Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 35: Châm phong tương đối [8]




Ngày thành thân của Lương Văn Vũ và Khâu Uyển Nga cuối cùng cũng định ở ngày thứ ba.



Lương lão gia còn đặc biệt đưa hỉ thiếp đến huyện nha.



Đào Mặc nhớ đến Đông lão gia, trong lòng có chút không tự nhiên, vốn muốn tìm cớ từ chối không đi, nhưng Hách Quả Tử đối với lần này cảm thấy rất hứng thú. Lương gia nhà ở Lân huyện, hắn từ lâu đã muốn tìm một cơ hội đi xem một chút. Đào Mặc không nỡ làm hắn mất hứng, đành đáp ứng. Mà việc chuẩn bị hạ lễ tự nhiên rơi trên người Mộc Xuân người tạm thay thế chức của Lão Đào. Vì thể diện, Hách Quả Tử thu xếp với Mộc Xuân mua cho bọn họ mỗi người một bộ y phục.



Đến hôm đó, trời tờ mờ sáng, hắn đã sớm mang điểm tâm đi gọi Đào Mặc dậy.



Bởi lộ trình từ Đàm Dương huyện đến Lân huyện gần ba canh giờ, cho nên kiệu hoa đêm qua đã xuất phát, ước chừng giờ Thìn thì tới.



Đào Mặc không biết đường, vừa lúc theo bọn họ ở phía xa.



Hách Quả Tử hầu hạ Đào Mặc xong, đang muốn đi gọi Mộc Xuân, đã thấy hắn áo mũ chỉnh tề xuất môn.



“Ngươi…”



Mộc Xuân thấy hắn quan sát mình từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Có gì không ổn?”



Hách Quả Tử cảm thán: “May mà tân nương tử đang đội khăn đỏ, không nhìn thấy. Nếu không thì thấy dáng vẻ ngươi, không chừng sẽ theo ngươi chạy mất.” Cùng một thân lam bào, chẩm hắn có thể mặc phiêu phiêu tiêu sái như thần tiên, mình sao lại mặc giống như một thư đồng.



Mộc Xuân mỉm cười nói: “Quá lo rồi.”



Hách Quả Tử thấy thái độ ôn nhã của hắn, lại là cố giao của Lão Đào, cũng coi là biết gốc biết rễ, so với Cố Xạ ngạo mạn lạnh lùng, tự nhiên dễ dàng thân cận tín nhiệm hơn, trong lòng nhất thời toát ra một ý niệm. Nếu thiếu gia có thể cùng hắn, sợ là tất cả mọi người đều có thể bớt lo không ít.



“Đông gia đang đợi.” Mộc Xuân đi qua trước mặt hắn.



Hách Quả Tử giật mình, đuổi theo hỏi: “Mộc Xuân, ngươi thành thân rồi chưa?”



Mộc Xuân chỉ cần liếc mắt liền biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, lạnh nhạt nói: “Chưa hề.”



“Vậy có để ý ai chưa?”



“Cũng không có.”



Hách Quả Tử vui vẻ nói: “Vậy…”



“Vậy không bằng lên xe nói tiếp.” Mộc Xuân tự tiếu phi tiếu quay đầu liếc hắn.



Hách Quả Tử nhất thời có cảm giác toàn thân trên dưới đều bị nhìn thấu, không chỗ nào che giấu, sự nhiệt tình tràn đầy như bị nước lạnh tưới qua, cũng không hăng hái được nữa.



***



Bọn họ lên xe ngựa, tới trước cửa Khâu phủ chờ.



Kiệu hoa đã dừng ở trước cửa, tiếng khua chiêng gõ trống không dứt bên tai, rất là náo nhiệt.



Lương Văn Vũ tuy không đi được, nhưng vẫn tự mình tới cửa nghênh thú. Hắn một thân đỏ như lửa, nét mặt vừa lộ vẻ thanh lãnh lại hiện ra vài phần vui mừng khó có được.



Đào Mặc ngồi ở trong xe, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác cô đơn tịch mịnh khó diễn tả được. Chỉ sợ đến cuối cuộc đời này, tiếng chiêng trống mừng vui này cũng không có cơ hội vì hắn mà vui mừng.



Mộc Xuân ngồi đối diện hắn, nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn, cười nói: “Lão Đào trước khi đi, đã giao phó ta một chuyện.”



Đào Mặc ngẩn ra, hỏi: “Chuyện gì?”




“Thay lão lưu ý Thiếu phu nhân.” Mộc Xuân cười híp mắt nhìn sắc mặt Đào Mặc biến đổi.



“Lão rõ ràng biết, ta… ta, ta chỉ muốn làm quan tốt.”



Mộc Xuân nói: “Quan tốt càng cần có người chăm lo trong nhà.”



Đào Mặc ấp úng nói: “Hách Quả Tử cũng có thể.”



Mộc Xuân bật cười nói: “Cái đó làm sao mà giống nhau được. Chẳng lẽ sau này ngươi muốn cho Hách Quả Tử và những đồng liêu phu nhân giao thiệp với nhau?”



Đào Mặc ngẫm lại cũng thấy không ổn. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên thân ảnh Cố Xạ. Nếu là Cố Xạ… vậy càng không thể. Hắn rất nhanh phủ quyết điều giả tưởng này.



Mộc Xuân nói: “Khâu nhị tiểu thư hữu dũng hữu mưu, nếu không phải trong lòng nàng đã có người khác, đảo cũng có thể xem là một đoạn lương duyên.”



Đào Mặc nghe được thì sợ hết hồn hết vía, “Cái này, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta…”



“Ta chỉ là nói vậy thôi mà.” Mộc Xuân cười cười kết thúc đề tài.



Trong lòng Đào Mặc thì lại phiên giang đảo hải, cũng không biết Mộc Xuân nói tới chuyện này có phải là do Lão Đào gợi ý hay không.



Hai người yên lặng ngồi trong xe, một lát sau, một lát sau xe ngựa chậm rãi di chuyển.



Đào Mặc nương theo sự rung lắc mà buồn ngủ, dứt khoát chỉnh tư thế thoải mái, ngủ.



.




Kiệu là do người khiêng đi, tự nhiên không thể so với xe ngựa, lại thêm đi nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi, cho nên đi rất chậm.



Hách Quả Tử không thể làm gì khác hơn là đuổi theo một đoạn, dừng một chút, lại đuổi theo một đoạn, lại dừng một chút.



Đào Mặc tỉnh ngủ ăn một chút lấp bụng, sau đó tiếp tục ngủ.



Đợi khi đến được Lân huyện, trời đã ngã về tây.



Bà mai không thể không thúc giục đi mau mau, để tránh lỡ giờ lành. Kỳ thực không cần bà giục, đoàn đón dâu cũng đều vô thức bước nhanh hơn.



Đào Mặc bị tiếng khua chiêng gõ trống ngày càng vang dội làm giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ngồi dậy, đã thấy Hách Quả Tử từ bên ngoài thò đầu vào, vui vẻ nói: “Thiếu gia, đến rồi.”



Đào Mặc khẩn trương duỗi người, xuống xe.



Cả đường xóc nảy, hắn cảm thấy xương cốt đều rã rời cả rồi. Nhớ tới lúc trước đi nhậm chức, ngồi xe ngựa còn lâu hơn, tựa hồ cũng không mệt như lần này. Nào không phải ở Đàm Dương huyện mấy ngày nay đã dưỡng hắn thành thế này chứ?



Đào Mặc lặng lẽ tự kiểm điểm.



Mộc Xuân bước xuống xe theo đó. Động tác của hắn hành vân lưu thủy, quả thực là tiêu sái lỗi lạc, nhất thời thu hút ánh mắt chú ý của những người xung quanh.



Người của Lương gia đang ở cửa nghênh đón mắt cũng sáng lên, vội vàng chạy tới thi lễ nói: “Đào đại nhân đường xa mệt nhọc, vất vả vất vả rồi.”



Đào Mặc nhận ra hắn chính là thành niên ở trước cửa Đông phủ cầu mình làm chủ, liền vội vàng cười đáp lễ.



Người thanh niên Lương gia dẫn hắn vào nhà.




Nhìn quy mô nhà ở của Lương gia, Lương lão gia nói Khâu nhị tiểu thư tương lai không lo ăn uống thật không sai. Đào Mặc trong lòng thoải mái. Hắn được dẫn tới bàn chủ, Mộc Xuân và Hách Quả Tử thì được sắp xếp ở bàn khác.



Những người xa lạ trong bàn đều chào hỏi hắn. Đào Mặc có chút lúng túng, nhưng cũng đáp lại.



Trong đó có một người trung niên ước chừng bốn mươi tuổi thỉnh thoảng quan sát hắn, dường như muốn tiếp lời, rồi lại như đang đánh giá cái gì, ẩn nhẫn chưa nói. Rốt cuộc, người bên cạnh hắn không kềm chế được nói: “Vị kia là Đàm Dương huyện Huyện lệnh, vị này chính là bản huyện Huyện lệnh, vừa vặn là quan phụ mẫu của tân lang tân nương, cũng có thể coi như là thông gia!” Hắn dứt lời, tự cho là khôi hài cười rộ lên.



Cả bàn chỉ đành bồi cười.



Người trung niên nọ có đầu đề câu chuyện, mới đáp lại.”Ta nghe nói, Đào đại nhân là quyên quan.”



*Quyên quan: chính là quan bỏ tiền ra mua chức ấy



Đào Mặc cười xác nhận.



“Quyên quan thật tốt, quyên quan so với nhưng thư sinh chúng ta gian khổ học tập phải tốt hơn nhiều.” Hắn giống như đang cảm thán, “Nâng xà đâm sợi, đục tường ăn trộm, làm sao so được với núi vàng núi bạc, ngồi mát ăn bát vàng?”



Đào Mặc nói: “Ngươi nói thật thâm sâu, ta nghe không hiểu.”



Người trung niên cho là hắn đang châm chọc mình, cười khà khà hai tiếng nói: “Hiểu hay không hiểu thì có quan hệ gì? Chỉ cần triều đình chịu hiểu, tri phủ chịu hiểu… là được.”



Đào Mặc đương nhiên biết hắn đang giễu cợt mình, nhưng cũng không tính toán, vẫn như cũ mỉm cười nói: “Chúng ta ăn bổng lộc triều đình, tự nhiên phải vì triều đình phân ưu giải phiền.”



(Đào Mặc cũng hay thật, không hề chịu lép vế, vẫn đối đáp hay làm người ta cứng họng)



Người trung niên thấy hắn bốn lạng đẩy ngàn cân đem những lời nói của mình đều lái đi, ngoài cười trong không cười nói: “Đào đại nhân quả nhiên là chí lớn hồng hộc, ta theo không kịp nha.”



Người lúc trước giới thiệu bọn họ cho nhau nhất thời đứng ngồi không yên, nói lời hòa giải: “Hai vị đều là trụ cột triều đình, ngọc sáng hiện nay, sao lại phân cao thấp?”



Lời này làm sắc mặt người trung niên kia lạnh đi. Hắn vốn vô cùng khinh thường những gia tộc rợp bóng đó, cầm tiền mua quan nhân, hôm nay hắn thấy bọn họ đánh đồng như vậy, hắn cảm thấy nhục nhã.



Trong lòng người nó vang lên tiếng lộp bộp, thầm mắng mình đa sự, cũng không dám nói nữa.



So với những bàn khác, bầu không khí bàn này có chút căng thẳng.



Đào Mặc đứng lên nhìn chung quanh, Mộc Xuân và Hách Quả Tử cũng chia ra hai bàn, Mộc Xuân ở bàn gần hơn, hiển nhiên là được coi trọng hơn. Những bàn khác đều là những người nhã nhặn… tầm mắt hắn bỗng nhiên dừng lại, mắt lập tức trợn to.



Mặc dù chỉ là bóng lưng, thế nhưng cái bóng lưng ấy hắn từng nhìn qua trăm nghìn lần, cũng nằm mộng đến trăm nghìn lần, nhất định không sai.



Người nọ rõ ràng là…



Tựa hồ cảm nhận đươc ánh mắt hắn, người nọ đột nhiên quay đầu lại.



Khuôn mặt thanh tú như măng mọc sau mưa, chỉnh tề động nhân. Đôi mắt như nước thu, đỏ tươi như anh đào… lúc nào cũng lơ đãng mà câu nhân tâm phách, khó thể kềm chế.



“Y Vũ…”



Đào Mặc vô thức thốt ra hai chữ này, lập tức tỉnh ngộ, cảm giác xa lạ.



Y Vũ cũng nhìn thấy hắn, hơi kinh hoảng, thật nhanh quay đầu trở lại, một lát sau, lại nhịn không được nhìn lại. Thấy hắn còn đang nhìn mình, sắc mặt có chút trắng bệch, do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu.



Vào lúc này ở nơi đây nhìn thấy Y Vũ, Đào Mặc phát hiện mình cư nhiên hoàn toàn không cảm thấy đau lòng và oán giận như đã nghĩ, mà, chỉ là cảnh còn người mất phiền muộn mà thở dài.