Thuộc Hạ Của Anh Tôi Là Chồng Tôi

Chương 17: Nhớ. Thời gian, ác mộng đánh thức




Khi cô nhìn lại đã hai giờ chiều. Đi xuống kiến cái gì ăn nhẹ. Cô nhanh chóng rồi khỏi nhà. Cô nhận được báo cáo của Viên Hân

Quán cà phê

" ưm. Tớ bên này nè " Viên Hân ngoắc tay bảo cô

Cô bước đến ngồi xuống ghế. Cô phục vụ lại hỏi cô dùng gì.

" cho tôi một ly trà dâu " cô chỉ vào menu. Cô phục vụ nghe vậy rồi ạ bỏ cô ngồi đợi

" ưm. Cậu điều tra sao rồi " cô quay qua hỏi Viên Hân

" Vào khoảng 18 năm về trước, gia chủ nhà Nam Cung tuyên bố phá sản. Ngày 21 tháng sau thì cả gia tộc bị ám sát nghe đâu vẫn còn hai đứa trẻ sống sót. Hai năm sau, tin được truyền đến là Nhà họ Ninh nhận nuôi hai đứa trẻ nhà Nam Cung, Một năm sau, Viên gia sụp đổ " Viên Hân vừa nói vừa hút trà sữa

" ừm. Tớ đã nghĩ rằng. Nhà Nam Cung và Viên gia ấy. Sự sụp đổ này có sắp xếp rõ ràng " lòng cô dấy lên nghi ngờ

" tớ cũng nghĩ thế " cô cũng có suy nghĩ như thế trong suốt nhiều năm

" ưm. Vậy tiếp tục điều tra đi. " cô uống hết ly trà dâu trong lúc hai người nói chuyện thì người phục vụ đưa đến . Sau đó cô bước ra khỏi quán nhìn lên bầu trời cô. Mở điện thoại lên thì cô thấy hôm nay là ngày quan trọng. Cô bước lên xe chạy đến của hàng hoa

" Quý khách muốn mua hoa gì " thấy cô người quản lí vui vẻ.

" cho tôi một đóa hoa Cẩm tú cầu " cô đưa thẻ tính tiền



" vâng, hoa của quý khách đây " người nhân viên đưa hoa rồi lấy thẻ tính tiền sau đó đưa lại cho cô

Cô lái xe đến nghĩa trang của nhà Larus, đi thêm một đoạn nữa. Ngôi mộ được dọn dẹp mỗi ngày

" mẹ ơi. Lâu rồi con gái mới đến thăm mẹ " cô đến bên mộ phần của bà. Bà chính là Larina Elisha Larus, gia chủ đời thứ 54 của gia tộc Larus và cũng là đại phu nhân của nhà Carrilina. Bà qua đời năm đó bà 24 tuổi.

" lâu rồi, con chưa nghe mẹ đánh đàn rồi " cô rơi nước đã hơn 20 năm rồi. Ngày mẹ cô tự sát để bảo vệ cô

" mẹ ơi. Con nhớ người " mẹ cô luôn cười. Nữ cười dịu dàng qua từng năm tháng . Nhưng đáp lại lời cô chỉ còn từng gió khẽ. Nước mắt cô rơi

Khi mẹ cô còn sống, mẹ rất thích hoa cẩm tú cầu. Ba đã làm một vườn hoa cho mẹ. Đã nhiều năm rồi. Cái ngày mẹ cô nhảy lầu tự sát , cô khóc nức nở

" mẹ ơi. Con nhớ người " cô ôm chặt dây chuyền mẹ để lại

" mẹ... hu.. hức.. mẹ " nước mắt làm cô nghẹn lại

" Mẹ à, giờ con đã có người con thương rồi " cô gục trên mộ bà. Nước mắt cô nhẹ nhàng rơi. Cô ngồi đó nói chuyện với mẹ mình tới 6 giờ tối cô mới trở về biệt thự của anh. Vừa vào nhà, anh đã chạy ôm lấy cô

" sao mắt đỏ hoe vậy " anh đau lòng hôn lên mí mắt

" em nhớ mẹ " cô gục vào ngực anh. Nước mắt tí tách rơi



" ngoan. Để anh bế em lên phòng " anh khom xuống bế kiểu công chúa. Bước chân vững vàng bước lên từng bậc thang . Người trong lòng đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Anh bước vào phòng tắm, nước chảy ướt tấm lưng trần. Bước qua thư phòng giải quyết một số việc của tập đoàn. Nhìn lại đã 9 giờ tối, anh bước qua phòng ngủ nhìn người con gái ngủ say rồi nằm xuống đắp chăn cho cô . Anh không tài nào nhắm mắt được, anh sợ giấc mộng đó sẽ đánh thức anh . Một lúc sau anh thiếp đi

" ba mẹ hai người đừng bỏ con mà " trước mắt cậu bé thấy rất nhiều máu. Là máu của gia tộc Nam Cung

" Albert, anh có sao không " cô nghe tiếng anh thì bật dậy vỗ vỗ mặt anh vài cái

" Albert, đừng sợ em ở đây với anh " cô ôm anh vào lòng

Anh mở mắt ra trước mắt là cô đang lo lắng. Giấc mộng ấy nó cứ quấy anh hằng đêm. Cô bước xuống giường lấy cho anh ly nước. Rồi đỡ anh dậy

" anh không sao chứ " cô nhún nước lau mồ hôi cho anh vẻ mặt vẫn chưa hết lo lắng

" không... không sao " giọng anh khàn đặc

" nằm xuống đi có em ở bên cạnh anh không ai làm hại anh cả " cô dọn dẹp xong, nhanh chóng chóng nằm xuống rồi vuốt lưng cho anh

" anh sợ " giọng anh run run

" không sao cả.Em ở đây với anh mà " cô hôn lên trán anh . Anh ôm chặt lấy cô

Ân oán đời trước, đời sau chịu.Nam Cung gia đã làm gì mà bị thanh trừng

...Albert, cả đời này em nhất định bảo vệ cho anh bình an...