Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 108: Mạc hậu hắc thủ [9]




Những người bịt mặt mang hồng y hai chân vừa chạm đất, vũ khí đã trong tay, xông vào hỉ đường.



Nói thì chậm, làm thì nhanh.



Mười mấy gia đinh đột nhiên từ hai bên hỉ đường lao ra, nghênh đón.



Nhất thời, tiếng binh khí giao nhau không ngừng vang lên bên tai.



Nhạc Lăng nói với Cố Tiểu Giáp: “Một câu vừa nãy là ám hiệu?” (=))))))) Tội bạn Cố Tiểu Giáp bị kì thị)



Cố Tiểu Giáp ngây ra như phỗng, bị Nhạc Lăng vỗ hai cái mới phản ứng lại, la lên: “Có thích khách!”



Lão Đào ở bên ung dung nói: “Yên tâm. Ta đã an bài không ít người giang hồ có năng lực ở Cố phủ, chỉ cần gọi bọn họ đến là được.”



Cố Tiểu Giáp sốt ruột gãi tai, “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”



“Tiếp tục.” Cố Xạ lãnh đạm nói.



Cố Tiểu Giáp sửng sốt: “Hả?”



Cố Xạ bình tĩnh nhìn Đào Mặc, dường như hết thảy mưa gió bên ngoài đều không ảnh hưởng đến suy nghĩ trước mắt y.



Nhạc Lăng cười híp mắt nói: “Không sai. Khó có người chịu cùng công tử nhà ngươi thấu hợp, nghìn vạn lần không nên thả chạy mất.”



Cố Tiểu Giáp bị tiếng chém giết bên ngoài làm rối óc, vất vả lắm mới đè nén suy nghĩ, đè nén khẩn trương và lo lắng, cao giọng hô: “Nhị bái cao đường.”



Cố Xạ và Đào Mặc song song xoay người, chậm rãi bái một lạy.



Hai pho linh vị trên cao đường, phảng phất như hai người trưởng giả hiền từ yên lặng ngắm nhìn.



“Phu… phu đối bái!” Đầu óc Cố Tiểu Giáp cuối cùng cũng linh hoạt lên.



Cố Xạ và Đào Mặc nghiêng người, song song đối nhau.



Đào Mặc ngước mắt nhìn một cái, liền không dời ánh mắt đi được nữa.



Con ngươi luôn luôn thanh lãnh của Cố Xạ lại có chút sóng gợn, như gió thổi qua nước xuân, muốn lặng mà không được.



Cố Tiểu Giáp nhìn hai người như ngưng đọng nhìn nhau, không khỏi lại cao giọng hô to: “Phu phu đối bái!”



Cố Xạ bỗng nhiên cười một tiếng, cúi xuống.



Đào Mặc như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng cúi lạy.



Bọn họ đứng quá gần, bởi vậy lúc bái, Đào Mặc cảm giác được rõ ràng tóc Cố Xạ lướt qua trán mình, trận trận tê dại truyền đến đáy lòng.



Đột nhiên, một chiếc phi tiêu hóa thành ngân quang bắn vào!



Thân ảnh Lão Đào lóe lên, đã che trước người Đào Mặc và Cố Xạ, dễ dàng bắt được phi tiêu. Thấy Đào Mặc kinh hãi nhìn lão, Lão Đào thản nhiên nói: “Chuyện bên ngoài giao cho ta là được.”



Cố Tiểu Giáp thấy cục diện đã được khống chế, rốt cuộc cũng yên tâm, hô: “Lễ thành!”



Đào Mặc nhìn nhìn đao quang kiếm ảnh bên ngoài, lại nhìn nhìn anh tư đĩnh bạt trước mắt, càng phát giác những việc trước mắt càng không chân thực, tựa như mộng ảo. Hắn hít thở rất cẩn thận, chỉ sợ động tác mạnh quá, lại giật mình tỉnh mộng.



Cố Xạ kéo tay hắn, đi ra ngoài.



Lão Đào lấy làm kinh hãi hỏi: “Đi đâu?”



Cố Xạ thản nhiên nói: “Vào động phòng.”



Cố Tiểu Giáp và Kim sư gia đều hơi thảng thốt. Bọn họ tuy chấp nhận chuyện Cố Xạ và Đào Mặc thành thân, nhưng hiển nhiên trong sự chấp nhận đó còn chưa nghĩ tới vấn đề thực tế vào động phòng vậy.



Nhạc Lăng lại cười thật ái muội, “Khó có khi thấy Cố huynh nóng lòng như vậy nha.”



Cố Xạ nói: “Ta chỉ thành thân một lần.”





Tay Đào Mặc nắm tay y dần dần toát mồ hôi, khẩn trương, cảm động và hưng phấn ba loại tình tự đan xen trong ngực, như bánh quai chèo thắt chặt, làm sao cũng không tách ra.



Nhạc Lăng cười nói: “Không ngờ Cố huynh còn là người si tình.”



Lão Đào chỉ huy Ma giáo giáo chúng giả trang thành gia đinh Cố phủ ra ngoài xua đuổi thích khách, để nhường lối đi cho Cố Xạ và Đào Mặc vào động phòng.



Nhạc Lăng lắc đầu nói: “Cố Huyền Chi quả nhiên là Cố Huyền Chi, thành thân cũng phải oanh oanh liệt liệt như vậy. Ngươi đoán, thích khách là ai phái đến?”



Cố Xạ quay đầu nhìn hắn một cái, “Nhạc huynh rỗi rãi, đừng ngại đoán nhiều một chút?”







Trọng sắc khinh bạn, là như thế!



Nhạc Lăng bất mãn xoắn xoắn ria mép, nhìn Cố Xạ và Đào Mặc với sự yểm hộ của Lão Đào, song song đối đối mà biến mất khỏi tầm mắt.



Tiếng đao kiếm xa dần.



Thỉnh thoảng có vài người cá lọt lưới xông lại, đều bị Lão Đào một tay một người chặn lại.



Bốn phía an tĩnh lại.



Đào Mặc nghe tim mình đập như sấm, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, “Cái này, thích khách còn đang ở đây.”



Lão Đào ở phía sau nói: “Thiếu gia yên tâm, ta đủ để ứng phó.”



Đào Mặc nói: “Không biết bọn họ là ai phái tới, muốn cái gì? A, phía trước còn có tân khách tham gia đan sa yến, vạn nhất ngộ thương, đó không phải là lỗi của chúng ta sao?”



Lão Đào nói: “Yên tâm, phía trước ta cũng đã an bài nhân thủ rồi.”



Đào Mặc nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không ổn, dứt khoát chuyển bước muốn trở về, lại bị Cố Xạ kéo lại. Thấy Cố Xạ có vẻ không vui, thanh âm Đào Mặc nhất thời nhẹ đi, “Ta, ta đi nhìn một cái. Vạn nhất xảy ra án mạng, không phải là hỉ sự lại thành…”



“Phi phi phi!” Lão Đào chặn lời hắn, “Thiếu gia thành thân đương nhiên là hỉ sự, đại đại hỉ sự! Có cái gì cũng sẽ không thay đổi.”



Đào Mặc nói: “Ta thân là quan phụ mẫu Đàm Dương huyện, sao có thể thấy án mạng xảy ra mà mặc kệ?”



Lão Đào nói: “Những kẻ đó là những kẻ ác bán mạng lấy tiền, thiếu gia hà tất để ý tới bọn họ?”



Đào Mặc nói: “Nhưng những trợ thủ lão mời tới…”



Lão Đào khoát tay nói: “Thiếu gia yên tâm, những người đó đương nhiên do ta chiếu cố.”



Đào Mặc vẫn lắc đầu nói: “Ta vẫn phải đi xem một chút mới an tâm.”



Lão Đào bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Xạ.



Cố Xạ đột nhiên kéo tay Đào Mặc quay trở về.



Lão Đào vai hai người lướt qua, sững sờ, vội đuổi theo: “Cố công tử?”



Cố Xạ thản nhiên nói: “Động phòng ở đâu, chạy không xa.”



Đào Mặc nghiêng đầu nhìn Cố Xạ, trong mắt lóe lên cảm kích. Hắn biết Cố Xạ là người kiêu ngạo cỡ nào. Chính là bởi vì biết y có bao nhiêu kiêu ngạo, cho nên mới biết thỏa hiệp của y khó có được bao nhiêu. Bởi vậy mới cảm động, cảm kích, tình khó kiềm chế.



Đi tới bên ngoài hỉ đường, lại phát hiện thích khách đã ít đi rất nhiều.



Một gia đinh nói với Lão Đào: “Bọn họ chạy ra phía trước rồi.”



Lão Đào nhíu mày, co chân chạy ra phía trước.



Đào Mặc cũng muốn đi theo, lại bị Cố Xạ bắt lại.



Đào Mặc nghi hoặc nhìn y.




Cố Xạ nói: “Y phục trên người ta và ngươi hình dáng giống nhau.”



Đào Mặc chợt dừng bước, phát hiện hỉ bào trên người hai người quả nhiên thập phần tương tự, bất đồng duy nhất là của Cố Xạ lớn hơn một chút, của hắn lại nhỏ hơn một chút.



“Cái này…” Nếu bọn họ mặc như vậy ra ngoài, dù có là ngốc tử cũng đoán được bọn họ đang làm cái gì.



Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp: “Đi lấy áo khoác đến đây.”



Cố Tiểu Giáp vội lĩnh mệnh đi, một hồi liền mang ra một kiện áo khoác màu thiên thanh.



Cố Xạ khoác lên người hắn, “Đi thôi.”



Đào Mặc nói: “Hay là ta đi xem một chút, ngươi ở lại đây?”



Cố Xạ cúi đầu nhìn hắn.



Đào Mặc cảm thấy một trận áp lực vô hình từ từ đè lên người hắn.



Cố Xạ dừng một chút, lại nói: “Đi thôi.”



Lần này Đào Mặc không dám dị nghị nữa, thành thật tùy y kéo đi ra phía trước.



Phía trước quả nhiên hỗn loạn.



Thỉnh thoảng nghe được tiếng kinh hô của tân khách và tiếng bàn ghế chạm nhau.



Lót nền cho những âm thanh này là tiếng đánh nhau, lại có vẻ như mở đầu văn nhã.



“Đào đại nhân!” Không biết khóe mắt ai liếc thấy được Đào Mặc, lớn tiếng kêu lên.



Lúc này, mọi người muốn nhìn thấy nhất không thể nghi ngờ chính là quan và bộ khoái.



Đào Mặc không phụ mong đợi, lập tức xông tới.



May là Lão Đào đứng ngay trước chặn hắn lại, nếu không sợ là hắn đã nhảy vào chiến trường.



“Dừng tay!” Đào Mặc quát to một tiếng.



Tranh đấu vẫn tiếp tục.



Đào Mặc lại nói: “Ban ngày ban mặt, người nào dám cầm vũ khí hành hung? !”




Hai câu của hắn quả thực là khí thế tràn đầy, nhưng thiếu người quan tâm.



Lão Đào an ủi Đào Mặc: “Những tên hung đồ này sớm đã coi nhẹ sinh tử, không thể cảm hóa nữa rồi.”



Đào Mặc tiếp tục độc xướng: “Các ngươi rốt cuộc là do người nào giật dây? Từ đâu mà đến? Vì sao đến hỉ…”



“Khụ khụ!” Lão Đào ho khan hai tiếng.



“Hỉ, hỉ…” Đào Mặc xuống không xong.



Cố Xạ chậm rãi tiếp lời: “Đến Tây sương phòng làm loạn.”



Đào Mặc cảm kích nhìn y một cái, nói: “Các ngươi có biết giết người là trọng tội? !”



Những kẻ bịt mặt mặc hồng y cùng gia đinh càng đánh nhau hăng say.



Không ít tân khách dưới sự yểm hộ của gia đinh, thuận lợi chạy ra khỏi Cố phủ, chỉ có hai nhóm người vẫn lưu lại trong sảnh đường, lưu luyến không rời.



Một là phu phụ Nhất Chuy tiên sinh .



Một là Lâm Chính Dung.




Ánh mắt Cố Xạ đảo qua hướng bọn họ, nhìn như không thấy.



Lão Đào nhíu nhíu mày, nói với Cố Xạ: “Ta chuẩn bị úng trung tróc miết.”



*úng trung tróc miết: Trong hủ bắt ba ba



Cố Xạ nói với người gác cổng đang khẩn trương nấp sau cổng: “Đóng cửa.”



Phu phụ Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung dựa sát vào nhau.



“Ba vị còn không rời đi?” Cố Xạ trực tiếp hạ lệnh trục khách.



Lâm Chính Dung mỉm cười nói: “Ta tung hoành quan trường mấy thập niên, đã quen thấy đánh đánh giết giết, chút chuyện nhỏ này không dọa được ta.”



Nhất Chuy tiên sinh nói: “Ha ha. Cũng phải. Năm đó vong linh chết oan trong tay Lâm tiên sinh nhiều vô kể, sao lại sợ những kẻ phàm nhân này được.”



Nhất Chuy phu nhân lo lắng nhìn Cố Xạ nói: “Rốt cuộc là ngươi chọc đến những người này ở đâu?” Bà biết tính cách Cố Xạ xưa nay khiêm tốn, lại là ái tử Cố tướng, theo lý mà nói, không nên có người trắng trợn hạ thủ với y như vậy mới phải.



Đào Mặc nhỏ giọng nói: “Có lẽ là ta.”



Hắn nói cực nhẹ, nhưng Cố Xạ đứng bên cạnh hắn, đương nhiên nghe được nhất thanh nhị sở, không khỏi nhẹ nhàng ôm ôm vai hắn.



Đào Mặc thấy phu phụ Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung đều ở đây, không khỏi hoảng sợ, thân thể hơi nghiêng sang một bên.



Nhất Chuy tiên sinh nhìn thấy, trong mắt chợt hiện lên tiếu ý kín đáo.



Lão Đào đột nhiên la to một tiếng, “Thả lưới!”



Chỉ thấy những người gia đinh vốn đang lộn xộn mạnh ai nấy làm đột nhiên thả dây thừng từ trong tay áo, hợp thành trận pháp, đem những kẻ hồng y bịt mặt vây vào trong.



Những kẻ hồng y bịt mặt tựa hồ cảm nhận tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, kiếm pháp bỗng ác liệt hơn.



Một người trong đó tung ra hư chiêu, liều mạng nhận lãnh một đao bên vai trái, từ trong trận pháp thoát ra ngoài, phóng tới phía Đào Mặc và Cố Xạ.



Nhưng trước Đào Mặc và Cố Xạ còn có một ngọn núi cao không thể vượt qua.



Lão Đào lạnh lùng hừ một cái, tay trái vẽ ra một đường tròn, đem kiếm thích khách vây trong vòng tròn không thể nào giãy ra, tay phải cong thành trảo, một bên bắt lấy tay cầm kiếm của đối phương, hung hăng đánh gãy. Chỉ nghe một tiếng xương nứt, lúc này kêu một tiếng đau đớn, kiếm trong tay vô lực rơi xuống đất.



Không đợi thích khách lui về sau, Lão Đào đã trở tay bắt lấy vạt áo hắn, đem đối phương ném vào trong trận pháp.



Đến tận lúc này, khí thế của những kẻ hồng y bịt mặt đã giảm sút, như cá sắp chết giãy dụa trong lưới.



Một trận bước chân dồn dập từ đại môn truyền đến.



Giây lát, liền thấy Thôi Quýnh luống cuống mang theo bộ khoái vọt vào.



Vừa lúc gia đinh thu lưới, mặt Thôi Quýnh hiện lên vẻ nhẹ nhõm.



“Đại nhân!” Thôi Quýnh khẩn trương nhìn Đào Mặc nói, “Đại nhân không sao chứ?”



Đào Mặc xua xua tay.



Cố Xạ đột nhiên nói: “Ngươi đến thật nhanh.”



Lúc tân khách chạy thoát đến nha môn cầu viện, ít cũng phải một nén nhang, nhưng hắn thậm chí nửa nén nhang hắn vẫn chưa xuất hiện.



Thôi Quýnh nói: “Thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo đại nhân, trùng hợp gặp được Tôn tiên sinh trên đường.”



Đào Mặc hỏi: “Bẩm báo chuyện gì?”



Thôi Quýnh nói: “Phu phụ Vũ thị muốn chạy trốn, đã bị thuộc hạ tróc nã.”