CHƯƠNG 300: TIỂU THANH LOAN
Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi vấn đề. Trần Minh Quân trầm ngâm khá lâu. Tư Mễ Kiếm cũng không làm phiền, mặc cho Trần Minh Quân suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Trần Minh Quân hỏi Tư Mễ Kiếm một câu
“Không biết đạo hữu có tin tưởng ta không?”
Bị hỏi bất ngờ, Tư Mễ Kiếm không hiểu ý của Trần Minh Quân là gì, nên chỉ có thể hỏi lại
“Đương nhiên là ta tin tưởng đạo hữu rồi. Nhưng mà tại sao đạo hữu lại hỏi như vậy?”
Trần Minh Quân gật đầu rồi hỏi cụ thể hơn
“Nếu ta nói Tư Mễ Ngã chắc chắn còn sống thì đạo hữu có tin ta không?”
Nghe nói như vậy, Tư Mễ Kiếm dùng giọng đầy nghi ngờ hỏi lại
“Làm sao mà đạo hữu có thể chắc chắn được?”
Vừa hỏi xong, Tư Mễ Kiếm cảm thấy thái độ và giọng nói của mình có phần thất lễ. Thế là hắn vội xin lỗi.
“Xin lỗi đạo hữu, do ta quá xúc động nên giọng nói có hơi mất khống chế. Không phải ta không tin đạo hữu. Ta chỉ muốn hỏi rõ tại sao đạo hữu lại có thể chắc chắn thôi. Nếu có liên quan gì tới bí mật của đạo hữu thì không cần phải giải thích với ta.”
Tất nhiên là Trần Minh Quân sẽ không để bụng chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng quả thật là hắn không thể nói nguyên nhân vì sao hắn biết chắc chắn cho Tư Mễ Kiếm nghe được.
Không phải không thể nói mà hắn không muốn nói. Không lẽ hắn cứ vậy mà nói rằng mình là chủ nhân của vùng thế giới này. Đồng thời, toàn bộ hành tinh này cũng đang nằm trong thế giới bị hắn khống chế.
Cho nên, sau khi nghe Tư Mễ Kiếm nói xong thì hắn bình tĩnh đáo lời
“Đạo hữu nói đúng, chuyện này liên quan đến bí mật riêng tư của ta. Nhưng mà ta có thể đảm bảo lời ta nói là thật. Hơn nữa, ta còn dự định sẽ cứu Tư Mễ Ngã ra. Về chuyện này thì ta cần đạo hữu giúp một chút việc.”
Tư Mễ Kiếm nghe Trần Minh Quân nói vậy thì vô cùng kích động. Hắn không tự chủ được mà nhào lên, hai tay bắt lấy hai vai Trần Minh Quân rồi nói
“Đạo hữu nói thật sao? Đạo hữu thực sự có cách cứu được gia chủ?”
Thấy đối phương có hơi quá kích động, Trần Minh Quân mỉm cười trấn an đối phương.
“Đạo hữu đừng quá kích động. Ta nói là ta dự định sẽ đi cứu Tư Mễ Ngã. Nhưng mà có cứu được hay không thì làm sao ta dám khẳng định. Sở dĩ ta nói như vậy là vì ta tự tin bản thân mình có thể rời đi bất cứ lúc nào. Còn cụ thể hơn thì đó là bí mật riêng tư của ta”
Nghe Trần Minh Quân nói như vậy, Tư Mễ Kiếm mới hiểu ra, tâm tình kích động cũng nhanh chóng lắng xuống.
Theo suy nghĩ của hắn, nhóm tộc nhân Tư Mễ gia rơi vào trong tay Bắc Thành thì chỉ có con đường c·hết. Kể cả gia chủ Tư Mễ Ngã cũng không thể thoát khỏi số phận phải c·hết.
Thành chủ Bắc Thành là cường giả linh sĩ cửu tinh. Chưa kể, Bắc Thành còn một vị nửa bước trường sinh giả tọa trấn.
Cho nên, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi giải cứu. Hay nói chính xác hơn là hắn biết rõ bản thân hắn không có cách nào giải cứu họ. Nếu hắn trở về Bắc Thành, Tư Mễ gia sẽ có thêm một oan hồn mà thôi.
Trãi qua mấy lần biến đổi tâm trạng, sau cùng thì Tư Mễ Kiếm cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh nên có. Hắn hít sâu một hơi rồi ôm quyền nói với Trần Minh Quân.
“Đã làm đạo hữu cười chê rồi. Ta biết đạo hữu nói ra là có chuyện cần ta làm. Đạo hữu cứ nói, nếu ta giúp được gì thì nhất định sẽ giúp. Còn chuyện có cứu được gia chủ hay không đành phải xem ý trời vậy”
Nhận thấy Tư Mễ Kiếm đã không còn mất kiểm soát tâm trạng. Trần Minh Quân không khỏi âm thầm thán phục. Nếu đổi ngược vị trí với nhau, hắn không biết bản thân mình có thể nhanh chóng bình tĩnh được như vậy không? Khỏi nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có nhanh chóng bình tĩnh như Tư Mễ Kiếm.
Trần Minh Quân còn nhớ rất rõ chuyện Hồng Gia bắt người nhà của hắn. Lúc đó, đầu hắn bị giận dữ chiếm quyền kiểm soát. Nếu người nhà hắn có mệnh hệ gì, hắn hoàn toàn không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trong chuyện của Tư Mễ Gia, hắn là người ngoài cuộc. Còn là người có thể nắm giữ vận mệnh của tất cả mọi người. Cho nên, tâm tính của hắn dĩ nhiên là luôn bình ổn. Tự bản thân hắn hiểu rõ, sự bình ổn này là do Khởi Nguyên Châu mang lại. Hắn muốn thực sự bình ổn, có lẽ còn cần trải qua rất nhiều chuyện, tốn rất nhiều thời gian.
Ngay lúc nghe tin về Tư Mễ Gia, Trần Minh Quân đã quyết định cứu người. Nhưng hắn không vội vàng dùng sức mạnh của Khởi Nguyên Châu. Hắn muốn thử dựa vào tất cả những gì mà hắn có thể làm được để cứu người. Chỉ khi nào gặp tình huống bất khả kháng thì mới dùng tới sức mạnh Khởi Nguyên Châu.
Hắn không muốn tạo ra thói quen ỷ lại. Một khi có thói quen ỷ lại, hắn sẽ không có khả năng sinh tồn bên ngoài vũ trụ.
Tuy nhiên, Trần Minh Quân chỉ không dùng sức mạnh chưởng khống Khởi Nguyên Châu, không phải cái gì cũng không dùng. Chính xác mà nói, thứ gì mà hắn có thể dùng khi ở bên ngoài Khởi Nguyên Châu thì hắn sẽ dùng. Như vậy suy ra, dùng sức mạnh chưởng khống Khởi Nguyên Châu một cách gián tiếp thì vẫn có thể dùng được.
Thế nào là gián tiếp? Ví dụ như thông qua ý nghĩ, cho Khởi Nguyên Châu tạo ra thứ gì đó, sau đó lấy thứ đó ra sử dụng. Cách này thì cho dù là hắn đang ở bên ngoài Khởi Nguyên Châu thì vẫn có thể làm được, không gặp trở ngại gì.
Tính toán xong xuôi mọi chuyện, Trần Minh Quân liền trực tiếp nói với Tư Mễ Ngã
“Ta sẽ thử tìm cách cứu tiền bối Tư Mễ Ngã. Nhưng nói thật, ta là một độc hành giả, hiểu biết về Bắc Thành rất ít. Hiểu biết về phủ thành chủ và vị thành chủ kia lại càng ít hơn. Cho nên, ta muốn nghe đạo hữu nói lại toàn bộ mọi thứ mà đạo hữu biết, càng chi tiết càng tốt”
Tư Mễ Kiếm sửng sốt
“Hóa ra là vậy! Chuyện đó thì đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng mà …”
Tư Mễ Kiếm nói đến đây thì dùng ánh mắt khó hiểu hỏi Trần Minh Quân
“Đạo hữu nói như vậy là định một mình hành động sao? Ta không thể giúp được một tay sao?”
Trần Minh Quân gật đầu khẳng định
“Đúng vậy, chuyện này cần ta làm một mình. Bí mật của ta chỉ có thể đảm bảo an toàn cho một mình ta. Về chuyện này thì đạo hữu cứ yên tâm. Ta nắm chắc mười phần sẽ không gặp nguy hiểm. Kể cả vị nửa bước trường sinh giả kia có ra tay thì cũng vậy”
Nghe nhắc tới vị nửa bước trường sinh giả kia, lòng Tư Mễ Kiếm rung lên vì sợ hãi. Cứ lo nghĩ cho an nguy gia tộc, hắn lại không nghĩ tới người đó. Mặc dù hắn suy đoán, chuyện lần này là do thành chủ tự làm, không có liên quan gì tới vị kia.
Theo những gì hắn biết, vị nửa bước trường sinh giả kia gần như không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Trừ phi là có yêu thú cấp 9 đỉnh phong đến gần Bắc Thành. Nếu không, vị kia sẽ chỉ lo tập trung tu luyện, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc.
Lúc này, Tư Mễ Kiếm cũng không dài dòng nữa. Theo yêu cầu của Trần Minh Quân, hắn bắt đầu kể mọi thứ mà hắn biết cho Trần Minh Quân nghe.
Nếu Trần Minh Quân có thể sưu hồn trong lặng lẽ thì hắn sẽ làm. Nhưng mà hắn biết, đối với linh sĩ ngũ tinh, hắn muốn xâm nhập vào không gian linh hồn một cách êm hơi lặng tiếng là không thể nào.
Hơn nữa, đối phương cũng không phải kẻ thù hay một người xa lạ. Kẻ thù thì khỏi nói, hắn làm chuyện gì cũng không cảm thấy ngại ngùng. Còn người xa lạ, tuy không thù không oán, nhưng hắn chỉ muốn đọc thông tin, chuyện khác hắn sẽ không ghi nhớ.
Chỉ có người quen là khó xử nhất, cho dù hắn có loại bỏ hết thông tin riêng tư thì tâm lý vẫn cảm thấy có lỗi.
Cho nên, hắn chọn cách hỏi và nghe đối phương nói. Cách này chưa chắc đã có thể biết hết thông tin. Nhiều lúc chính bản thân người nói cũng sẽ quên trước quên sau. Nhưng đối với một người quen, không cần thiết thì không nên sưu hồn. Càng không thể sưu hồn người quen biết mà để đối phương biết.
Hơn nửa ngày sau, đôi bên mới nói chuyện xong. Trần Minh Quân đưa cho Tư Mễ Kiếm thêm một ống thuốc Liệu Thương Dịch và hướng dẫn liều lượng dùng cho đối phương.
Ban đầu, Tư Mễ Kiếm định từ chối. Nhưng mà, sau khi hắn nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Hắn liền dứt khoát nhận vào tay, còn ân tình gì đó, hắn cảm thấy nói nhiều đã không còn cần thiết. Chỉ cần hắn luôn ghi nhớ nó trong lòng là được.
Trần Minh Quân muốn tranh thủ trở về Bắc Thành, nên đối bên không kéo dài thêm thời gian. Sau khi trao đổi linh hồn châu thì lập tức chia nhau ra bay đi.
Trần Minh Quân không lập tức bay về Bắc Thành mà đi tới một nơi khác trước. Nơi đó gọi là Thanh Loan Nhai. Hắn muốn bắt một con yêu thú phi hành để thay hắn đi đường.
Thanh Loan Nhai vẫn nằm trong phạm vi của Vạn Đỉnh Sơn. Là nơi sinh sống của một loại yêu thú phi hành rất đẹp được gọi là Tiểu Thanh Loan. Bởi vì nó quá đẹp nên người ta mới đặt tên cho nơi nó sinh sống là Thanh Loan Nhai. Trên thực tế, loài yêu thú này cũng không phải là Thanh Loan chân chính.
Tiểu Thanh Loan không chỉ đẹp mà còn có tốc độ phi hành rất nhanh. Một con tiểu thanh loan cấp 5 có thể bay nhanh tương đương với tốc độ bay tối đa của linh sĩ thất tinh.
Ngoài tốc độ ra, tiểu thanh loan còn có khả năng thiên phú về tinh thần. Nó có bản năng tự nhiên về thiện ác rất mãnh liệt. Chỉ cần đối diện với tiểu thanh loan, bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đều khó mà giấu giếm.
Cái này có thể tính là một loại công kích linh hồn thụ động. Loại công kích này rất mạnh, rất khó đề phòng, nhưng nó không làm tổn thương linh hồn, chỉ khiến người ta bị ảo giác, nói ra những ý nghĩ xấu xa nhất từ sâu trong lòng họ.
Tác dụng này của tiểu thanh loan rất được những người cầm quyền ưa thích. Đáng tiếc, chỉ có người mà nó cho rằng là thiện lương thì mới có thể đến gần được nó. Nếu bị cưỡng ép bắt giữ, chúng sẽ chọn cách t·ự v·ẫn.