Chương 35: Cút
Trần Minh Quân chẳng quan tâm đến chuyện đang diễn ra ở phòng khách. Hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng mang lại niềm vui cho mẹ mình. Hắn bước vào nhà sau, ba mẹ hắn cũng đã tiến đến.
Nguyễn Minh Yến là người lên tiếng hỏi trước “Minh Quân, con làm gì mà có vẻ thần bí dữ vậy?”
Từ nãy tới giờ, bà hoàn toàn im lặng. Bởi vì bà rất là chán ghét người phụ nữ kia. Nếu không phải đối phương cũng không có làm gì quá đáng thì bà đã đuổi khách lâu rồi.
Từ khi bước vào nhà cho tới lúc Trần Minh Quân xuất hiện. Người phụ nữ đó chỉ nói được vài ba câu cho có lệ. Đại khái như là khi được chào hỏi thì trả lời kiểu “Ừ, xin chào”. Bộ mặt thì lúc nào cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, làm như có mặt trong nhà này làm cho bà ta cực kỳ khó chịu vậy.
Cũng may là Nguyễn Minh Yến và Trần Thăng có tính khí vô cùng tốt. Không có đi so đo với bà ta. Một phần cũng vì chồng của bà ta lại vô cùng hòa nhã lịch sự.
Nói thật lòng, nghe con trai mình gọi đi thì hai người còn cảm thấy vui mừng. Ngồi đối diện với mụ đàn bà kia thêm một giây thì trong lòng sẽ khó chịu thêm một giây.
Nguyễn Minh Yến cũng rất là tò mò, không hiểu con trai mình làm gì mà ra vẻ khá thần bí. Còn ẩn ẩn thấy một sự vui mừng khó kiềm chế trên gương mặt của hắn nữa. Hiểu rõ con cái thì ai có thể hơn cha mẹ chứ, dù Trần Minh Quân rất là thản nhiên, nhưng một chút vui mừng thôi cũng không thoát khỏi ánh mắt người mẹ.
Trần Thăng thì không hỏi gì, ông chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, chờ đợi hắn nói ra.
Trần Minh Quân không trực tiếp trả lời. Hắn tiến tới kệ bát chén, từ trên đó lấy xuống một cái cốc dùng để uống rượu. Đây là loại cốc nhỏ bằng thủy tinh, thường thấy ở Miền Tây Nam Bộ. Sau đó, hắn mở nắp bình Liệu Thương Dịch ra. Đột nhiên từ miệng bình bắn ra một tia sáng đỏ chói.
Sự tình đột ngột không khỏi làm cho Trần Thăng cùng Nguyễn Minh Yến giật mình. Rồi sau đó là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc. Họ cũng có để ý tới cái bình này, từ khi Trần Minh Quân vào nhà thì vẫn luôn giữ bên mình. Nhưng không ngờ thứ trong bình lại thần kỳ như vậy.
Trần Minh Quân từ từ nghiên bình, hướng miệng cốc thủy tinh mà rót vào. Từ bên trong miệng bình, một dòng ánh sáng rực rỡ lấp lánh chảy ra rồi ổn định bên trong cốc thủy tinh. Trong mắt của người nhìn, thứ Trần Minh Quân rót ra rõ ràng là ánh sáng, chứ không phải dung dịch. Nhìn vô cùng đẹp mắt, rất có lực đánh mạnh vào thị giác của người khác.
Hắn cũng không rót nhiều, vừa đủ một phần ba dung tích của cốc thủy tinh. Ước lượng cũng đâu đó tầm 15 ml. Đây là một sự lãng phí khủng kh·iếp. Nên biết, loại Liệu Thương Dịch hoàn mỹ này chỉ cần dùng một giọt thôi là đã đủ phát huy tác dụng.
Nhưng đây là vì mẹ hắn, chẳng có gì là lãng phí cả. Nếu không phải hắn e sợ sẽ phát sinh biến cố thì đã rót nhiều hơn rồi.
Trần Minh Quân cầm trên tay cốc thuốc, chẳng khác nào cầm trên tay một cốc ánh sáng đỏ chói. Hắn đưa cốc thuốc này tới trước mặt Nguyễn Minh Yến và nói “Mẹ, thứ này có khả năng hơn 99% sẽ chữa lành c·hấn t·hương cột sống của mẹ. Mẹ hãy nhanh uống đi”
Trần Thăng nghe như vậy thì không kìm nén được rung động trong lòng. Ông chụp lấy cánh tay của hắn mà nói “Minh Quân, lời con nói là thật sao? Thực sự là thật sao con?”
Nguyễn Minh Yến cũng bị lời nói của Trần Minh Quân làm cho ngẩn người. Nhưng rồi bà cũng kịp phản ứng, ánh mắt của bà nhìn con trai mình tràn ngập tình yêu thương. Bà đã biết vì sao con trai mình vui mừng như thế. Cũng biết vì sao con trai bà thà để khách chờ cũng muốn làm chuyện này trước.
Trong lòng nhất thời cảm giác vô cùng ấm áp. Chuyện cho tới bây giờ, dù cốc thuốc này không chữa khỏi bệnh của bà thì cũng sẽ không làm bà thay đổi được cảm giác hạnh phúc đang có.
Nguyễn Minh Yến nở một nụ cười hiền hòa của một người mẹ. Sau đó đưa tay lấy cốc thuốc rồi trực tiếp một hơi uống sạch.
Vốn bà cũng không có để ý nhiều, chỉ cần là tấm lòng của con trai thôi đã làm bà thấy mãn nguyện rồi. Nhưng khi vừa uống vào, trong miệng bà có cảm giác như có hàng ngàn thứ gì đó vô cùng ấm áp dễ chịu đang xâm nhập vào huyết nhục của bà.
Nguyễn Minh Yến còn không có cơ hội làm động tác nuốt xuống. Liệu Thương Dịch đã như có sinh mạng tự chủ, không ngừng xuyên qua cơ bắp huyết nhục, từ từ lan tràn ra toàn thân.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ hiện tượng kinh thế. Từ bên trong cơ thể của Nguyễn Minh Yến có hàng ngàn chấm sáng đỏ không ngừng di chuyển, xuyên qua xuyên lại. Ban đầu là từ miệng, rồi xuống cổ họng và nhanh chóng phủ kín toàn bộ thân thể.
Lúc này đây, Nguyễn Minh Yến có cảm giác dễ chịu và thư thái đến không thể tả được bằng lời. Toàn thân như đang được gột rửa và tái sinh. Từng vết sẹo, từng vết thâm nám, từng làn da bị tổn thương đều đang được bóc tách rồi thay thế bằng một lớp da thịt mới.
Rất nhanh thì toàn thân bà như được bao phủ bởi một lớp da c·hết. Đó là thực sự là phần da thịt được loại bỏ. Người ngoài nhìn vào không khỏi cảm thấy hơi đáng sợ. Dù không phải như rắn lột da, nhưng chắc cũng không có sai biệt nhiều.
Có thể nói, ngoại trừ nội tạng, xương cốt và máu huyết thì gần như toàn bộ thân thể đều như được kiểm tra và sửa chữa qua một lần. Loại bỏ và thay thế những bộ phận bị hư hại. Chân chân chính chính là một loại tân sinh.
Dược lực kéo dài trong vòng không tới 10 giây thì bắt đầu tiêu tán. Đây không phải vì dược lực đã hết tác dụng. Mà là toàn bộ thân thể của Nguyễn Minh Yến đã được kiểm tra hết.
Hiệu lực của thuốc đi qua, Nguyễn Minh Yến mới hồi thần lại từ cảm giác thư sướng. Sau đó, bà cảm giác toàn thân dính đầy thứ gì rất là khó chịu. Khi bà đưa mắt nhìn lại tay chân mình, bà liền hoảng sợ đứng lên. Sau đó không ngừng chà chà đôi tay để có thể phủi sạch lớp chất bám như sáp đèn cầy.
Được vài giây thì bà phát hiện không đúng. Bà nhìn đôi chân của mình, ánh mắt thể hiện rõ cảm xúc như không tin vào mắt mình. Bà giơ chân trái lên, rồi đặt xuống, rồi lại giơ chân phải lên. Giống như là đang xác nhận lại tình huống vậy. Sau đó bà lại dùng tay che mặt mà khóc, đây là những giọt nước mắt vui mừng.
Trần Thăng bất chợt đi lên, ôm lấy Nguyễn Minh Yến. Nước mắt cũng bắt đầu rơi, trong miệng không ngừng nói “Tốt quá rồi, tốt quá rồi”
Trần Minh Quân thấy vậy thì rời khỏi nhà sau, để lại không gian cho ba mẹ mình. Họ cần được giải tỏa cảm xúc đang bị dồn nén.
Ở ngoài phòng khách, Lâm Đại Cường đang phải khổ sở khuyên bảo vợ mình. Vừa nghe thấy tiếng bước chân có người đi ra thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Nhất là khi đưa mắt nhìn qua thì thấy người đang đến chính là Trần Minh Quân.
“Cháu à, mọi chuyện đã xong hết rồi chứ?” Lâm Đại Cường vẫn giữ nét mặt gần gũi, cười hỏi Trần Minh Quân.
“Dạ, cảm ơn bác. Mọi chuyện đã xong hết rồi” Trần Minh Quân cũng mỉm cười đáp lại. Người ta đã tươi cười với hắn thì hắn cũng không thể làm mặt lạnh với người ta được.
Lâm Đại Cường nghe như vậy thì cười nói khách sáo thêm “Như vậy thì tốt quá rồi. Bác chỉ sợ gia đình bác làm cháu bận tâm, ảnh hưởng đến chuyện riêng trong nhà”
Trần Minh Quân đi nhanh ra phòng khách, tiến thẳng tới chỗ đối diện cùng vợ chồng Lâm Đại Cường rồi ngồi xuống. Sau đó mở lời “Bác Cường, bác nói là có chuyện cần thương lượng với cháu, không biết là chuyện gì vậy Bác?”
Từ lúc đi ra cho tới bây giờ, hắn không nhìn Đinh Thị Bích Tuyền lấy một cái. Trong câu chuyện cũng chỉ hỏi Lâm Đại Cường, hoàn toàn không đề cập gì đến bà ta.
Lâm Đại Cường cũng nhìn ra, cho nên ông rất là lúng túng. Ông cũng hiểu tại sao Trần Minh Quân làm như vậy. Nhưng mà ông cũng hết cách, ai bảo người vợ này của ông quá quyền lực.
Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó xem của bà vợ mình. Lâm Đại Cường ho khan một tiếng rồi nói
“Khụ khụ, …chuyện cũng không có gì quá khó khăn. Là thế này, vợ chồng bác có một thằng con trai, năm nay cũng đã học tới lớp 9. Nó rất là ngưỡng mộ cháu, muốn nhận cháu làm thầy. Không biết cháu có thể mở lòng giúp bác chuyện này không? Cũng không cần cháu phải làm gì đâu, chỉ cần hoa loa thôi, chủ yếu là ra vẻ là được.”
Trần Minh Quân cũng hơi bất ngờ. Hắn có nghĩ ra sao cũng không ngờ hai người này lặn lội đường xa đến tìm hắn chỉ để thỏa lòng yêu thích bất chợt của con trai. Cái này có phải là đã chiều con hơi quá rồi không? Nhưng hắn cũng chẳng cần để ý. Dạy con ra sao là quyền của người ta. Còn nhận đệ tử, hắn còn chưa có ý định đó.
“Nếu là chuyện này thì cháu phải làm cho hai bác thất vọng rồi. Tạm thời cháu không có nhu cầu thu nhận học trò.”
Lâm Đại Cường nghe như vậy thì vội vàng nói “Cháu à, cháu cũng không cần phải thực sự nghiêm túc đâu. Chỉ cần diễn trò, làm ra vẻ cho nó thấy là được. Xin cháu hãy giúp vợ chồng bác, bác sẽ có hậu lễ báo đáp tương ứng, được không cháu”
Trần Minh Quân nghiêm mặt nói “Bác Cường, người khác thì cháu không biết ra sao. Nhưng bản thân cháu thì tuyệt đối không làm cái chuyện diễn trò làm ra vẻ gì đó đâu. Nếu cháu nhận học trò thì chắc chắn sẽ đàng hoàng dạy dỗ. Còn cháu đã nói là không thì tuyệt đối là không. Có lẽ lần này bác đành phải thất vọng rồi. Nếu không còn chuyện gì thì xin thứ lỗi cho cháu còn nhiều việc phải làm”
Hắn nói như vậy đã thể hiện ý đuổi khách rõ rệt. Hắn còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm. Hóa ra chỉ là chuyện cưng chiều con cái.
Lúc này, Đinh Thị Bích Tuyền mới lên tiếng, giọng nói đầy mùi xem thường, vô cùng khó nghe “Tôi biết rõ ý của cậu rồi, nói ra cái giá đi. Chỉ cần có thể làm con trai tôi hài lòng thì giá cả không thành vấn đề. Nói cho cùng thì cũng là vì tiền bạc mà thôi. Lần trước không phải cũng vậy sao!”
Trần Minh Quân thực sự rất là chán ghét người phụ nữ này. Nhưng hắn cũng không có nói gì quá đáng mà chỉ nhắc lại “Xin lỗi, cháu không phải có ý nói chuyện tiền bạc. Cháu thực sự chưa có nhu cầu nhận học trò. Kính xin hai bác thông cảm. Bây giờ cũng trễ rồi, cháu còn có việc còn phải làm”
Hắn nhắc lại ý tiễn khách một lần nữa. Thế nhưng, người phụ nữ kia càng lên mặt xem thường rõ rệt. Ở trong suy nghĩ của bà, cái đám thầy bà l·ừa đ·ảo này chủ yếu là làm ra vẻ thanh cao, sau đó mới có thể lấy được giá tốt. Bà cũng lười nói thêm mà lạnh nhạt nói
“Thôi thì thế này đi, tôi trả cậu 50 triệu mỗi tháng. Xem như là số cậu gặp may, ai bảo con trai tôi nó thích cậu chứ. Mà tôi nói trước, cậu cũng chỉ cần làm cho có thôi. Đừng có dạy con trai tôi mấy cái trò đó, ý của tôi chắc cậu cũng rõ ràng mà đúng không?”
Trần Minh Quân thực sự đã hết kiên nhẫn, hắn thay đổi xưng hô, lạnh nhạt nói thêm lần nữa “Tôi xin nhắc lại, tôi không có hứng thú. Tôi cũng đang bận. Thứ lỗi không thể tiếp tục tiếp đón các vị”
Lâm Đại Cường thấy tình hình đã mất kiểm soát, đang muốn đứng ra nói gì đó thì đã bị vợ mình nhanh miệng nói trước “100 triệu mỗi tháng, không thể nhiều hơn”
Trần Minh Quân đứng lên, rồi lạnh nhạt nói một chữ duy nhất “CÚT”