Trương Ngọc Quân thấy nực cười, lần đầu tiên cô nghe thấy có người dám đe dọa Lục Cảnh Thành đấy.
Kiếp trước bà ta ỷ thế con rể mấy người khác nhún nhường, mỗi khi có chuyện không vừa ý hoặc bà ta muốn thứ gì đó, mẹ Trương sẽ gọi điện thoại ép buộc cô mở lời với Lục Cảnh Thành. Nếu Ngọc Quân từ chối bà ta sẽ đe dọa từ mặt cô.
Lần nào cũng hiệu quả. Trăm lần như một.
Để xem kiếp này bà ta có tiến bộ chút nào hay không, hay vẫn muốn dùng việc đoạn tuyệt quan hệ mẹ con để bắt cô cúi đầu.
Thực chất là do cô ngốc, nhà họ Trương còn muốn bấu víu vào tầng quan hệ thông gia với Lục thị để bò lên trên đời nào để cho mẹ Trương tùy ý làm xằng làm bậy.
Bình thường vì để lôi kéo mối quan hệ trở nên thân thiết với Lục Cảnh Thành người khác tìm mọi cơ hội hỏi thăm đến thói quen sở thích, chứ làm gì có chuyện không muốn thân cận.
Lục Cảnh Thành nhàn nhạt nhìn bà ta,
“Ồ, vậy bà mẹ vợ đây cũng muốn dạy dỗ tôi có phải không. Tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Trong nháy mắt mẹ Trương như cứng đờ cả người, cảm giác như vừa bị sét đánh, chỉ muốn bỏ chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng chân bà ta không nghe theo đại não chỉ huy, như bị mọc rễ xuống đất, đứng sững như trời trồng.
Trương Ngọc Quân đứng một bên khoác tay Lục Cảnh Thành. Cô nghiêng đầu hứng thú, cô cũng rất muốn mẹ Trương sẽ dạy dỗ Lục Cảnh Thành như thế nào.
Mẹ Trương run rẩy lắp bắp,
“Không, không phải. Tôi nào dám.”
Bà ta nuốt khan nước bọt.
“Là lúc nãy tôi bị kích động, tôi không nên ăn nói mà không suy nghĩ kĩ càng.”
Chẳng thú vị gì cả, Trương Ngọc Quân bĩu môi. Cô đã biết trước kết quả nhưng vẫn thấy chán.
Lục Cảnh Thành điều chỉnh vị trí đứng, đem toàn bộ ánh nắng che khuất để Ngọc Quân không bị mặt trời soi đến khó chịu.
Anh lạnh giọng.
“Vậy sao bà còn chưa chịu xin lỗi?”
“Tôi, tôi…”
Mẹ Trương luống cuống, bà ta cứ nghĩ rằng mình có thể đứng thẳng lưng đối diện với Lục Cảnh Thành nhưng mà không ngờ rằng anh ta mới chỉ hỏi đơn giản vài câu mà bà đã ướt đẫm mồ hôi.
Khí chất hắc ám phát ra từ người đàn ông này thật là khủng khϊếp.
Trong lúc bà ta đang không biết làm sao thì nghe thấy tiếng của chồng mình.
Cha Trương thở hổn hển phía sau chỗ bốn người đang đứng, quát to.
“Bà đang làm cái gì vậy? Tôi bảo bà vào bếp chuẩn bị đồ ăn thiết đãi hai vợ chồng con rể, bà không nghe theo mà còn chạy ra đây làm gì?”
Cha Trương nhanh chóng chạy đến, ông đang ở phòng trên lầu muốn hỏi cha mình vụ hợp tác với Lục thị để thu mua mảnh đất, tình cờ nhìn thấy tất cả.
Ông ta chắc chắn chuyện này sẽ đầu xuôi đuôi lọt. Dựa vào thái độ yêu chiều của Lục Cảnh Thành đối với con gái ông ta, chắc chắn sẽ nể mặt Ngọc Quân mà đồng ý với yêu cầu đó.
Thật không ngờ rằng, ông nội Trương lại đang nổi giận đùng đùng. Lục Cảnh Thành thẳng thừng từ chối, còn nói luôn là các hợp đồng được ký kết lúc trước trong thời hạn đính hôn với Ngọc Quân khi hết thời hạn sẽ không tiếp tục tái ký.
Lục thị giàu có hùng hậu sẽ không để bọn họ tùy tiện hút máu thêm lần nào nữa.
Cha Trương sững người. Sao chuyện này lại quay về tình cảnh như lúc vẫn còn đính hôn với Ngọc Quỳnh. Nếu Trương thị đã thành người nhà với Lục thị mà vẫn còn bị chèn ép thì cả nhà ông ta biết giấu mặt vào đâu nữa.
Chưa kể đến lũ người kia giỏi nhất là gió chiều nào xuôi chiều đó, nhất định sẽ nhân cơ hội giẫm đạp lên nhà ông.
Không lẽ mới cưới được vài ngày về mà Lục Cảnh Thành đã chán ghét Ngọc Quân? Không thấy giống lắm, khi vừa đến hai người đó tỏ ra rất thân mật.
Ông cần phải tìm cơ hội nói chuyện với Trương Ngọc Quân để hỏi thăm tình hình. Nhất định phải nói nó phải hết sức lấy lòng chồng mình, tuyệt đối không được làm trái ý anh ta. Nhờ nó về khuyên bảo Lục Cảnh Thành giúp đỡ gia tộc ông ta nhiều hơn.
Cha Trương vừa kịp hồi thần rời khỏi phòng ông nội Trương muốn đi tìm Ngọc Quân để bàn bạc. Ông ta nhìn qua cửa sổ thì thấy vợ mình nổi nóng giơ tay muốn tát Ngọc Quân, đã thế còn bị Lục Cảnh Thành bắt gặp.
Lục Cảnh Thành tỏ thái độ bênh vực vợ mình, có lẽ về việc mảnh đất phía tây thành phố vẫn còn đường để xoay chuyển.
Ông phải lập tức ngăn cản chuyện này. Vợ ông ta cũng thật là, lại dám động thủ đánh người
Sắc mặt của cha Trương càng ngày càng xấu. Mẹ Trương cũng thôi đi, Trương Ngọc Quỳnh cũng không biết suy nghĩ là kịp thời ngăn cản lại mẹ mình.
Uổng công ông ta đã bỏ bao nhiêu công sức ra nuôi dưỡng nó, mà nó lại cư xử như vậy.
Nếu để Lục Cảnh Thành thật sự nổi giận thì không biết nhà này sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ khủng bố đến mức nào.
Ông ta còn muốn nhờ vả Trương Ngọc Quân giúp đỡ, còn bà vợ mình thì lại đắc tội với cả hai vợ chồng.
Cái nhà này đúng là không để cho ông ta yên tâm một chút nào cả.