Amali tiếp lên trước một bước, nói với cô.
“Tiểu thư Ngọc Quân, trước hết mời cô ra bàn để tôi trang điểm và làm tóc cho cô trước. Sau đó chúng ta sẽ mặc váy cưới.”
“Cô thấy có được không?”
Đây là người sẽ trở thành phu nhân Lục Cảnh Thành, cô ta không dám thất lễ.
“Được.” Cô mỉm cười nhìn mọi người đang dè dặt xung quanh.
“Các cô không cần căng thẳng. Tôi tin tưởng vào năng lực của mọi người. Cũng hy vọng cô sẽ giúp tôi trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất, mọi người làm tốt thì chồng tôi cũng sẽ không bạc đãi mọi người.”
Mọi người nghe thấy thế thì rối rít gật đầu phụ họa. Lúc trước khi tới đây, các cô còn sợ hãi vì mình sắp gặp họa lớn. Dù sao thì tiếng xấu của cô hai nhà họ Trương được lan truyền cũng không phải là ít.
Nhưng bây giờ gặp mặt mới biết, lời đồn quả nhiên không thể xem là thật.
Cô gái trước mặt này xinh đẹp ôn nhu, ăn nói dịu dàng có chút nào là thô lỗ không hiểu phép tắc. Hơn nữa đằng sau cô ấy còn là người đàn ông nắm huyết mạch kinh tế, có thể cho cô ấy đi ngang ở mọi nơi.
Ngọc Quân ngắm nhìn người con gái xinh đẹp trong gương, từng cái nhăn mày nhíu mi cũng là người khác động lòng.
Thật tốt quá, mọi thứ vừa đúng thời điểm đẹp nhất.
Amali phụ trách trang điểm, còn một người khác thì bắt đầu làm tóc cho Ngọc Quân. Làn da của cô gái này mềm mại như có thể véo ra nước, đường nét trên gương mặt hài hòa, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng cũng đã đủ tôn lên nét đẹp.
Giờ đây vào tay bàn tay thợ trang điểm chuyên nghiệp là cô, càng trở nên khuynh nước khuynh thành.
Mái tóc đen dài mềm mượt được búi thấp đằng sau gáy, cài thêm một bông hoa hồng to bản tôn lên cái gáy thanh tú trắng nõn của Ngọc Quân. Nhìn hết sức dịu dàng duyên dáng.
Ngọc Quân kiên nhẫn ngồi chờ Amali trang điểm tỉ mỉ cho mình, lúc xong xuôi cô cẩn thấy cả cơ thể như căng cứng vì lâu không nhúc nhích. Nhìn thành quả trong gương, cô nở nụ cười vừa ý.
Amali cười nói,
“Tiểu thư thật là xinh đẹp, lát nữa ông chủ Lục nhìn thấy chắc chắn là không thể rời mắt đi được.
Đây là lời nói thật lòng của Amali, không phải chỉ là nịnh nọt.
“Vậy sao.” Nhớ đến người đàn ông cương nghị đó, hai má của Ngọc Quân nóng lên.
Cô có chút mong ngóng dáng vẻ nhìn thấy cô mặc váy cưới của anh.
“Đúng thế. Tiểu thư mau đứng dậy để chúng tôi giúp cô mặc váy cưới.”
Áo cưới trắng tinh khôi xứng với mỹ nhân, quả không còn cảnh gì đẹp hơn. Khi Ngọc Quân mặc xong váy cưới, đội lên chiếc vương miện kim cương, mọi người như nín thở ngắm nhìn cô gái xinh đẹp.
Cô dâu mới đẹp đến không sao tả xiết. Chiếc váy cưới được may tỉ mỉ cầu kỳ, mặc lên vừa vặn với cơ thể Ngọc Quân. Chất liệu tinh tế, từng hạt kim cương và ngọc trai được đính trên váy như đang tỏa ra một ánh sáng lấp lánh. Đuôi váy dài, làn váy bồng bềnh xòe ra như mây, sau eo được khoét sâu tôn lên thắt lưng mảnh mai của người con gái.
Trong đầu mọi người chỉ hiện ra hai chữ. Đẹp quá!
Ngọc Quân thấy tất cả đều im lặng, chỉ chăm chú nhìn mình. Cô bỗng thấy hơi ngại ngùng.
Lần đầu người khác nhìn cô mà ánh mắt không có sự ác ý hay kinh thường.
“Mọi người thấy thế nào.”
Tất cả như bừng tỉnh dậy, liên tục khen cô dâu hôm nay xinh đẹp. Họ bỗng hiểu vì sao ông chủ tập đoàn Lục thị lại nhất quyết bằng mọi cách cũng muốn cưới cô gái này về làm vợ.
Giai nhân trước mặt, chẳng có ai có thể không rung động được.
Amali cười cười, cầm khăn đội đầu cài lên tóc cô. Cái khăn che đầu này cũng được làm từ lụa tơ tằm, được thợ thủ công tỉ mỉ thêu từng mũi.
“Được rồi, các cô khen đến độ cô dâu chúng ta mặt sắp bốc cháy đến nơi rồi kìa.”
“Phải phải, tôi nhìn thấy xe của ông chủ Lục đến dưới nhà rồi kìa.” Một cô gái đang đứng cạnh cửa sổ vui mừng nói to.
Tim Ngọc Quân bỗng đập cái thịch một cái thật mạnh.
Lục Cảnh Thành.
Người cô yêu sắp đến đón cô về nhà!