Thực Sắc

Chương 12




Lâu nay cảm thấy hài lòng chính là canh cá của ông chủ

Thịt cá không có một chút mùi đất, trước khi vào nồi tẩm ướp thoả đáng. Trần Thiên Ngữ ăn là ớt đến từ Trùng Khánh, tiêu là của Quý Châu, sau khi cho tiêu ớt vào hương vị đã có thể câu cả người của tiểu khu xuống.

Cay quả thật là cay, tê dại đến đã nghiền, sau khi ăn xong lại không cảm thấy nóng dạ dày, chỉ còn lại hương vị nồng đậm trong miệng.

Trần Thiên Ngữ không phải một người không biết thế nào là nếm thử, nhưng một chậu canh cá này một mình nàng toàn bộ uống hết... Còn muốn thêm một chén cơm.

Sau khi ăn no nhìn thấy chậu canh cá lớn như chậu rửa mặt, cay nóng cùng một bàn món nướng, Trần Thiên Ngữ vẫn cảm thấy chưa tận hứng.

Bỗng nhiên nhớ đến Dùng Bồn Ăn Cơm cô nương, có phải sau mỗi bữa cơm cũng là quang cảnh thế này?

Nhớ đến cô gái kia Trần Thiên Ngữ nhịn không được muốn lên Weibo, mở Weibo lại càng hoảng sợ, gần 5000 bình luận, một đống chia sẻ một đống like.... Trần Thiên Ngữ có một chút quên bản thân đã đăng cái gì mà mọi người gần đây lại nhiệt huyết như vậy, nhìn lại, nhớ lại bài đăng giải thích mình là thẳng nữ.

Trần lão sư đây là ăn dấm chua rồi sao?

Trần lão sư cường điệu "cong" như vậy, nhất định là có tật giật mình!

Nói đi, ngươi thu Hoa Tiền Nguyệt Thiện bao nhiêu tiền mà liều mạng quảng cáo như vậy?

Ba bình luận đó lần lượt có 899, 660, và 1054 likes.

Nhớ đến lời của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cảm thấy gần đây vẫn là không nên nhắc đến quán ăn của nàng, để tránh người ta cho rằng nàng suy nghĩ nhiều muốn lấy lòng mà giúp đỡ tuyên truyền.

Trần Thiên Ngữ chụp ảnh những gì hôm nay nàng ăn đăng lên Weibo.

"Hôm nay tuyệt đối là dùng bồn ăn cơm."

Lúc Trần Thiên Ngữ muốn đi thì đã gần một giờ. Người đi đường rất thưa thớt quán nhỏ vắng vẻ, nhiệt độ cũng hạ thấp. Lúc rời đi Trần Thiên Ngữ đem tiền đặt lên bàn chuẩn bị lúc rời đi, phát hiện một chiếc xe dừng ở phía sau quán.

Ông chủ đạp dép ba ba đi đến, Trần Thiên Ngữ ghé mắt nhìn lại, phát hiện ông chủ trả tiền, dỡ hàng từ trên xe xuống.

Mỗi thùng nguyên liệu không biết bao hàm bao nhiêu bí mật, nhìn biển số của xe này là 417, chết muốn ăn. ( chắc là đồng âm với 417). Nếu như mở lô hàng này nói không chừng có thể giải đáp một truyền thuyết ẩm thực đường phố!

Trần Thiên Ngữ đối với quán ăn thiếu đạo đức phi thường chấp nhất, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của nó, nhưng đối với một nhà quán ăn ngon dù cho chỉ là quán ven đường thì nàng cũng muốn hảo hảo bảo hộ.

Ông chủ dỡ hàng xong cắn que tăm ngoái đầu nhìn Trần Thiên Ngữ mỉm cười, Trần Thiên Ngữ vỗ vỗ bụng xách túi rời đi.

Tâm tình của Trần Thiên Ngữ vô cùng tốt, theo ánh trăng nửa đêm mà về nhà, mà tâm tình hàng xóm của nàng lại không tốt như vậy.

"Tĩnh Tĩnh, chờ một chút Tĩnh Tĩnh hãy nghe ta nói...."

Trương Tĩnh Hân đóng cửa rào, đem người ngăn ở bên ngoài, nghiêm túc nói: "Tang Thanh Nhã, ngươi đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần đều đùa giỡn như vậy, có thú vị không?"

Tang Thanh Nhã chính là chủ nhân của xe Audi một ngụm hôn Trương Tĩnh Hân trước sân.

Tang Thanh Nhã cười nói: "Đừng a Tĩnh Tĩnh, lần này tức giận là chuyện gì xảy ra, trước kia ngươi cũng không phải chưa từng bị đùa như vậy. Hơn nữa bây giờ ngươi đánh đuổi ta vậy một lò lớn món nướng là muốn một mình ngươi ăn sao? Sức ăn như mèo của ngươi nhất định sẽ thừa lại, không phải ngươi ghét nhất bỏ thừa đồ ăn sao?"

Trương Tĩnh Hân chốt kỹ hàng rào: "Ta ăn không hết còn có Tiểu Đỗ."

Tang Thanh Nhã: "......"

Lúc sắp đến nhà Trần Thiên Ngữ nhìn thấy trước mặt xuất hiện một chiếc Audi, hai xe gặp thoáng qua Trần Thiên Ngữ buồn bực: Trương Tĩnh Hân cư nhiên không giữ bạn gái lại qua đêm?

Trần Thiên Ngữ ăn no ngủ đủ, ngủ một giấc say, ngủ thẳng đến mặt trời lên ba sào.

Nhân loại có ba đại sự: ăn, ngủ và đi vệ sinh.

Sau khi Trần Thiên Ngữ thỏa mãn nhu cầu cấp bách nhất là ngủ thì rất xấu hổ là nàng lại đói bụng.

Gọi điện đến tạp chí xã hỏi chuyện in ấn, Mạc Lam nói xưởng in tăng ca đã giải quyết xong rồi, kỳ mới có thể đưa ra thị trường đúng hạn, hôm nay Trần Thiên Ngữ cũng không có chuyện gì khác nữa.

Bụng trống rỗng, nghĩ đến phải lái xe đi ăn cơm đột nhiên lại ngửi được một làn hương.

Lại là Trương Tĩnh Hân tên hỗn đản kia đang tác quái!

Trần Thiên Ngữ bò lên đến sân thượng lầu hai giả vờ ngắm biển, khóe mắt liếc nhìn trong sân nhà Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân không ở trong sân, trên bàn nhỏ màu trắng đặt hai đĩa thức ăn mới vừa làm xong. Trần Thiên Ngữ đối với thức ăn là tinh mắt nhất, một đĩa cá long lợi chiên phối với nấm hạnh bảo, một đĩa thịt bò nướng kiểu rừng rậm, bên cạnh bày một ly nước trái cây mới ép.

"Sáng sớm mà đã ăn như vậy sao!"

Thực sự là không nghĩ ra, vì sao mỗi lần Trương Tĩnh Hân đều có thể canh thời gian chuẩn như vậy, cần phải ở thời điểm nàng đói bụng đến muốn cưỡi hạc tây du thì sẽ làm ra nhiều hương thơm thế này đến câu nàng leo tường!

Leo tường.....

Leo tường!

Trương Tĩnh Hân không biết đã đi đâu, mỹ thực không người trông giữ. Tuy rằng Trần Thiên Ngữ vóc dáng không cao nhưng hàng rào cao chưa đến bả vai nàng, muốn leo qua vẫn rất nhẹ nhàng.

Tuy rằng làm chuyện như vậy có hơi hèn hạ một chút, thế nhưng đối với tay nghề của Trương Tĩnh Hân thực sự quá hiếu kỳ, đây là cơ hội tốt nhất!

Nói là làm!

Trần Thiên Ngữ vội vàng xuống lầu, lúc chạy đến trước cửa nhà Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân vẫn chưa trở lại.

Trần Thiên Ngữ hướng trong phòng nhìn một chút, cũng không có động tĩnh gì, nàng ta dường như không có ở đây.

Trần Thiên Ngữ chạy lấy đà hai bước nhảy lên bám lấy thanh rào, thanh rào này không sắc bén, chỉ là có chút dày mà thôi.

Mỹ thực đang ở trước mắt, thịt bò phì nộn ướt át, mùi cá long lợi lẫn với tiêu đen khiến nàng bay bổng muốn thành tiên.

Leo!

"Gâu.........gâu....!"

Nửa người Trần Thiên Ngữ đã qua rào thì đột nhiên nghe một trận tiếng chó sủa dồn dập, sợ đến nàng đại loạn, mông lắc một cái xoay người lại đưa lưng về phía sân, ôm lấy hàng rào không dám cử động!

Một con chó Doberman không biết từ đâu chạy đến, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ mà gầm rú.

Hỗn đản này cư nhiên nuôi chó!

Còn nuôi một con chó hung mãnh như vậy!

Trần Thiên Ngữ ôm hàng rào treo trên không trung không dám thở mạnh, chó Doberman tại chỗ qua lại rồi bất động cũng không sủa nữa, liền nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ.

Trần Thiên Ngữ cũng nhìn nó, đôi mắt sáng quắc của nó ngưng thần, thời gian dường như dừng lại.

Tròn một giờ sau, Trương Tĩnh Hân mang theo túi xách xuất hiện bên cạnh Trần Thiên Ngữ, ánh mắt nhìn Trần Thiên Ngữ phải gọi là phức tạp.

"Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân hỏi: "Sớm như vậy, bám trên hàng rào nhà ta rèn luyện thân thể sao?"

Quần áo của Trần Thiên Ngữ đều ướt đẫm, trong hai mắt đều là tơ máu, run giọng nói: "Ngươi trước.... Đem con chó này.... Kéo ra."

Trương Tĩnh Hân sờ sờ đầu Tiểu Đỗ: "Đi, lui lại."

Tiểu Đỗ ngoan ngoãn trở lại trong nhà chó. Nhà chó ở một góc khuất trong sân, thảo nào cho tới bây giờ cũng không phát hiện!

Trần Thiên Ngữ rốt cục có thể từ trên hàng rào trèo xuống, tay chân ê ẩm đến trở nên mềm nhũn, trong nháy mắt bước xuống một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là Trương Tĩnh Hân ôm lấy nàng.

"Nhà ngươi.....sao lại nuôi chó!"

"Nhà ta sao lại không thể nuôi chó?"

"Ta sợ nhất là chó...."

"Vậy ngươi có thể nhảy trở ra a."

"Nó nhìn ta chằm chằm! Ta làm sao biết ta cử động nó có thể nhào lên cắn ta hay không!"

"Nó cắn ngươi có thể chạy a."

"Ta làm sao biết ta có chạy nhanh hơn nó hay không! Hơn nữa ngươi đã đi đâu! Tại sao lâu như vậy không trở lại!"

"Ta đi trấn nhỏ gần đây mua chút hải sản, lái xe nửa đường thì xe hư, tìm người sửa mất nửa ngày."

"Không phải là ngươi cố ý đào một cái hố chờ ta nhảy xuống đi!"

"...... Ta là người nhàm chán như vậy sao? Không đúng, Trần lão sư, không phải chúng ta trước tiên nên nói một chút về nguyên nhân vì sao ngươi lại leo rào nhà ta sao?"

Trần Thiên Ngữ từ trong lòng Trương Tĩnh Hân lui ra, ngồi vào trên ghế toàn thân cao thấp xoa bóp, nhìn chằm chằm món ăn đã lạnh trên bàn.

Trương Tĩnh Hân hiểu rõ, cười nói: "Thì ra là còn băn khoăn tay nghề của ta."

"Thật đức hạnh!"

"Ngươi đã nhớ thương như vậy....." Trương Tĩnh Hân đem túi ny lon đặt lên bàn: "Hôm nay ta sẽ thành toàn ngươi. Ngồi nơi này chờ một lát."