Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 42: Thiên ti vạn lũ [6]




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chưởng quỹ Tiên Vị lâu thấy Huyện lệnh tự mình tới cửa, tất nhiên là ân cần chiêu đãi, không nói hai lời liền dẫn đến chỗ ngồi tốt nhất.



Đào Mặc thấy nơi ngồi tĩnh mịch tao nhã, hết sức vui mừng, chỉ tiếc người mời tiệc không phải Cố Xạ. Hắn nghĩ nếu cùng Cố Xạ ngồi ở nơi này vừa uống rượu vừa đánh cờ, chắc chắn là nhân sinh đại mỹ sự. Nghĩ như vậy, sự nhiệt tình mở tiệc chiêu đãi không khỏi giảm ba phần, vạn phần chờ đợi đến đêm nay cùng Cố Xạ đánh cờ.



Chưởng quỹ nhìn mặt đoán lời, thấy hắn không yên lòng, liền chủ động đề cử vài món ăn nổi danh ở Tiên Vị lâu.



Đào Mặc đáp ứng.



Chưởng quỹ lại hỏi số khách nhân để mang thức ăn lên.



Đào Mặc đều thuận miệng đáp lại.



Chỉ là lời đáp của hắn so với sự thực chênh lệch quá nhiều.



Hắn vốn cho rằng mình mở tiệc chiêu đãi Y Vũ, nhiều nhất có thêm Bồng Hương, cũng không nghĩ tới lúc bọn họ bước vào cửa, Y Vũ, Bồng Hương, Mộc Xuân, Kim sư gia và Hách Quả Tử cư nhiên không thiếu ai.



Đào Mặc ngây ngô nói: “Các ngươi…”



Mộc Xuân nói: “Nhắc đến, ta tới Đàm Dương huyện lâu như vậy, vẫn chưa từng đến Tiên Vị lâu ấy. Nếu không phải hôm nay đông gia mời khách, sợ là vẫn phải đứng ngoài cửa thèm thuồng, không được vào cửa.”



(Anh nói gì vậy Mộc Xuân, nhìn gia thế phía sau anh đi không có tiền đi ăn ở Tiên Vị lâu á

)))



Kim sư gia nói: “Ta thì đã tới đây rồi. Có điều đây là lần đầu tiên đông gia mời.”



“Các ngươi tạm chờ một chút.” Đào Mặc ngượng đỏ bừng mặt, vội vàng đứng dậy gọi chưởng quỹ thêm vài bộ chén đũa khác, lại thêm vài món ăn.



Đợi lúc hắn quay trở lại, Kim sư gia và Mộc Xuân đang nói chuyện rất cao hứng. Y Vũ ưu nhã ngồi một bên. Hắn ngày thường vốn đã xinh đẹp, lại có bức tranh sơn thủy đạm mặc phía sau làm nổi bật, càng tôn thêm vẻ mỹ lệ hiếm có.



Như cảm giác được ánh mắt Đào Mặc, Y Vũ ngẩng đầu, khẽ cười với hắn.



Đào Mặc chợt cảm thấy ngực nóng lên, tình cảm ngày trước và hồi ức cùng hiện ra trong đầu, hai gò má không khỏi phát hồng.



“Thiếu gia, ngồi xuống trước đã.” Hách Quả Tử bất mãn trừng mắt nhìn Y Vũ, kéo Đào Mặc ngồi xuống.





Đào Mặc sau khi ngồi xuống, vừa lúc hướng về phía Mộc Xuân. Dung mạo Mộc Xuân tuyệt đối không thua Y Vũ, chỉ là hắn một thân ôn nhã thanh tú, không như Y Vũ xinh đẹp như vậy, nhìn hắn, xung động trong lòng Đào Mặc lập tức bình tĩnh lại.



Mộc Xuân nói: “Chúng ta đều là bồi tọa, hôm nay Y Vũ công tử mới là khách chủ. Ngươi và đông gia có lời gì cứ nói đừng ngại, không cần lo ngại chúng ta.” Hắn nói xong, thật không nhìn Y Vũ và Đào Mặc nữa, trực tiếp châm trà cho Kim sư gia, hai người lấy trà thay rượu mà nâng.



(Nói vậy chứ làm sao người ta dám nói gì

))



Y Vũ ánh mắt khẽ chuyển, cách một Hách Quả Tử, cười với Đào Mặc: “Nguyên tưởng xuống bếp làm vài món sở trường có đi có lại, cảm tạ đã thu nhận, không ngờ lại để ngươi tốn kém rồi.”



“Đâu có đâu có. Vốn là ta nên tận tình chủ nhà mới phải.” Đào Mặc khô họng cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.



Y Vũ nói: “Thời gian này không gặp, tài văn ngươi đại tiến nha.”



Đào Mặc trên mặt đỏ hồng. Hắn tuy là huyện trưởng, nhưng trừ Mộc Xuân và Kim sư gia không nói, những người ngồi đây tài học mỗi người đều trên hắn, câu tài văn đại tiến này chỉ là tâng bốc lấy lòng. Hắn vội nói: “Không dám không dám. Kỳ thực mấy câu khách sáo này là năm đó ở Quần Hương lâu học được.”



Y Vũ che miệng khẽ cười nói: “Nếu không phải ngươi xem qua là nhớ, người khác nào có năng lực như vậy.”



Xem qua là nhớ?



Kim sư gia không khỏi nhìn Đào Mặc.



Đào Mặc cười khổ nói: “Ta chỉ là nhớ kỹ, nhưng lại không rõ ý nghĩa trong đó, cũng chỉ vô dụng.”



Mộc Xuân đột nhiên nói: “Nói học tập thì phải chính thức vào thư viện mới tốt. Nơi phố phường ngư long hỗn tạp, học được một chút sơ sài thì có thể, chứ không thể thật sự nâng cao học vấn.”



Y Vũ nhìn về phía Mộc Xuân. Từ lúc đầu hắn đã có cảm giác đối phương nơi nơi chốn chốn nhằm vào mình, cảm giác này vào giờ này phút này đã được xác nhận.



Kim sư gia không để ý sóng ngầm mãnh liệt nơi đây, đối với những lời Mộc Xuân vừa mới giải thích gật đầu nói: “Đúng là vậy. Đông gia nếu muốn một bước lên mây, cứ đọc sách là được.” Những lời này của lão là xuất phát từ chân tâm. Người không biết chữ dù có tài hoa xuất chúng, cũng chỉ có thể ở dưới quyền quan lớn, tuyệt đối không thể trở thành quan lớn ở biên cương tọa trấn một phương. Chẳng qua trong lòng lão biết, hoàng thượng chân chính coi trọng là những sĩ tử xuất thân khoa cử. Như Đào Mặc dựa vào quyên quan lên làm quan viên, nhiều nhất chỉ có thể chuyển đến một huyện thành tốt, muốn thăng quan lại khó như lên trời.



Trong lòng Đào Mặc biết bọn họ đều là muốn tốt cho mình, lại nghĩ đến Cố Xạ dù chưa từng ngâm thơ làm câu đối, nhưng không hỏi cũng biết nhất định là người đọc nhiều thi thư, bản thân cùng hắn kết giao, nên thông văn thức tự mới phải. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Hai vị sư gia nói có lý. Mộc sư gia nếu có thời gian rảnh, thì cho ta thỉnh làm phu tử nha?”



Mộc Xuân cũng không ngờ lại có thể lay động hắn, hơi giật mình một chút, liền cười nói: “Được.”



Y Vũ thật vất vả khơi chuyện lại biến thành khuyến học triệt để. Hắn cũng không buồn bực, chỉ thản nhiên nghe bọn họ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng mắt lướt qua Đào Mặc.




Qua mấy lần (bị Y Vũ liếc), Đào Mặc có chút bất an, chủ động mở miệng hỏi: “Ngươi dự định khi nào mua nhà?”



Bồng Hương mặt sầm xuống.



Đào Mặc nhất thời ý thức được những lời này có vẻ như đuổi người, vội nói bổ sung: “Nếu cần, ta cũng có thể giúp một tay.”



Y Vũ mỉm cười nói: “May mà có ngươi, ta tạm có chỗ dừng chân, mới có thể yên tâm tìm nhà.”



“Phải phải phải, xác thực cần phải cẩn thận.” Đào Mặc lại nhấp hớp trà.



Hách Quả Tử không lạnh không nóng nói: “Cũng không phải mở cửa buôn bán, chẳng lẽ còn muốn xem phong thuỷ có tốt hay không, đào hoa vượng hay không vượng hay sao?”



Y Vũ hơi rũ hai mắt, lúc lên tiếng thanh âm khẽ run, “Ta chỉ muốn tìm một nơi có thể sống hết quãng đời còn lại mà thôi.”



Đào Mặc nhíu nhíu mày, khe khẽ kéo kéo tay áo Hách Quả Tử.



Mộc Xuân nói: “Kim sư gia rất quen thuộc Đàm Dương, có thể giới thiệu không?”



“Lại không biết sở thích của Y Vũ công tử.” Lời nói Kim sư gia không lạnh không nóng. Lão ở huyện nha nhiều năm, nhìn người cũng nhiều. Y Vũ này tuy thoạt nhìn có tri thư đạt lý, nhưng giở tay nhấc chân khó giấu khí độ phong trần, là lai lịch như thế nào không hỏi rõ ràng.



(A~ tiểu quan không giấu nổi vẻ phong trần, nhưng có phong thái tri thư đạt lý như vậy cũng là tốt rồi. Haizz. Tự nhiên lại nhớ đến Thượng Hương, mà Thượng Hương đáng nể hơn nhiều. Cũng không trách được muốn tự cứu lấy mình phải phụ lòng nhiều người thôi.)



Y Vũ còn chưa mở miệng, Mộc Xuân đã cười nói: “Người như Y Vũ Công Tử xuất trần thoát tục như vậy, tự nhiên phải ở chỗ phong nhã, nhất định không thể nhiễm không khí thế tục.”




Kim sư gia tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Nói như vậy, ta lại nhớ tới một nơi. Ngay ở phía đông Đàm Dương huyện mười dặm Sơn Sơn Cước. Khế đất nơi này còn ở trong huyện nha, Y Vũ công tử nếu vừa ý, ta tức khắc giúp ngươi lo liệu.”



Mộc Xuân nhìn lão, hai bên tâm hiểu mà bất tuyên.



Y Vũ lại không hề cắn câu, lại cười nói: “Cũng không gấp, đợi hôm khác ta đến xem một chút rồi hẵng nói.”



Đang nói, hỏa kế rốt cuộc cũng mang thức ăn lên.



Mọi người đều tự động đũa, không nói chuyện nữa.



***



Từ Tiên Vị lâu đi ra, Đào Mặc muốn lên đường trở về huyện nha, lại bị Mộc Xuân mượn danh tuần tra kéo đi dạo phố. Trọng trách đưa Y Vũ và Bồng Hương về phủ đành phải giao cho Kim sư gia. Kim sư gia vốn cũng không định đi loạn trên phố, nên cũng không từ chối.



Vì vậy sáu người cùng đi phân ra hai nhóm ba người, đi theo hai hướng.



Thấy Y Vũ đã biến mất khỏi tầm nhìn, Hách Quả Tử bắt đầu mắng hắn thất lễ.



Đào Mặc ban đầu chỉ yên lặng nghe, sau lại thấy hắn nói càng lúc càng vô lý, nhịn không được cắt ngang lời hắn, “Hắn khó khăn lắm mới thoát ra khỏi Quần Hương lâu, hà tất chỉ trích hắn như vậy?”



“Khó khăn? Người làm sao biết hắn thoát ra như nào?” Hách Quả Tử nói, “Bọn hắn là người sống bằng cái vẻ bề ngoài như vậy, nếu không hoàn lương, nếu không phải bị đuổi ra ngoài, cũng không chừng hắn sẽ lại làm ra chuyện gì bẩn thỉu hèn hạ ấy.”



Mộc Xuân đột nhiên nói: “Cũng có khả năng này.”



Đào Mặc sững sờ, nói: “Mộc sư gia sao cũng nói như vậy?”



Mộc Xuân cười nhạt nói: “Không có gió làm sao có sóng.”



Hách Quả Tử vô cùng đồng ý gật đầu nói: “Ta nghĩ chúng ta vẫn phải đề phòng hắn một chút. Không thì sao lại trùng hợp như vậy, thiếu gia đến nơi này làm quan, hắn liền theo tới? Ta thấy, có nên phái người đi điều tra một chút không?”



“Tra? Tra thế nào?” Đào Mặc nhíu mày.



Hách Quả Tử nhìn về phía Mộc Xuân.



Mộc Xuân không phụ kỳ vọng nói: “Nếu nói Y Vũ lúc trước là bán thân, đông gia có thể phái người đến địa phương hắn ở trước kia hỏi thăm một chút, hắn có phải chạy trốn hay không.”



Hách Quả Tử vỗ tay, “Biện pháp hay.”



Đào Mặc cau mày nói: “Tuyệt đối không thể. Nếu hắn thật sự là trốn ra, ta sao nhẫn tâm lại đưa hắn trở về đó?”



Mộc Xuân nói: “Đông gia chỉ là đi điều tra, cũng không nói là phải làm vậy. Kỳ thực hắn một mình rời xa nơi chôn rau cắt rốn, tất có nguyên nhân. Đông gia không ngại điều tra một chút, nếu thật có chuyện gì, có thể giúp hắn một tay.”



Hách Quả Tử mắt đảo đảo mấy vòng, “Không sai không sai, mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, điều tra trước rồi hẵng nói!”



Đào Mặc do dự một chút, rốt cuộc gật đầu đồng ý: “Cũng được.”