Mẹ Trương thật sự nói được làm được, mặc kệ cha Trương nói gì đi chăng nữa bà vẫn kiên quyết không buông tha cho Trương Ngọc Quỳnh. Cha Trương chỉ đành cuống cuồng tìm cách đi tiêu hủy bằng chứng trốn thuế và rửa tiền nhưng chuyện này đã ăn sâu bám rễ bao nhiêu năm. Chuyện có thể trong vài ngày có thể xóa mọi dấu vết là điều không thể.
Khi mọi chuyện kết thúc hoàn toàn thì Ngọc Quân mới được nghe chị Ngọc Thảo kể lại.
Mẹ Trương tống cổ Ngô Điệp vào tù, chuyện bà ta bắt cóc Ngọc Quân hai mươi năm trước đã bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Bà ta bị phán mười lăm năm tù giam. Còn với Trương Ngọc Quỳnh, cô ta bị phán tù chung thân vì tội mưu sát không thành.
Chỉ là không ngờ đến, cô ta được chẩn đoán đã mang thai được hơn ba tháng. Tuy xảy ra chuyện động trời đến như vậy, nhà họ Hồ muốn hủy hôn ngay lập tức nhưng Hồ Chung vẫn không đồng ý. Hắn ta chạy vạy khắp nơi để mong được giảm án cho Trương Ngọc Quỳnh nhưng đã bị chặn lại.
Không ai dám giúp đỡ cô ta, vì vụ án này gây chấn động mạnh trên mạng nên đã bị bên trên chỉ đạo phải xử lý nghiêm, vụ này tự động biến trở thành án điểm. Trương Ngọc Quỳnh chỉ có thể sinh con trong tù, sau khi đủ 36 tháng thì đứa bé sẽ được gửi về cho Hồ Chung nuôi dưỡng.
Trương Ngọc Quỳnh thật sự không cam lòng, cô ta tố cáo Trương thị trốn thuế và rửa tiền nhưng vì cha Trương đã lo liệu từ trước nên cũng không tìm được bằng chứng cụ thể. Chỉ là qua chuyện này, Trương thị cũng hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ Trương đã mang Trương Ngọc Phàm ra nước ngoài để tìm phương pháp chữa bệnh tiên tiến khác. Trước khi đi bà ấy có về chào ông ngoại một lần, ông ngoại không nỡ lòng nào nhìn con gái út của mình đau khổ nên đã đưa cho mẹ Trương một tấm thẻ ngân hàng.
Trương khóc òa lên như con nít, dập đầu nhận tội với ông ngoại. Giá như ngày xưa bà chịu nghe lời người nhà mình thì có thể bây giờ mọi chuyện đã khác.
Ngọc Quân nghe xong hết mọi chuyện thì thở dài, không ngờ hai đời sóng gió cuối cùng lại có thể kết thúc một cách suôn sẻ để như vậy. Thậm chí đời này một chút tổn hại Trương Ngọc Quỳnh cũng không thể gây ra cho cô.
Như vậy cũng tốt. Đối với Ngọc Quân là một kết thúc có hậu. Cô chỉ muốn sống những ngày tháng tốt đẹp bên cạnh
Lục Cảnh Thành và những người cô yêu thương. Người ta nói phòng được người ngay chứ không phòng được kẻ gian.
Trương Ngọc Quỳnh thực sự làm liều tổn thương đến cô như kiếp trước thì sao. Cô cũng không hoàn toàn tự tin có thể đề phòng được cả đời.
Mọi chuyện kết thúc mà không cần cô nhúng tay vào là chuyện tốt nhất.
Ngày tuyên án hai mẹ con bọn họ, Ngọc Quân không đến. Tất cả mọi việc cứ để cho pháp luật xử lý.
Ngày đầu tiên khi mới sống lại, Ngọc Quân cũng muốn tự tay mình trả thù bọn họ. Nhưng dần dần sống bên cạnh Lục
Cảnh Thành, trái tim của cô dần bình tĩnh lại. Cô như tìm được liều thuốc giải độc cho trái tim tràn ngập sự thù hằn của mình. Cô không dám mạo hiểm lấy sự an toàn của bản thân ra đánh cược. Nếu cô cược thua thì chồng cô phải sống như thế nào đây.
Bài học lớn nhất Ngọc Quân học được kiếp này chính là buông bỏ.
Cô không đến phiên toà, thay vào đó cô bận đi concert đầu tiên của người năm ngoái cô đã gặp, ca sĩ nhạc sĩ Trần
Phương. Buổi concert tổ chức rất tốt đẹp, Trần Phương đã thành công trên con đường sự nghiệp của mình. Mẹ anh ta cũng đang từ từ hồi phục.
Chỉ là có điều lúc cô vào trong hậu trường tìm Trần Phương để tặng hoa chúc mừng thì tình cðờ bắt gặp em chồng Lục
Cảnh Hi của mình đang lẽo đẽo theo sau bạn cùng phòng Đồng Bảo Trâm. Cậu em chồng thì có vẻ rất phấn khích nhưng nhìn Bảo Trâm thì tỏ vẻ rất lạnh nhạt. Tuy nhiên điều đó không khiến Lục Cảnh Hi nản chí một chút nào.
Ngọc Quân nghĩ đến đấy thì bật cười, chuyện này cô phải đi nói với mẹ Lục mới được. Cô nghĩ là bà cũng sẽ rất hài lòng với nếu Bảo Trâm là con dâu thứ hai của bà lắm.
Ngọc Thảo xiên một miếng dưa hoàng đế đưa cho cô: “Sao em lại cười ngây ngô thế?”
“À, em đang nghĩ là sắp có người phải thực hiện vụ cá cược rồi đấy.”
Ngọc Thảo thoắt cái đỏ bừng mặt. Dạo này không biết từ đâu đến có một người đàn ông lạ cứ mặt dày mày dạn đến tìm cô. Cô thật tình có chút khó xử không biết làm thế nào. Người đến là khách, cô cũng đâu thể đuổi khách ra khỏi phòng thư pháp của cô được.
Ngọc Quân thấy biểu cảm của cô thì đã biết là Ngụy Vũ đã ra tay. Bà chị của cô chuyến này khó lòng có thể chạy thoát được rồi.
Cô trêu ghẹo: “Ái chà, xem ra em sắp có anh rể rồi đây."
Cô vừa nói vừa ăn miếng dưa, vừa cắn một miếng cô đã lập tức muốn nôn ra. Rõ ràng là cô rất thích ăn dưa nhưng không hiểu sao giờ lại vừa ngửi đã muốn nôn.
Ngọc Quân bừng tỉnh, sờ sờ bụng. Không lẽ cô đã có em bé hay sao? Ngẫm nghĩ lại thì cũng đã hai tháng nay cô không đến kỳ kinh nguyệt, dạo này cô cũng ham ăn ham ngủ hơn nhiều, thân thể cũng thường xuyên mệt mỏi.
Ngọc Thảo lo lắng hỏi cô: “Em sao thế? Bị ốm à?”
Ngọc Quân lắc đầu, cô phải đi đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức mới được.