình người rồi." Nói xong, hắn nhát mắt với A Phục một cái, A Phục liền ô ô giả vờ oan ức.

Coi như không phải vì gan rồng phượng tủy, nó cũng rất là muốn đi theo Mộ Cửu.

Mộ Cửu hết nói nổi: " Nó quá chói mắt, mang theo thế nào? Người ta nhìn thấy còn không vây quanh ta hết cả sao!"

Một cô nương như nàng lại mang theo bên người một con Bạch Hổ, không hù chết người ta đi? Lại nói, nàng hạ giới đấy, những phàm nhân kia nào đã từng nhìn thấy hổ? Mang theo nó, nàng đừng mong được đi dạo, có khi phải bế nó luyện tập thoát thân thì hơn.

" Chuyện này đơn giản thôi." Lục Áp đưa tay vỗ lên đầu A Phục một cái, nó lập tức biến thành một cái bánh hổ... Thật sự là bánh hổ, là một cái bánh bích quy mỏng manh nhỏ như tiền xu, trên mặt có hình một con hổ trưởng thành. A Phục gầm một tiếng, cái bánh bích quy lập tức trở nên vặn vẹo, " Ngươi mang theo nó bên người, sẽ không ai chú ý đến ngươi."

Mộ Cửu cầm A Phục bị biến thành một mẩu nho nhỏ nhìn một chút, quả thực không biết nên nói gì. Có điều, chỉ cần nó không có ý kiến, nàng đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Đi thì đi!

Nàng trừng Lục Áp một chút, nhét A Phục vào túi áo, không quay đầu bước thẳng ra khỏi cửa.