Thuốc Giải Chết Người

Chương 11




Việc ném mười triệu tệ một cách mạnh dạn của Thẩm Trí ngay lập tức gây ra một sự chấn động lớn, dù sao thì cậu cả của nhà họ Thẩm vừa trở về nước đã mua một mặt dây chuyền kiểu nữ trong buổi đấu giá với cái giá cao ngất ngưỡng như thế này cộng thêm tin đồn sáng nay lại khiến cho những lời đồn đoán này bị đẩy đi xa hơn nữa.

Rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa ra tiêu đề rằng cậu cả của nhà họ Thẩm đã chi rất nhiều tiền chỉ để mua nụ cười của Kỳ Trần và bản thảo ngay lập tức được lan truyền rộng khắp trên mạng Internet.

Trước khi buổi đấu giá kết thúc, Thẩm Trí và nhóm của anh đã đứng dậy, Tạ Tiền Thiển hiển nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Trang Ty Thiến nói rằng cô thật "nhẫn tâm" khi bỏ rơi cô ấy như thế.

Tuy nhiên, anh vừa bước đến lối đi, một giọng nói lanh lảnh truyền đến: "Thẩm thiếu gia."

Cả nhóm dừng lại, Tạ Tiền Thiển đi sau cùng, Quan Phẩm Nghiên mặc một chiếc váy dài sáng màu mang đầy vẻ trí thức hào nhoáng cùng với sự quyến rũ. Với dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, cô ấy mỉm cười bước đến chỗ Thẩm Trí và vươn tay về phía anh: "Đã lâu không gặp, lần trước nghe Quan Minh nói anh đã trở về."

Thẩm Trí không nhúc nhích, những người xung quanh đứng thành hình quạt nhìn tiểu thư nhà họ Quan. Hai giây sau, tay Thẩm Trí vẫn đút trong túi, không có ý định lấy ra.

Quan Phẩm Nghiên có chút bực bội nhưng cô ấy che giấu rất tốt, vẫn cười rạng rỡ: "Sáng nay tôi có nghe nói về vụ việc của Kỳ Trần, thành thật xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho anh."

Quan Phẩm Nghiên là con cả của nhà họ Quan, cô ấy kiểm soát 53% cổ phần của truyền thông Tinh Nghị. Cô ấy đặt chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình mười năm trước, cô ấy thành lập Tinh Nghị và lên sàn giao dịch ở nước ngoài cũng đã tạo ra rất nhiều huyền thoại trong ngành giải trí và c đào tạo ra vô vàn ngôi sao tuyến một tuyến hai. Trong ngành giải trí, về cơ bản cô ấy là người có thể hô mưa gọi gió đầy uy quyền lại càng trùng hợp hơn nữa Kỳ Trần chính là người mà Tinh Nghị vừa mới ký kết.

Nhưng hiển nhiên Thẩm Trí không dễ bị cô ấy mua chuộc như thế, anh cẩn thận cân nhắc xem lời xin lỗi này có bao nhiêu phần trăm là thật bao phần là giả. Nếu thật sự thành tâm thì sáng nay, bức ảnh đấy đã không xuất hiện đầy rẫy trên mọi phương tiện truyền thông rồi.

Thấy Thẩm Trí thờ ơ với vụ việc Kỳ Trần nên đã đổi chủ đề, nói đùa: "Anh không phải là không nhớ ra tôi là Quan Phẩm Nghiên, chị cả của Quan Minh."

Hai tay cô ấy vẫn đang giơ lên không trung, lớp trang điểm tinh tế toát lên vẻ quyến rũ rất nữ tính nhưng cô ấy đang rơi vào tình cảnh bế tắc với Thẩm Trí như thế này.

Một lúc lâu sau, Thẩm Trí chậm rãi rút tay phải từ trong túi quần ra, bắt tay với cô ấy một cái: "Xin chào." Giống như nể mặt của Quan Minh vậy.

Quan Phẩm Nghiên ngay lập tức cười: "Hôm nay tôi không lái xe đến đây, tôi có thể thuận đường ngồi xe của anh để quay trở lại trung tâm thành phố không?"

Thẩm Trí đã sớm rút tay lại, nhẹ nhàng từ chối nói: "Thật xin lỗi, không đủ chỗ ngồi."

Nói xong, anh mặc kệ cô ấy rồi xoay người rời đi, vừa đi ra khỏi hội trường, liền đưa tay về phía Cố Diễu, Cố Diễu lấy ra một chiếc khăn ướt đưa cho Thẩm Trí. Anh nhíu mày, lau đi lau lại bàn tay vừa bắt tay với Quan Phẩm Nghiên, trong mắt anh đầy vẻ ghê tởm.

Những người khác đi về phía bãi đậu xe, Thẩm Trí vừa lau tay vừa dặn dò giao phó vài câu với Cố Diễu.

Cố Diễu phải ở lại đợi buổi đấu giá cho đến khi kết thúc để làm thủ tục nhận mặt dây chuyền ngọc bội, ban tổ chức chỉ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho vật phẩm đấu giá trong buổi triển lãm nhưng rời khỏi hội trường lại là người mua tự chịu trách nhiệm hoàn toàn, vì vậy Cố Lỗi cũng cần phải ở lại cùng.

Sau khi hai người rời đi, Thẩm Trí nghiêng người, vừa hay nhìn thấy Tạ Tiền Thiển đứng ở phía sau cách anh vài bước chân.

Cô nhìn chằm chằm động tác trên tay của Thẩm Trí, nhớ tới buổi sáng Cố Diễu nhiều lần nhắc nhở cô không được chạm vào Thẩm Trí, hình như cô cảm nhận được có chút gì đó khác thường.

Thẩm Trí rũ mắt xuống: "Lại đây."

Tạ Tiền Thiển tiến thêm vài bước đến trước mặt anh và cặp kính không gọng trên chiếc mũi cao của anh đã chặn lại phần nào hơi thở phồn hoa chốn nhân gian, khiến ánh mắt ấy của anh càng khó có thể tiếp cận được.

Khoảng cách chiều cao giữa hai người có chút lớn, Thẩm Trí chỉ dựa vào cây cột sau lưng, yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tiền Thiển. Sau đó ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, chậm rãi mở miệng nói: "Cô có gì muốn nói với tôi không?"

Sáng sớm có nhiều người như vậy, Thẩm Trí không có cơ hội nói chuyện cùng cô, sư phụ Lương mặc dù định để cô bé này đi theo anh nhưng nếu cô không muốn, Thẩm Trí cũng sẽ không ép buộc cô.

Tuy nhiên, anh không ngờ rằng lời đầu tiên mà Tạ Tiền Thiển nói lại là: "Đêm đó tôi thực sự đã kéo lấy anh liên tục gọi mẹ sao?"

"......" Chủ đề trò chuyện trực tiếp bị đẩy vào ngõ cụt.

Thẩm Trí cụp mắt xuống một chút, lại nhìn cô hỏi tiếp: "Sư phụ cô đã nói những gì với cô rồi?"

"Chỉ cần tôi bảo vệ anh thật tốt thì anh sẽ giúp võ quán chúng tôi đổi mặt bằng khác."

Thẩm Trí cụp mắt xuống, tư thế lạnh lùng nghiêm trang: "Còn gì nữa?"



"Cũng phải tuân theo sự sắp xếp, không được phép có hành vi thay đổi thất thường."

Thẩm Trí cười nhạt đến mức khó có thể nhận ra là anh có đang cười hay không.

"Vậy cô không có gì phản đối?"

"Có, ở chỗ anh có lo đủ các bữa ăn không?"

"......" Trên mặt Thẩm Trí quả nhiên đã lộ ra sự mỉm cười.

Đôi mắt sau cặp kính không gọng sâu thẳm và lười biếng, bầu trời bên ngoài mây đen bao phủ, tiết trời mùa hè luôn u ám và hay đổ mưa bất chợt nhưng trong những đám mây dày có một vết nứt mỏng, tia nắng len lỏi cố xuyên qua đám mây một cách vô tư. Nó đáp xuống khuôn mặt thanh tú của Thẩm Trí như thể khuôn mặt ấy lại được dịp rắc thêm một chút kim sa.

Chú Trịnh lái xe tới, Thẩm Trí đứng dậy nói hai chữ: "Bao no." rồi sau đó cứ thế mà bước đi ra ngoài.

Lúc này, mặt trời đang dần ngả về phía Tây, Thẩm Trí một tay đút túi quần đi phía trước, Tạ Tiền Thiển đi theo sau, vừa rời khỏi hội trường, đột nhiên theo bản năng quay đầu lại nhìn lên tầng hai một lần nữa. Lúc này, bên cửa sổ một bóng đen xuất hiện ngang qua.

Cô dừng lại, sau đó nhanh chóng đi theo Thẩm Trí và giữ khoảng cách ở gần anh hơn. Ngay khi Thẩm Trí chuẩn bị bước lên xe, đôi mắt cô đột nhiên thoáng thấy một tia sáng khúc xạ trên kính chắn gió phía sau của chiếc Cullinan, chỉ ở 0.1 giây đó Tạ Tiền Thiển xoay người và nhảy lên.

Thẩm Trí nghe được phía sau động tĩnh nên dừng lại, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tạ Tiền Thiển đứng tại chỗ nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ tầng hai, nơi này từ lâu đã không còn bóng người nào, cô bình tĩnh xoay người nhìn Thẩm Trí: "Không có việc gì."

Ánh mắt Thẩm Trí trầm mặc chốc lát, quét một lượt trên mặt cô, ánh mắt hơi tối lại, lập tức lên xe.

Ngay khi Tạ Tiền Thiển mở cửa ghế phụ lái, chú Trịnh đã hỏi: "Cậu cả có muốn quay về Greentown International không?"

Thẩm Trí nói: "Trở về Nhất Gián Đường đi."

Nhất Gián Đường tọa lạc tại một khu vực yên tĩnh giữa khu náo nhiệt, vốn là một sân đình cũ bỏ hoang của nhà họ Thẩm. Sau khi sửa sang lại thì trở thành nơi Thẩm Trí sống biệt lập một mình ở đất Đô Thành này.

Trên đường đi, anh thông qua kính chiếu hậu quan sát Tạ Tiền Thiển, thỉnh thoảng cô hơi cau mày, phần lớn đều ngơ ngác nhìn về phía trước hoặc đang suy nghĩ điều gì đó.

Xe vừa mới đi tới trước một cái sân lớn, một chiếc SUV đã đậu sẵn trước cửa, nhìn thấy xe của Thẩm Trí đi tới, người đàn ông trên xe SUV bước xuống, đi về phía Thẩm Trí hỏi: "Anh có bị thương không?"

Thẩm Trí đóng cửa xe lại, nói với ông ấy: "Không phải tôi, vào trong rồi nói tiếp."

Cùng lúc đó, Tạ Tiền Thiển cũng xuống xe và đang nhìn quanh sân được trang trí đơn điệu với gạch xám, tường trắng trông sạch sẽ và tao nhã nhưng cô không thích nó.

Bà Mộc Tử từng nói rằng sân vườn như là cái nôi để gia đình được kết nối với nhau, bất kể nó được sắp xếp như thế nào với những con đường rải đá quanh co, có mái đình, trồng hoa cỏ kỳ lạ hay không thì đều nên có sự ấm áp. Vì vậy vườn tược trong tranh của bà ấy luôn có bốn mùa rõ rệt, mùa xuân hoa nở, mùa hạ rợp bóng cây xanh, mùa thu gió vàng sương ngọc, mùa đông cây không sợ lạnh điểm xuyến hoa xuân.

Nhưng khoảng sân rộng lớn ở đây lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và côi cút.

Thẩm Trí quay đầu lại, thấy cô vẫn đứng như trời trồng ở giữa sân, liền lên tiếng gọi: "Vào đi."

Tạ Tiền Thiển mới thôi không nhìn nữa và cô không khỏi rùng mình, cảm thấy lạnh lẽo khi bước vào ngôi nhà. Thứ cô nhìn thấy là một sảnh chính rộng lớn với những thanh xà cao, cảm giác trống rỗng, xung quanh là những đồ đạc tối màu, thậm chí là ghế sofa, bàn cà phê hay sàn nhà đều cùng một phong cách cổ điển màu gỗ sẫm, tỉ mỉ và trang nhã, không hề có bất kỳ nhịp thở thuộc về chốn nhân gian.

Nếu bộ phim Liêu Trai muốn bấm máy quay nữa, ở đây không cần phải sắp xếp bày trí lại, có thể sử dụng bối cảnh này trực tiếp dựng phim.

Khi Tạ Tiền Thiển đang nhìn xung quanh, Thẩm Trí nói với bác sĩ Tưởng, "Anh đi chuẩn bị đi."

Người đàn ông đáp lại, đem chiếc hộp để qua một bên, Thẩm Trí dẫn Tạ Tiền Thiển vào phòng bên cạnh, phòng này giống như một phòng làm việc, có một bộ ghế sofa bằng da sẫm màu, một tủ sách lớn và một chiếc bàn làm việc bằng gỗ sẫm màu.

Cô vừa đi vào, Thẩm Trí liền đứng ở giữa phòng nói với cô: "Cởi ra đi."

"Hửm???"



Tạ Tiền Thiển còn chưa kịp định thần lại, liền nghe anh nói: "Cho tôi xem vết thương, bị thương ở đâu?"

Cô hơi sửng sốt: "Làm sao anh biết?"

Thẩm Trí tiến về phía cô vài bước, chỉ cách một khoảng nhỏ rồi cúi đầu nhìn cô: "Cho dù trước đây cô có như thế nào trước mặt những người khác của nhà họ Thẩm thì cũng không cần cố gắng chịu đựng trước mặt tôi, cởi ra để tôi xem bị thương ở vị trí nào?!?!"

Tạ Tiền Thiển mím chặt môi không nhúc nhích, trên người chỉ mặc một chiếc áo thể thao ngắn tay màu trắng với mũ trùm đầu có khóa kéo, khi cởi ra thì bên trong chỉ còn đúng mỗi chiếc áo bra thể thao trên người. Mặc dù cô không nghĩ Thẩm Trí sẽ có hứng thú với mình nhưng dù sao anh cũng là đàn ông.

Thấy cô không nhúc nhích, Thẩm Trí đảo đôi mắt đen láy nói: "Người bên ngoài là bác sĩ riêng của tôi, trước khi anh ta vào, tôi muốn xác định vị trí vết thương của cô."

Với giọng điệu của Thẩm Trí dường như đang mang theo một cảm giác áp bức mạnh mẽ, thật không thể không nghe lời làm theo, Tạ Tiền Thiển nắm chặt khóa rồi kéo xuống.

Tạ Tiền Thiển kéo khóa kéo đến trước ngực, trên chiếc áo bra thể thao sáng màu có vết máu, không cần nói Thẩm Trí cũng đã nhìn ra vết thương ở đâu.

Giữa hai lông mày anh khẽ nhíu lại, vết thương cách xương quai xanh của cô khoảng hai tấc về phía dưới, vết máu không rõ ràng nhưng nhất định là có dị vật cắm vào da thịt, hơn nữa vị trí có chút mẫn cảm.

Anh giơ tay vuốt ve đầu ngón tay, trầm tư một lát rồi nói với cô: "Cởi áo khoác ra, nằm trên sofa."

Nói xong, anh đi ra ngoài, sau đó bấm số điện thoại của Cố Diễu, nói: "Này, lát nữa trên đường về anh hãy mua đồ lót nữ."

Cố Diễu còn ở trong hội trường, nghe Thẩm Trí nói như vậy quai hàm suýt chút nữa rớt xuống, anh ấy trừng lớn mắt, lắp bắp hỏi: "Ai mặc?"

"......" Im lặng, một sự im lặng chết chóc.

Cố Diễu thăm dò hỏi lại: "Vậy mua size nào?"

Xung quanh Thẩm Trí không có ai là phụ nữ, anh chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì, cho đến lúc này đây anh mới chợt nhận ra chuyện này quả thực là một chuyện phiền phức.

Anh nhàn nhạt nói: "Anh tự mà lo liệu là được rồi." Sau đó cúp điện thoại.

Cố Diễu đang cầm điện thoại di động ở trong hội trường, ánh mắt hoang mang vô độ, Cố Lỗi ôm ngực nhìn vẻ mặt kỳ quái của anh ấy mà gặng hỏi: "Anh Thẩm nói với anh cái gì khiến anh trông như gặp ma vậy?"

Cố Diễu lặp lại một cách máy móc: "Lão đại bảo tôi đi mua đồ lót của phụ nữ."

"......" Cố Lỗi cũng có cùng một biểu cảm, trông như gặp ma vậy.

Phía bên kia, Bác sĩ Tưởng đã chuẩn bị xong đồ đạc, đặt tất cả lên khay, đi ra hỏi: "Người đâu?"

Thẩm Trí với ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh, nói với ông ấy: "Vết thương không quá nghiêm trọng, để tôi tự xử lý."

Bác sĩ Tưởng kinh ngạc nhìn anh, nhắc nhở: "Cô ấy là phụ nữ."

Thẩm Trí nghiến răng: "Tôi biết."

Bác sĩ Tưởng nhìn những chiếc nhíp và dao mổ sắc nhọn trong khay, vẻ mặt căng thẳng: "Lỡ như anh không kiềm chế được, cô ấy sẽ rất nguy hiểm."

Thẩm Trí trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không tổn hại đến cô ấy."

Bác sĩ Tưởng lại cố gắng thuyết phục anh nhưng Thẩm Trí trầm giọng nói: "Để tôi thử xem, nếu không được, tôi lại gọi anh."

Nói xong, Thẩm Trí tiếp lấy khay từ tay bác sĩ Tưởng rồi quay người đi, bác sĩ Tưởng vẫn không an tâm mà nói với theo: "Nếu cảm thấy không khỏe thì phải ra ngay hay để cho an toàn thì tôi đi vào trong đó cùng anh."

"Không cần." Thẩm Trí quay đầu liếc ông ấy một cái rồi nói thêm một câu: "Không tiện cho lắm."

Nói xong, anh mở cửa bước vào. Bác sĩ Tưởng ngẩn người đứng ngoài cửa, đi đi lại lại với vẻ mặt nơm nớp lo sợ.