CHƯƠNG 330: THANH LIÊN Y
Mặc kệ cho thế giới liên tục thay đổi. Trần Minh Quân vẫn đang miệt mài đi thu thập tri thức nhân loại. Trước khi rời khỏi nước Việt, hắn đã trở về và giao cho mỗi người nhà một viên hồn châu.
Tuy điện thoại cũng khá tiện lợi, nhưng ra nước ngoài thì rất khó sử dụng. Mà cũng không an toàn tuyệt đối. Có rất nhiều nội dung mà hắn nói chuyện với người nhà hoàn toàn chưa nên lộ ra ngoài.
Trần Minh Quân cũng nghĩ tới một chuyện. Hắn muốn nhân cơ hội này để đẩy nhanh quá trình nô dịch Liên Thanh Y. Nếu gia tốc 30 lần, mỗi một ngày bên ngoài sẽ tương ứng với một tháng trong Khởi Nguyên Châu. Theo đó, chỉ cần trôi qua 12 ngày là có thể đảm bảo trăm phần trăm đối phương đã hoàn toàn bị nhiệm Lạc Thần Thuật.
Có điều, gia tốc thời gian sẽ gây tiêu hao năng lượng của Khởi Nguyên Châu. Mà việc bổ sung đang gặp khó khăn. Nếu gia tốc mà có mặt hắn thì hắn vẫn có giá trị. Còn cái này, gia tốc chỉ để nô dịch một người mà không tận dụng gì khác thì quá lãng phí.
Thành ra, suy đi tính lại, Trần Minh Quân vẫn quyết định không gia tốc thời gian. Nếu người nhà của hắn bị mấy người Yến Tiên Tử t·ấn c·ông, với kiện Huyễn Nhu Giáp trên người, họ có thể chống đỡ được mấy ngày. Kết hợp thêm sự hỗ trợ của ba vệ sĩ linh sĩ ngũ tinh, kéo dài thêm vài tiếng là không thành vấn đề.
Với bấy nhiêu thời gian đó, hắn hoàn toàn có thể kịp quay trở lại. Chỉ cần hắn thu người nhà vào Khởi Nguyên Châu, vậy thì họ sẽ an toàn.
Hắn đã từng có suy nghĩ như vậy. Cũng có hỏi qua gia đình. Nhưng hoàn cảnh bên trong Khởi Nguyên Châu quá xa lạ. Cả nhà hắn vào đó thì chẳng khác nào ở tù. Trừ phi có thể tự do đi vào đi ra thì còn có thể xem xét.
Cứ như vậy, Trần Minh Quân tập trung đi thu thập tri thức. Cách khoảng nửa ngày là hắn sẽ liên lạc và kiểm tra tình huống người nhà một lần. Hắn không chỉ hỏi người nhà mà còn hỏi mấy người Liêu Đình Chiến. Cái này là để đảm bảo không có chuyện vì sợ hắn lo lắng mà người nhà sẽ nói dối.
Thời gian trôi qua, một tháng trôi qua, nhưng đối với người dân thế giới này, một tháng vừa qua chẳng khác nào một năm.
Ngoại trừ những quốc gia có liên hệ chặt chẽ với giới tu luyện. Những quốc gia còn lại đều chìm ngập trong chiến hỏa. Dân chúng cơ cực không chịu nổi. Số n·gười c·hết vì biến cố thời đại này ngày càng tăng, đã không còn ai đi quan tâm mà thống kê số lượng.
Có thể nói là vô cùng thảm khốc, so với c·hiến t·ranh v·ũ k·hí nóng thì còn khủng kh·iếp hơn. Chiến tranh v·ũ k·hí nóng chủ yếu là quân nhân c·hết. Mà t·ấn c·ông cũng chỉ nhắm vào quân sự và hạ tầng thiết yếu.
Còn c·hiến t·ranh tu sĩ thì chẳng cần biết mục tiêu là quân sự hay thường dân. Kẻ thuận theo thì sống, nghịch lại thì c·hết. Cái gì đạo đức, quyền con người gì đó, đứng trước thực lực tuyệt đối thì như một trò cười.
Một ngày nọ, khi Trần Minh Quân vừa sao chép xong toàn bộ sách của một thư viện lớn. Trong đầu Trần Minh Quân vang lên tiếng nói của Hư Linh.
“Chủ nhân, ta cảm nhận được thế giới của Ngài có sự thay đổi rất lớn”
Trần Minh Quân nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ. Hắn tưởng Hư Linh nhắc tới cảnh loạn lạc của thế giới này. Hắn đã đi qua rất nhiều nơi, tuy chỉ là đi ngang qua, tốc độ rất nhanh. Nhưng cảnh đổ nát và khói lửa vẫn có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
“Hài … ta cũng nhìn thấy mà. Chuyện này không có cách nào can thiệp. Trừ phi nắm giữ thực lực tuyệt đối, giống như vị cường giả kia”
Hư Linh nghe Trần Minh Quân nói vậy thì đã biết hắn hiểu lầm, nên liền giải thích
“Chủ nhân, ta nói thay đổi không phải là ý đó. Ý của ta là, năng lượng thiên địa mà thế giới này nhận được đã tăng lên rất nhiều. So với một tháng trước thì đã nồng đậm hơn gấp mấy chục lần rồi. Và nó vẫn còn đang tăng”
Trần Minh Quân nghe vậy thì không khỏi ngây người ra.
“Hư Linh, ngươi nói là sự thật?”
“ y da, chủ nhân Ngài thử vận chuyên chu thiên là sẽ biết ngay mà”
Trần Minh Quân nghe vậy thì cũng liền tỉnh ngộ. Cái này thì hắn biết, chẳng qua là thông tin quá bất ngờ, hắn bị choáng ngợp nên mới hỏi lại theo bản năng mà thôi.
Hắn bình tĩnh ngồi xuống, thử vận chuyển chu thiên, hút lấy năng lượng thiên địa vào chu thiên. Hiện tại, hắn đang gặp bình cảnh, không thể tăng trưởng linh khí. Nhưng nếu hắn xài hao hụt, bù đắp lại chỗ hao hụt thì vẫn là có thể.
Rất nhanh, Trần Minh Quân liền phát hiện, năng lượng thiên địa bị kéo vào đúng là nồng đậm hơn rất nhiều. Lượng linh khí sinh ra mỗi khi luyện hóa một vòng đã tăng lên gấp mấy chục lần trước đây.
Cái chuyện này nói rõ một điều. Trái Đất bắt đầu khôi phục, thời điểm là gần như cùng lúc với chuyện công bố tu luyện.
Trước đó, sau khi nghe Hư Linh nói năng lượng thiên địa trên Trái Đất quá ít. Hắn đã bắt đầu nghi ngờ, rất có thể năng lượng thiên địa đến Trái Đất đã bị trận pháp không gian chặn lại. Chính là cái trận pháp đã khiến cho nguyên thần của Hư Tôn Giả phải ôm hận mà chấp nhận làm Hư Linh bây giờ.
Hiện tại, năng lượng thiên địa đổ về Trái Đất đang tăng lên. Nói rõ cái trận pháp kia đã gặp vấn đề. Hoặc là, nó đã không còn. Chuyện này chẳng những không làm cho Trần Minh Quân vui, nó còn khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Không biết thì không sợ. Chỉ khi biết rõ sự hung hiểm của vũ trụ thì hắn mới e sợ như vậy. Nếu không còn được trận pháp che đậy, Thái Dương Hệ có thể bị tu sĩ vũ trụ phát hiện bất cứ lúc nào. Khi đó, nếu thực lực của người Trái Đất quá yếu, đó chính là một cái t·ai n·ạn mang tính hủy diệt toàn cầu.
Dường như cảm thấy tâm tình Trần Minh Quân đang dao động kịch liệt. Hư Linh liền an ủi
“Chủ nhân, chuyện thế giới khôi phục kiểu này cũng có cái tốt. Khởi Nguyên Châu có thể tăng cường hút năng lượng bên ngoài để khôi phục và dự trữ. Nếu theo cái đà tăng trưởng này, không quá 3 tháng nữa, nồng độ năng lượng sẽ cao hơn bây giờ gấp trăm lần. Khi đó, việc hút năng lượng có thể không cần cố kỵ gì. Chủ nhân có thể gia tốc thời gian lên gấp 300 lần cũng không sợ Khởi Nguyên Châu cạn năng lượng.”
Nghe như vậy, Trần Minh Quân đột nhiên phấn khởi lên. Hắn lập tức nghĩ tới chuyện mà hắn định làm. Chính là nhanh chóng nô dịch Liên Thanh Y. Vừa thấy khả thi là hắn quyết định ngay.
“Tốt, vậy giờ tạm thời gia tốc lên 60 lần”
Sau đó, hắn bắt đầu tiến hành kế hoạch. Với mức độ gia tốc 60 lần. Một ngày ở ngoài sẽ tương ứng 2 tháng ở trong. Cách nửa ngày, Trần Minh Quân sẽ vào Khởi Nguyên Châu để tạo ra 30 phần liệu thương dịch có “độc” Lạc Thần Thuật.
Như vậy, chỉ cần 6 ngày, hắn có thể có thêm một chiến lực nửa bước trường sinh giả. Nếu hắn cung cấp thêm thông tin Minh Quân Tiên Pháp cho đối phương. Nói không chừng sẽ tạo ra một vị trường sinh giả chân chính.
Trường sinh giả cũng không phải dễ thành. Hơn tỷ linh sĩ cửu tinh đỉnh phong mới có thể có một người thành công trở thành trường sinh giả. Số còn lại đều bị c·hết già trong quá trình lĩnh ngộ thiên địa.
Tuy nhiên, Trần Minh Quân và Hư Linh đã từng trao đổi chuyện này. Nếu Trần Minh Quân muốn, hắn có thể dùng thiên địa Khởi Nguyên Châu để dẫn dắt người khác, giúp họ dễ dàng câu thông với thiên địa hơn. Thậm chí, với tư cách là chủ nhân của Khởi Nguyên Châu, chính bản thân hắn sẽ rất dễ dàng lĩnh ngộ thiên địa thông qua cầu nối Khởi Nguyên Châu.
Hơn nữa, nếu lĩnh ngộ thiên địa bên trong Khởi Nguyên Châu, một khi ra ngoài, sẽ phải lĩnh ngộ lại. Nhưng cũng không sao cả. Vì bản chất thiên địa của Khởi Nguyên Châu và bên ngoài hoàn toàn cùng một kiến trúc. Dù có chỗ khác nhau thì cũng không quá lớn. Rất dễ dàng để học lại, mà còn sẽ học rất nhanh.
Cái này giống như một người học nói sẽ rất chậm. Nhưng đã biết nói một ngôn ngữ rồi thì chỉ cần tập trung là sẽ học được ngôn ngữ khác rất nhanh.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhất là khi người ta bận rộn làm chuyện gì đó.
Một buổi sáng của 6 ngày sau. Trần Minh Quân cho thời gian của Khởi Nguyên Châu trôi qua tương đương với bên ngoài.
Lúc này, hắn đã đi vào bên trong Khởi Nguyên Châu và xuất hiện trước mặt Thanh Liên Y.
Hôm nay, Thanh Liên Y đang chờ đợi người của Tư Mễ Gia đem tới 30 phần thuốc. Không ngờ Trần Minh Quân đột ngột xuất hiện trước mặt bà ta. Theo phản ứng tự nhiên, bà ta muốn làm ra tư thế phòng thủ.
Đột nhiên, khi ánh mắt bà ta nhìn thấy rõ người tới là Trần Minh Quân. Trên gương mặt vậy mà hiện ra vẻ vui mừng, buộc miệng thốt lên.
“Là Ngài sao?”
Nói xong, bà ta không tự chủ được mà vội vàng đứng lên, đi xuống khỏi chỗ ngồi. Không muốn bản thân ngồi trên cao nhìn xuống Trần Minh Quân, vì quá vô lễ.
Chính Thanh Liên Y cũng không có chút cảm giác bất ổn nào. Hoàn toàn không hề suy nghĩ lại chuyện một năm trước. Cứ như Trần Minh Quân vốn là người mà bà ta phải tôn kính tuyệt đối và tuân lệnh tuyệt đối.
Cái này mới là sự đáng sợ của Lạc Thần Thuật. Người bị trúng Lạc Thần Thuật không hệ nhận thức được bản thân đã bị tẩy não. Chính là bị tẩy não theo đúng nghĩa đen của nó. Tất cả mọi thứ sẽ không thay đổi, chỉ có những thứ mà Lạc Thần Thuật thêm vào là phải tuân theo.
Trần Minh Quân tự nhiên mà đi lên ghế chủ vị rồi ngồi xuống và nói
“Kể từ bây giờ, Bắc Thành sẽ do Tư Mễ Gia quản lý. Ngươi hãy chuyên tâm lĩnh ngộ thiên địa, ta sẽ để cho thiên địa mở rộng bản thân với ngươi. Hãy cố gắng trong thời gian nhanh nhất trở thành trường sinh giả.”
Thanh Liên Y nghe xong thì không chút do dự mà nói
“Được, mọi chuyện sẽ làm theo lời Ngài”
Trần Minh Quân lạnh nhạt nói tiếp
“Còn nữa, kể từ giờ, gọi ta là ông chủ, xưng thuộc hạ là được. Về sau không được tùy tiện g·iết người. Cứ theo quy tắc của Tư Mễ Gia mà hành xử. Khi nào người đột phá thành trường sinh giả thì ta sẽ có bố trí khác”
“Thuộc hạ đã rõ thưa ông chủ”