Ngọc Quân về đến nhà, lăn luôn lên giường nằm.
Cô vùi đầu vào gối của Lục Cảnh Thành hít một hơi thật sâu, ở đây còn vương lại mùi hương của anh.
Thoải mái quá, đúng là chỉ có về địa bàn của chồng cô thì cô mới cảm thấy an toàn. Không biết người đàn ông đáng ghét ấy còn giận cô hay không nữa.
Đúng là một con sư tử nhỏ nhen, chỉ có một chút chuyện nhỏ xíu như thế mà lại bỏ cô vợ mới cưới chạy đi công tác. Đã thế cô cũng phớt lờ anh luôn, chẳng thèm quan tâm đến nữa.
Thế nhưng….
Cô lật người lại, ôm lấy cái gối mềm mại. Cô có chút nhớ anh. Không biết tên ngốc ấy đi vội lại còn ôm một bụng tức giận liệu có chịu ăn uống đàng hoàng không.
Nghĩ đến đây cô bật dậy.
Sao cô lại quên Lục Cảnh Thành là một tên điên, giỏi hành hạ người khác nhưng cũng giỏi hành hạ bản thân mình.
Kiếp trước cô tuyệt thực anh cũng tuyệt thực theo cô. Cô phát tiết tức giận cắn anh đến chảy máu anh cũng mặc kệ.
Cô phải đi tìm anh mới được.
……
Lúc Lục Cảnh Thành bước vào đại sảnh của khách sạn thì cũng đã gần mười giờ tối.
Ngày hôm nay anh đã làm việc liên tục suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Trong lúc đó anh vẫn luôn để ý điện thoại, thế nhưng tuyệt nhiên cô không gửi thêm cho anh một tin nhắn nào.
Mọi ngày cô vẫn nhắn tin hỏi xem anh đã ăn uống chưa, nhắc anh nghỉ ngơi đúng giờ nhưng hôm nay gần tối rồi vẫn không có gì.
Anh trầm mặt, cô chỉ có thể chịu diễn kịch với anh hai tuần, mắt thấy mượn tay anh xử lý người cô ghét đã xong xuôi thì không muốn quan tâm đến anh nữa.
Mọi chuyện diễn ra sáng nay của cô vệ sĩ đã báo cáo cho anh đầy đủ. Có lẽ lúc này cô đang háo hức xếp đồ muốn mau chóng rời khỏi nhà, không có anh ở nhà chỉ làm cho càng thêm tự do tự tại.
Lúc anh bước vào thang máy chuẩn bị nhấn nút thì đã nghe thấy tiếng khác gọi anh.
“Lục Cảnh Thành.”
Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô gái nhỏ đã đứng bĩu môi kéo theo một chiếc va li trước mặt. Cô kéo vali bước vào thang máy cùng anh, ngửa mặt nhìn anh.
Cô định không nói lời nào, nhưng nhìn ông chồng vẫn còn đang ngẩn người nhìn mình chằm chằm thì thở dài.
Chồng cô đúng là một tên đầu gỗ mà.
Ngọc Quân bước đến gần anh hơn, kéo mạnh cà vạt của anh xuống nhón chân lên trao cho anh một nụ hôn nhẹ.
Lúc sắp buông ra cô còn cố tình cắn vào môi dưới của anh một cái. Cô vòng tay ôm eo rắn chắc của Lục Cảnh Thành, than thở.
“Em đã đến tận đây tìm anh rồi mà anh vẫn thờ ơ không để ý đến em sao?”
Cô cố ý thở dài rồi buông tay, quay người ấn nút thang máy đi xuống, làm bộ.
“Vậy được rồi, anh không muốn nhìn thấy em thì em đành đi vậy.”
Đột nhiên một lực mạnh giật tay cô lại, một đôi cánh tay vòng quanh ôm chặt qua eo cô, cô tựa lưng vào lồng ngực vững chãi của Lục Cảnh Thành.
Anh gục đầu trên vai cô, giọng khàn khàn.
“Đừng đi!”
Lục Cảnh Thành dùng bàn tay to của mình bao bọc lấy bàn tay cô, anh vuốt ve không biết chán. Cô muốn đến gặp anh, cô vẫn còn muốn ở bên cạnh anh.
Anh ôm chặt cô trong lòng mình, lòng anh dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả.
Ngọc Quân nhân cơ hội này hỏi anh.
“Vậy từ nay về sau anh còn giận em nữa không?”
Lục Cảnh Thành: “…”
Ngọc Quân thấy vậy thì cố tình giãy giụa.
“Anh bỏ tay em ra, em không muốn ở đây nữa.”
Lục Cảnh Thành vội siết chặt tay lại.
“Không giận nữa.”
Ngọc Quân hài lòng mỉm cười. Nhìn chung thì con sư tử nhà cô cũng tương đối dễ dỗ.
Sư tử thì cũng chỉ là con mèo lớn mà thôi.