Kiếp trước, cô chỉ biết khúm núm lo lắng lấy lòng cha mẹ, chỉ sợ mình làm sai khiến người khác phật ý. Nhưng cô cẩn thận tỉ mỉ đến mấy, cũng chỉ toàn đổi lại những lời trách móc của họ.
Thực chất việc lộ ra chuyện tráo đổi con gái không phải là vô tình bị phát hiện. Chuyện đụng xe năm đó là một vở kịch được thiết kế tỉ mỉ. Nhân tình của cha cô không cam lòng vì bị ông ta vứt bỏ, đã thuê người tông xe và thuê y tá đánh tráo hai đứa trẻ mới sinh.
Bà ta muốn đứa con của ông ta và người đàn bà thế chỗ của mình phải sống trong tủi nhục. Trương Ngọc Quỳnh chính là con ruột của bà ta. Gia đình nông dân kia chỉ là vỏ bọc, nên ngay từ đầu họ đã biết Ngọc Quân không phải là con cái nhà mình nên thẳng tay hành hạ cô không chút thương tiếc.
Chỉ tiếc rằng nhà họ Trương có hôn ước với nhà họ Lục, đến đời con cháu bắt buộc phải thực hiện.
Nhà họ Lục là gia tộc quyền lực đứng đầu. Chỉ tiếc rằng đứa con trai duy nhất lại mắc bệnh máu lạnh. Người đàn ông đó là một kẻ điên, tuy rằng từ ngoại hình đến gia thế, hay chỉ xét riêng năng lực của bản thân, không thể phủ nhận là một người ưu tú.
Nhưng anh ta từ nhỏ đã mắc bệnh. Nghe đồn rằng chỉ cần kẻ nào làm phật ý anh ta sẽ sống không bằng chết. Anh ta còn có sở thích tra tấn người khác. Từng có cô minh tinh không tin, thử tìm cách tiếp cận anh ta, muốn một bước lên trời, hôm sau đã tìm thấy cô ta phát điên gào khóc ở ngoài đường.
Tính tình anh ta âm u, không gần gũi với bất kì kẻ nào.
Khi Trương Ngọc Quỳnh biết tin mình sẽ phải lấy người như thế, cô ta đã sợ hãi khóc lóc cầu xin ông nội không gả mình đi nhưng không được chấp nhận.
Lúc này mẹ ruột cô ta biết tin, bèn lặng lẽ đến gặp cô ta để nói ra sự thật. Trương Ngọc Quỳnh tuy rằng rất sốc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, coi đó chính là cơ hội thoát thân của mình.
Vì vậy Ngọc Quân mới được tìm về.
Chuyện này, kiếp trước cô vô tình phát hiện nên đã bị cô ta hãm hại đổ axit vào người, muốn thiêu sống cô. Đến lúc cô chết, mẹ cô vẫn không biết mình nuôi con của tiểu tam suốt bao năm.
Còn vì con gái của tiểu tam mà lạnh nhạt với con gái ruột thịt của mình.
Ngày mai chính là hôn lễ của Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành.
Kiếp trước cô cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nên đã bị Trương Ngọc Quỳnh ủ mưu hãm hại cô ăn chơi sa đọa, làm xấu mặt mũi của bản thân và Lục Cảnh Thành.
“Cốc cốc….’’
Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng rồi có người đẩy cửa bước vào. Vừa đi vừa nói,
“Ngọc Quân em đã dậy chưa? Chúng ta đi tổ chức tiệc độc thân cho em đi!”
Lần nào cũng vậy, cô ta luôn ra vẻ lịch sự cho có nhưng tùy tiện bước vào phòng cô mà không xin phép.
Nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trước mặt, Ngọc Quân chỉ hận không thể nhào lên cào nát gương mặt đang tươi cười đó ra.
Chắc cô ta đang sung sướng trong lòng vì cô sẽ phải kết hôn với một kẻ điên, từ nay ngày nào cũng sẽ sống trong sự giày vò. Còn cô ta sẽ từ từ tính toán mưu đồ hết tài sản của nhà họ Trương.
Cô cố kiềm chế ánh mắt đang trở nên hung dữ của mình,
“Em không muốn đi đâu cả. Em cũng không có bạn bè gì nên không cần thiết.”
Ánh mắt Ngọc Quỳnh lóe lên sự hả hê, cô ta ôm lấy tay Ngọc Quân lắc lắc,
“Sao em lại nói như thế? Bạn bè của chị chính là của em mà.”
Đúng thế, dưới sự ám chỉ của cô ta, tiểu thư danh viện của cái đất thủ đô này dần dần xa lánh cô lập cô. Khiến cô lại càng thu mình lại, chỉ biết dựa dẫm vào cô ta.
Cô gạt cánh tay đang bám lấy mình, ngồi xuống bàn trang điểm chải mái tóc dài đen nhánh.
“Không cần, ông nội muốn em ngoan ngoãn ở nhà hôm nay.”
Nhận thấy tâm trạng Ngọc Quân khác lạ, Ngọc Quỳnh lo lắng. Không phải nó đang tính toán bỏ trốn khỏi hôn lễ đó chứ. Đến lúc đó dựa theo tính cách của ông nội liệu có bắt mình vào thế chỗ hay không.
Nhìn thấy gương mặt vặn vẹo toan tính của cô ta phản chiếu lên tấm gương, Ngọc Quân nhếch miệng cười thầm, cô biết cô ta đang lo sợ điều gì.
Cô cố ý than thở.
“Chị à, em không muốn cưới anh ta. Em muốn trốn đi bây giờ, chị giúp em nha.”
“Không được.”
Trương Ngọc Quỳnh quát to. Nhận ra bản thân mình nóng nảy, cô ta lại bắt đầu nhỏ nhẹ khuyên bảo.
“Em làm như thế thì bố mẹ sẽ đau lòng lắm, em nỡ sao. Chị biết là em khó chịu, nhưng những điều họ nói cũng chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi.”
Dừng lại một chút như đang thăm dò thái độ của cô, cô ta nói tiếp.
“Sau này em chính là phu nhân quyền quý nhất thủ đô này, có thể giúp đỡ được gia đình mình, chẳng lẽ em không muốn bố mẹ hãnh diện về em sao?”
Cô cố ý rưng rưng nước mắt, gật đầu với Ngọc Quỳnh, bảo đảm là sẽ không chạy trốn, lúc này cô ta mới yên tâm rời khỏi phòng cô.