Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ bảy, 26℃, trời quang chuyển sang nhiều mây.

Thời điểm này là thời tiết đẹp nhất, không lạnh cũng không nóng, gió từ từ lay động rèm cửa, ánh nắng rơi xuống từng lớp từng lớp lốm đốm như vảy.

Lúc này, Lục Kiều Vi đang nằm trên giường nghiên cứu về người thứ ba kia.

Chồng sắp cưới của cô đã ngoại tình, yêu nhau ba năm, tiệc rượu cũng đã đặt xong, chỉ còn thiếu một bước đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn vậy mà lại xuất hiện người thứ ba.

Sau khi phát hiện chuyện này, Lục Kiều Vi lập tức lưu lại thông tin liên lạc của người này, tranh thủ chồng sắp cưới đi công tác hai ngày, ngày nào cô cũng ân cần hỏi han với người thứ ba, mở miệng là em gái tốt đóng miệng là em gái ngoan, quyến rũ người thứ ba này.

Nguyên nhân để cô làm việc này rất đơn giản, cô không chỉ muốn đá bẹp tên đàn ông cặn bã kia mà còn muốn tình cảm giữa anh ta và tình nhân đó vỡ nát.

Chị đây bị lừa gạt bị phản bội, gian phu dâm phụ mấy người còn muốn sống tốt sao?

Mơ đi!

Lục Kiều Vi đánh chữ lách cách: 【 Cao 1m83, cân nặng 70kg, cơ bụng 6 múi, hầu bao to, có muốn hẹn gặp mặt không? 】

Văn Cẩn Ngôn: 【?】

Văn Cẩn Ngôn: 【Gửi ảnh qua đây xem.】

Văn Cẩn Ngôn: 【Muốn xem khỏa thân.】

Xem xem hình nào có bộ dáng quyến rũ.

Lục Kiều Vi: 【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】thấy anh đẹp không? Có muốn gặp mặt anh không?

Tin nhắn gửi đi cũng vài phút nhưng không thấy Văn Cẩn Ngôn trả lời, góc trạng thái ở bên phải cũng không hiển thị gì. Trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy hơi có chút bồn chồn, chẳng lẽ người thứ ba này không thích loại đàn ông ưu tú lịch thiệp, lại đeo kính cận thế sao? Rõ ràng cô dựa trên hình mẫu của tên đàn ông cặn bã kia mà, thậm chí còn xuất sắc hơn anh ta.

Lục Kiều Vi: 【 Không vừa lòng với dáng người của anh đây sao? 】

Lục Kiều Vi: 【 Thật ra đây là bộ dáng lúc trước thôi, hiện tại xuất sắc hơn nhiều. 】

Những tin nhắn này vẫn như đá chìm đáy biển, Lục Kiều Vi có chút không kiên nhẫn, sau đó đi đến tủ lạnh bưng một đĩa hồng to, vừa ăn vừa mắng người thứ ba kia.

Ăn xong rồi, mắng xong rồi thì trời cũng đã gần tối, ngay lúc Lục Kiều Vi chuẩn bị từ bỏ công cuộc dăng câu của mình, trực tiếp mắng chửi thì điện thoại lại vang lên.

Văn Cẩn Ngôn: 【Không phải cô là nữ sao?】

Văn Cẩn Ngôn: 【Ngoài ra, bức ảnh này không phải của cùng một người.】

Lục Kiều Vi riết lên một tiếng, có chút xấu hổ.

Lục Kiều Vi: 【 Cup C, cao 1m73, nặng 55kg. 】

Lục Kiều Vi: 【 Muốn thêm chút kích thích không? 】

Sau đó cô vén váy của mình lên, chụp lại đôi chân mà không để lộ mặt.

Chỉ cho đi sự khiêu khích vừa phải, để xem bên kia gan lớn cỡ nào.

Văn Cẩn Ngôn: 【Cô thật sự khỏa thân hả?】

Văn Cẩn Ngôn: 【Đáng tiếc, tôi không muốn gặp. bất đắt dĩ.jpg】

chapter content



Không muốn gặp mà còn kêu cô chụp ảnh qua?

Lục Kiều Vi muốn thu hồi ảnh, nhưng phát hiện đã quá hạn rồi.

Cô cau mày đánh chữ: 【 Ai nói phụ nữ không được hẹn phụ nữ? Cũng đã là năm 2020 rồi, tư tưởng của cô còn phong kiến như vậy sao? Không thể thoải mái phóng khoáng một chút hả? 】

Gửi xong thì Lục Kiều Vi đi tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm đi ra, vừa định cho ai đó vào danh sách đen chặn ai đó, thì ai đó đột nhiên gửi đến một vài tin nhắn.

Văn Cẩn Ngôn: 【 Cô tắm rửa sạch sẽ, rồi đến nhà của tôi đi. 】

Văn Cẩn Ngôn: 【 Địa chỉ: xxx, xxx. 】

Văn Cẩn Ngôn: 【 Sẵn tiện vào siêu thị mua bao nhé. 】

Lục Kiều Vi "?"

Chỉ trong vòng 20 phút mà người này đã dính câu rồi, làm cô cũng có chút sợ hãi nha, nếu người phụ nữ này muốn bẫy lại cô thì sao bây giờ?

Mà nghĩ đi nghĩ lại, người này còn có thể bẫy mình thế nào nữa? Cô giết đến tận nhà kẻ thứ ba, hoặc là cô bắt gian tên cặn bã kia hoặc là anh ta sẽ bắt gian cô cùng tình nhân của anh ta. Cùng lắm thì lúc đó trực tiếp huỵch toẹt mọi chuyện, đường nào cũng là cô thắng cách nào cũng có lợi cho cô.

Tưởng tượng như vậy, Lục Kiều Vi lập tức thay quần áo ra khỏi nhà.

Nghĩ đến cảnh bắt gian làm cô không thể nào nhịn được cười.

Nói nữa, cũng đều là phụ nữ với nhau thôi, làm gì được nhau đâu.

Chưa kể, tình nhân này vậy mà lại ở trong khu dân cư cao cấp, vị trí đắt địa như vậy, nghe nói một căn ở đây thấp nhất cũng hơn 10 triệu tệ. Khiến cho tài xế nghĩ cô cũng là phú bà mà chạy thêm nữa vòng làm cô tốn thêm mười đồng.

Văn Cẩn Ngôn: 【 Lúc cô xuống xe sẽ nhìn thấy một siêu thị ở ngay cửa, cô đi vào tìm xem có bao hay không, nếu không có thì hỏi người hướng dẫn. 】

Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm tin nhắn, nhìn rồi lại xem, cũng không hiểu lắm bao đây là loại gì, bộ trong lúc phụ nữ làm chuyện đó cũng dùng bao hay sao, sống tới từng tuổi này cô cũng chưa từng mua qua.

Hơn nữa cô cũng không tính sẽ làm thật thì mua bao làm cái gì chứ.

Lục Kiều Vi gửi định vị qua: 【Tôi tới rồi!】

Văn Cẩn Ngôn: 【Đã mua bao chưa?】

Bao cái gì mà bao, Lục Kiều Vi cũng lười trả lời.

Văn Cẩn Ngôn: 【Chờ tôi, tôi xuống đón cô.】

Lục Kiều Vi đứng một lúc thì có chiếc xe chạy đến đậu ngay bên cạnh.

Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi hạ kính xe xuống, góc nghiêng của một người phụ nữ cũng xuất hiện theo, tóc ngắn ngang vai, đường nét gương mặt thanh tú, sau đó người này vén tóc, trong mắt còn mang theo chút ý cười.

Lục Kiều Vi bị sắc đẹp của người này làm cho lóa cả mắt, sau đó lại nhìn về phía tây trang của người này, thật kinh ngạc, kẻ thứ bả bây giờ ai cũng chăm chỉ vậy sao, bây giờ mà còn ra ngoài làm việc?

"Không lên xe sao?" Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi, giọng nói rất êm tai, cảm giác không quá giống như lúc nói chuyện phiếm, mà lại rất ấm áp và êm tai.

Khó trách mới nháy mắt mấy cái đã làm cho chồng sắp cưới của cô rơi vào tay giặc.

"Không cần, tôi tự đi bộ qua." Không chừng là xe của tên cặn bã kia mua, Lục Kiều Vi ghét bỏ không muốn ngồi.

Văn Cẩn Ngôn cũng không ép cô, chậm rãi lái xe đi qua, để cho Lục Kiều Vi theo ở phía sau.

Mãi cho đến khi đến cửa biệt thự, Văn Cẩn Ngôn mới xuống xe theo, thật ra do vừa lái xe nên cô ấy không mang giày cao gót, mang một đôi đế bằng ở bên cạnh Lục Kiều Vi vậy mà vẫn cao hơn cô một chút.

Lục Kiều Vi cẩn thận quan sát đánh giá người phụ nữ này, trước khi đến đây cô đã đặc biệt trang điểm chỉ sợ lại bại bởi loại yêu tinh cỏn con, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có gương mặt xinh đẹp cùng dáng người chuẩn đến như thế.

Cô không khẩn trương mấy, chỉ là ngón tay có chút run run.

Lục Kiều Vi đưa một tay vào bên trong túi quần, đưa ánh mắt nhìn nhìn chung quanh: "Chỗ cô ở cũng được lắm."

"Cũng bình thường." Văn Cẩn Ngôn cười cười, cũng không mấy để ý.

Trang trí bên trong rất đơn giản, ba phòng ngủ một phòng sách, còn có lầu hai, Lục Kiều Vi lại nghĩ tới một câu "Phung phí của trời" không biết bao nhiêu người muốn ở trong căn nhà thế này mà phấn đấu cả năm trời đến cả cái toilet cũng không chạm đến được.

"Tôi không thường ở bên này, tôi mới nhận một căn mới."

Lục Kiều Vi đã hiểu, nghề này của cô ta không phải chén cơm lâu dài ổn định mà phải thay đổi, còn không phải i đến chỗ chồng sắp cưới của cô rồi sao?

Văn Cẩn Ngôn để chìa khóa lên trên bàn: "Còn sớm, tôi làm chút gì cho cô ăn nha?"

Lục Kiều Vi tìm đến sô pha rồi ngồi xuống, vừa nghịch điện thoại vừa thản nhiên trả lời, hai tay đã chuẩn bị sẵn sàng chụp ảnh các kiểu.

Ngay lúc đưa camera ngay Văn Cẩn Ngôn thì Lục Kiều Vi lại cảm thấy thiếu chút chút gì đó, chụp như vậy thì rất tầm thường không đủ... thú vị.

Lục Kiều Vi hỏi: "Cô chỉ mặc thế để nấu ăn sao?"

"Vậy cô nghĩ... hay muốn tôi mặc thế nào?" Người phụ nữ này rất biết cách thả chữ, bỏ qua hết mấy bước lại khiến cho Lục Kiều Vi nhất thời im lặng.

Cô chần chừ, đang không biết làm sao mới làm cho người này mặc gợi cảm một chút thì người phụ nữ này đã chủ động mở miệng, nói: "Vậy tôi mặc váy ngủ nhé, thế nào?"

"Được lắm."

Chỉ vài phút, Văn Cẩn Ngôn đã đi vào phòng ngủ, trên người mang một chiếc váy ngủ tơ lụa, cô ấy còn cột tóc lên lộ ra chiếc cổ thiên nga, làn váy ngắn củn chỉ cần tùy tiện cúi xuống có thể lộ hết ra.

Người phụ nữ này cũng quá lẳng lơ đi.

Lục Kiều Vi cầm điện thoại tìm góc độ để chụp, Văn Cẩn Ngôn dường như cũng không phát hiện ra, lúc thì nấu canh lúc thì xào rau, cô chưa bao giờ biết rằng khi phụ nữ nấu ăn lợi có thể gợi cảm như vậy.

Kể từ khi biết chồng sắp cưới của mình ngoại tình với yêu tinh này thì cô tức giận đến không thể ăn một bữa cơm đàng hoàng, nhưng mùi hương của những món này lại có thể gợi lên cơn thèm ăn của Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi nghĩ, nếu như người phụ nữ này không ngoại tình với chồng sắp cưới của cô, thì cô sẽ rất vui vẻ làm bạn thân với người này.

Các món ăn được dọn lên bài, Lục Kiều Vi bưng chén canh lên trước, vừa uống một ngụm thì người phụ nữ bên cạnh đã hỏi: "Một lát cô muốn làm ở đâu?"

Lục Kiều Vi thiếu chút nữa sặc chết, nói vậy là có ý gì.

Văn Cẩn Ngôn cười nói: "Không phải cô nghĩ tôi nấu ăn chỉ để làm cô no bụng chứ?"

"Còn có thể thế nào?"

"Không phải sợ cô sẽ đói, khi làm không tận hưởng hết được sao?"

Ngón tay đang nắm thìa của Lục Kiều Vi hơi hơi run lên, có loại cảm giác bị chơi đùa, nhưng ngẫm lại là cô chủ động hẹn, cũng không nhất định bản thân sẽ thiệt.

Văn Cẩn Ngôn lại hỏi tiếp: "Vậy cô muốn hôn môi ở đâu?"

Lục Kiều Vi miễn cưỡng tiếp nhận: "Ngay chỗ này đi."

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, cũng không gấp gáp thúc giục cô.

Lúc ăn cơm Lục Kiều Vi còn cố ý đụng chạm, cô phải canh thời giờ, hôm nay là ngày chồng sắp cưới của cô công tác về, đến lúc đó anh ta mở cửa nhìn thấy cô cùng tình nhân nằm cùng nhau, ôi thôi, quá tuyệt!

Nhưng mà quá trình này có chút khó khăn, ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn luôn đặt trên môi của cô.

Khi cô đặt bát xuống rồi đi súc miệng xong, sau đó cũng thật sự không tìm được việc gì để làm nữa thì môi của Văn Cẩn Ngôn đã trực tiếp tiến lên, quấn chặt lấy môi cô. Lục Kiều Vi hoàn toàn không phản ứng lại được, không thở nổi, chỉ cảm thấy kỹ thuật hôn của Văn Cẩn Ngôn rất tốt.

Cảm cảm thấy thích thích.

Đầu lưỡi Văn Cẩn Ngôn lướt qua làn môi cô, nhột nhạt, sau đó xâm nhập tiến sâu vào phòng ngự của cô.

Sau khi hôn xong, tầm mắt của Lục Kiều Vi cũng trở nên mơ hồ.

Nhiệt độ tay người khác với tay bản thân khác nhau, Lục Kiều Vi khẽ đứng lên muốn tách khỏi Văn Cẩn Ngôn nhưng cô ấy không để cho cô có thời gian phản ứng lại, ôm mặt của cô một cái thật mạnh rồi lại hôn lên.

Văn Cẩn Ngôn cắn lấy lỗ tai của cô: "Cô chưa từng làm như vậy sao?"

"Chưa từng."

"Có muốn lên giường tiếp tục không?"

Lục Kiều Vi bị hôn đến mơ mơ hồ hồ nhưng trong lòng vẫn nhát gan, cảnh cáo nói: "Còn chưa biết lên giường ai mới là người chịu thiệt, cô suy nghĩ cho kỹ nha."

Văn Cẩn Ngôn một phụ nữ không biết sức mạnh từ đâu đến mà trực tiếp đến ôm lấy cô, làm Lục Kiều Vi sợ tới mức kêu lên một tiếng.

Văn Cẩn Ngôn cười nhẹ nói: "Nhớ rõ, lát nữa cũng kêu như vậy nha."

Văn Cẩn Ngôn một mạch ôm cô đến cầu thang, dọa cô hồn bay phách lạch, còn liên tục chạm ngực cô, chạm đến cô mềm nhũng, vành tai cũng đỏ bừng, nói: "Thả tôi xuống! Lỡ ngã thì làm sao."

"Nếu ngã, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Văn Cẩn Ngôn nói: "Màn dạo đầu luôn cần một chút cảm xúc, chỉ cần không động đậy thì chắc chăn sẽ không ngã."

Cô chịu trách nhiệm cái rắm, Lục Kiều Vi vừa mắn trong lòng lại vừa không dám nhúc nhích, tùy ý để Văn Cẩn Ngôn ôm mình đến phòng ngủ, trong phòng còn chẳng có nội thất gì chỉ có một cái giường và một ngọn đèn lớn.

Khoảnh khắc giường, cơ thể Lục Kiều Vi nẩy lên trên một chút, người thứ ba này đúng là biết hưởng thụ cuộc sống.

"Đang nghĩ gì đó." Văn Cẩn Ngôn kéo dây vai xuống dưới một chút, "Đừng phân tâm, chúng ta bắt đầu..."

"Từ từ, chờ một chút." Mặt Lục Kiều Vi đỏ ửng, "Tắm trước đã, phải chú ý sạch sẽ."

"Tôi rất sạch sẽ." Văn Cẩn Ngôn nói

Lục Kiều Vi cũng không vạch trần cô ấy, nói: "Tôi cảm thấy sau khi tắm xong rồi dùng chút sữa tắm, càng thơm càng kích thích hơn. Tôi thích cô... quyến rũ một chút."

Văn Cẩn Ngôn nở nụ cười, ánh mắt lóe lên lại mang theo một tia quyến rũ, chống tay đứng lên, đi tới cửa còn quay đầu nhìn Lục Kiều Vi: "Cô sẽ không bỏ chạy ha."

"Tôi thì chạy cái gì? Tôi mới không chạy."

Lục Kiều Vi ngồi ở đầu giường liếc mắt nhìn điện thoại di động trên bàn đầu giường, lúc Văn Cẩn Ngôn vừa đóng cửa lại đã nhanh tay lấy điện thoại lại, tính cảnh giác của tình nhân này thật quá kém, vậy mà cũng không cài mật khẩu.

Cô trực tiếp vào Wechat, tìm được Wechat của tên cặn bã kia vừa gửi tin nhắn kèm định vị qua: "Rất muốn gặp em, nhớ đến tâm can cũng đau, chút nữa anh đến nhà của em được không?"

A, buồn nôn chết anh.