Chương 30: Chết còn hám tiền
Trần Minh Quân nhanh chóng bình tĩnh, ổn định tâm thần. Do uống hơi nhiều nước, nên hắn cần phải đi giải quyết bầu tâm sự. Hắn đứng lên, nói với ba người mình cần đi vệ sinh. Rồi trong thái độ không tình nguyện của ba cô gái mà đi ra nhà sau.
Đột nhiên lá bùa bảo mệnh rời đi, ba cô gái cảm giác vô cùng bất an. Các cô vô thức xích lại gần nhau hơn. Không còn chút tâm trạng nào mà tám chuyện.
Đây là do Trần Minh Quân cố tình làm vậy. Hắn biết, quỷ hồn rất là n·hạy c·ảm với những linh hồn sợ hãi. Người càng sợ ma thì càng hấp dẫn quỷ hồn. Trạng thái của ba cô gái trong phòng khách không khác gì một miếng mồi ngon trong mắt của con quỷ.
Chuyện này cũng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy. Dù có biết sẻ b·ị t·hương nhưng chúng vẫn sẽ làm. Khi t·ấn c·ông những đối tượng này, họ sẽ hoảng sợ mà hét lên. Ở khoảng cách gần thì sẽ tạo ra một sự tổn thương nhất định cho con quỷ.
Trần Minh Quân làm như vậy cũng là vì đã hết cách. Đối phương thực sự quá cẩn thận, nếu không có một chút hấp dẫn nào thì khó mà kéo đối phương hiện ra được.
Làm thế này sẽ có nguy hiểm nhất định cho ba cô gái. Nếu con quỷ làm hại đến tính mạng của người nào, chắc chắn trong lòng hắn sẽ sinh ra tâm ma. Cho nên, dù vẻ ngoài hắn làm như rất bình thản. Kỳ thực trong lòng khẩn trương vô cùng.
Lần này thì hắn đã đoán đúng. Mặc dù con quỷ đã khá an tâm về hắn. Nhưng vẫn không mạo hiểm xuất hiện. Đúng là một con quỷ cẩn thận vô cùng.
Nhưng khi nhìn thấy ba cô gái bị bỏ lại một mình, con quỷ đã thực sự động tâm. Lại kết hợp với khí tức sợ hãi như một loại hương vị thơm ngon béo bổ đang không ngừng bốc lên, cuối cùng con quỷ cũng bị sức hấp dẫn lấn áp tâm đề phòng.
Nó xuất hiện từ một góc khuất của căn phòng, tiếp cận ba cô gái từ phía sau. Lần này có vẻ như nó muốn trực tiếp t·ấn c·ông. Những lần trước nó chỉ hù dọa, chứ không chủ ý gây thương tổn thực sự. Có thể bởi vì cảm thấy hù dọa không đủ làm đám người này bỏ đi, nên muốn ra tay nặng hơn. Hoặc cũng là vì sức hấp dẫn từ ba linh hồn sợ hãi làm nó không kiềm chế được.
Hung quang lóe lên trong ánh mắt của con quỷ, nó giơ tay lên, bàn tay biến thành trảo, định chụp lên đầu của Lâm Thu Dung. Nếu một trảo này chụp xuống, thứ bị tổn thương chính là linh hồn của Lâm Thu Dung. Nhẹ thì bị chấn động linh hồn, tổn thương căn bản. Nặng thì có thể làm linh hồn tán loạn, dẫn tới si ngốc. Thậm chí có thể trực tiếp đánh tan linh hồn đối phương.
Bản năng sống c·hết nổi dậy, Lâm Thu Dung cảm thấy một sự ớn lạnh xuất hiện trên đầu mình. Tuy nhiên, một trảo của con quỷ chỉ kịp vung lên, vừa hạ xuống thì dị biến phát sinh.
Không biết từ lúc nào, Trần Minh Quân đã xuất hiện từ đằng sau. Trên tay cầm lấy một tấm Trấn Quỷ Phù, rồi nhanh tay ném về phía đỉnh đầu của con quỷ. Hắn không nhìn rõ được con quỷ, chỉ có thể thấy được một cái bóng mờ như thủy tinh.
Trấn Quỷ Phù dường như cảm nhận được tồn tại của ma quỷ ở gần. Hoa văn trên tấm phù đột nhiên bừng sáng lên dữ dội. Trấn Quỷ Phù giống như có ý thức tự chủ, bay thẳng l·ên đ·ỉnh đầu của con quỷ, sau đó xoay bề mặt hoa văn sáng lấp lánh chiếu rọi toàn bộ thân hình con quỷ.
Nhìn từ xa như có một cái đèn từ trên đầu con quỷ chiếu xuống thân hình của nó vậy. Dưới tác dụng từ ánh sáng của Trấn Quỷ Phù, con quỷ như bị trói chặt vào không khí, không thể cử động được. Tư thế hung hăng đang trảo bàn tay xuống đầu Lâm Thu Dung cũng được giữ nguyên.
Trần Minh Quân thở phào nhẹ nhõm, rồi làm ra vẻ cao thâm mà lớn tiếng nói “Yêu mà quỷ quái, dám tác quái làm hại con người. Nhanh hiện nguyên hình”
Sự việc diễn ra cực nhanh, ba cô gái vẫn đang ngồi sát vào nhau thì bỗng dưng có ánh sáng bừng lên. Sau đó thì các cô liền nghe Trần Minh Quân hô lớn. Lúc này các cô mới quay đầu lại, liền nhìn thấy một vật thể tỏa sáng đang bay lơ lửng.
Đồng thời khu vực ánh sáng của vật thể bao phủ dường như có thứ gì đó đang từ từ hiện hình ra. Không quá 2 giây thì bóng dáng đó đã hiện ra rõ mồn một. Dù nhìn vẫn rất hư ảo, như là một cái bóng, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ từng chi tiết cụ thể.
Trần Minh Quân đứng hình. Ba cô gái cũng đứng hình. Ngay sau đó, cả ba cô gái đều bịt mặt lại. Người nào người nấy đều đỏ mặt tía tai, vô cùng xấu hổ.
Trần Minh Quân cũng không tiện nhìn nữa, nhất thời lúng túng ho khan “Khụ khụ, cái này, … cái này, tôi cũng không ngờ là lại như vậy”
Không sai, con quỷ không có mặc quần áo, lại là một nữ quỷ. Mình dây, eo thon, ngực t·ấn c·ông, mông phòng thủ. Thân hình vô cùng chuẩn chỉnh, hấp dẫn và lôi cuốn. Tuy chỉ giống như một cái hình chiếu 3D nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp của nữ quỷ.
Theo tình huống bình thường, lúc này đám người phải sợ hãi, la hét chói tai. Còn phải rối rít chạy dồn về phía Trần Minh Quân. Thế nhưng hiện thực lại vô cùng kỳ quái, hắn cũng không tiện ở trước mặt ba cô gái mà nhìn thân thể k·hỏa t·hân của nữ quỷ. Lại càng không thể rời mắt đi, vì phải đề phòng sự cố xảy ra.
“Khụ, khụ, khụ, …”
Trần Minh Quân lại ho khan vài tiếng để giảm bớt sự lúng túng. Sau đó nhanh chóng lấy ra Niệm Ngữ Phù, đặt tấm phù lên trán mình. Khi đã cảm nhận được sự liên hệ với tấm phù. Trần Minh Quân hướng tấm phù về con quỷ rồi lên tiếng hỏi.
“Nữ quỷ, vì sao lại q·uấy r·ối và làm hại gia đình người ta? Nể tình ngươi chưa hại tới nhân mạng, có oan khuất thì có thể nói, nếu giúp được ta sẽ giúp”
Khi nói, hắn tập trung ánh mắt nhìn vào mặt nữ quỷ. Cố gắng cố định ánh mắt lên mặt đối phương, không dám chuyển dời tầm nhìn. Niệm Ngữ Phù câu thông tinh thần và ý chí của Trần Minh Quân, dựa theo nội dung mà hắn nói để truyền đạt cho nữ quỷ.
Lúc này, nữ quỷ vô cùng sợ hãi. Nói chính xác hơn là từ lúc bị chế trụ thì nàng đã kinh sợ tới vỡ mật. Cho dù nàng chỉ là hồn thể, làm gì có mật để vỡ. Điểm hạn chế của linh hồn chính là giao tiếp, chỉ có thể giao tiếp bằng ý niệm truyền tin.
Chỉ khi tiến hóa thành quỷ thì mới có một chút khả năng phát ra âm thanh. Nhưng cũng vô cùng hạn chế, nhất là hạn chế về môi trường xung quanh. Phải ở vào hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, đồng thời con quỷ đó cũng phải ở đủ lâu tại môi trường đó thì mới có thể phát ra một chút âm thanh trong thời gian ngắn. Bởi vậy mà cả nhà Lâm Thu Dung cứ thỉnh thoảng nghe tiếng người khóc.
Thế nhưng, có sự hỗ trợ của Niệm Ngữ Phù thì khác. Con quỷ chỉ cần phát ra ý nghĩ của mình thì Niệm Ngữ Phù sẽ truyền ngược lại cho mọi người ở gần.
“Xin thần tiên tha mạng! Tôi cũng chỉ muốn dọa bọn họ bỏ đi thôi. Không có ý định làm hại tính mạng của họ. Vừa rồi tôi cũng không hiểu vì sao bản thân như mất khống chế nên mới ra tay nặng với chị gái kia”
Trong đầu của ba cô gái và Trần Minh Quân vang lên tiếng nói của nữ quỷ. Chuyện này không khỏi làm ba cô gái trừng mắt lên vì kinh ngạc, rồi nhìn lẫn nhau. Từ trong ánh mắt của đối phương, họ hiểu là ai cũng nghe thấy tiếng nói đó.
“Tha mạng? Ngươi có biết bản thân đ·ã c·hết rồi không?” Trần Minh Quân lạnh nhạt nói một câu cảnh tỉnh nữ quỷ.
Nghe như vậy thì nữ quỷ trầm mặc, không nói gì thêm. Trần Minh Quân thở dài nói tiếp
“Cho dù cô đã thành quỷ, cũng sẽ có ngày tan biến. Tôi tin chính cô cũng có thể tự cảm nhận được. Vì lý do gì mà cô chấp nhận chịu h·ành h·ạ mỗi ngày chỉ để kéo dài thời gian như vậy?”
Trần Minh Quân hỏi như vậy là có lý do. Linh hồn của n·gười c·hết sau khi rời khỏi thân thể sẽ không ngừng tan biến. Trong quá trình đó, họ sẽ phải chịu đựng một nỗi đau từ sâu trong linh hồn. Lúc ban đầu thì nỗi đau không lớn, nhưng càng kéo dài thì nỗi đau càng lớn.
Linh hồn chỉ cần nảy sinh ý nghĩ buông tha, không tiếp tục kiên trì thì đau khổ sẽ biến mất, đồng thời cũng sẽ tan biến hoàn toàn. Cho nên, linh hồn tồn tại càng lâu thì bị t·ra t·ấn càng nhiều. Không khó hiểu khi thành quỷ thì bọn họ lại hận đời và đại đa số quỷ sẽ tìm cách hại người để trả thù đời.
“Tôi không cam lòng!” Một tiếng nói chất chứa một cảm xúc ngập tràn uất ức vang lên trong đầu mọi người.
“Nếu có oan khuất thì cứ nói ra, chỉ cần có thể giúp được cho cô thì tôi sẽ giúp” Trần Minh Quân tiếp tục nói.
“Tôi xin lỗi … Tôi cũng không phải bị ai hại c·hết. Căn nhà này vốn là xây vì tôi, nhưng chỉ vì tôi một lần lỡ dại mà c·hết đi ….” Nữ quỷ bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Cô tên là Cao Ái Đình, là sinh viên năm 2 của trường đại học An Giang. Lúc còn sống, cô là một người khá thực dụng và gần như bị ám ảnh về tiền bạc.
Bình thường, cô không có qua lại với bạn bè cùng lớp. Trong suy nghĩ của cô, thời gian rảnh thì nên dành cho việc gặp gỡ làm quen với những người giàu có.
Xuất thân của cô lại không phải khá giả gì. Vì để có tiền trưng diện và lui tới mấy chỗ sang trọng. Cô chọn kinh doanh vốn tự có theo diện cao cấp. Thế là cô chấp nhận làm bồ nhí cho mấy tay đại gia có tiền.
Gần đây, cô câu dẫn được một người Việt kiều Mỹ. Dĩ nhiên không phải là với vai trò bồ nhí. Người đàn ông kia không hề biết nghề nghiệp của cô. Chỉ nghĩ rằng cô là một tiểu thư nhà giàu nào đó.
Sau một thời gian qua lại, người đàn ông nọ quyết định xây một căn nhà để sống dài lâu ở Long Xuyên. Còn có ý định chuyển về sống hẳn trong nước và cưới cô làm vợ.
Thế nhưng, chuyện còn chưa thành thì cô đ·ã c·hết một cách uất ức. Trong một đêm nọ, vì chiều lòng người yêu, cô đã uống một loại thuốc kích thích trước khi l·àm t·ình. Thuốc đúng là rất mạnh, bọn họ gần như điên đảo cả đêm. Cho tới khi sức cùng lực kiệt thì cả hai mới lăn ra ngủ, và đó cũng là giấc ngủ vĩnh viễn của cô.
Hôm sau, người đàn ông nọ phát hiện cô đ·ã c·hết. Vì sợ bị dính vào rắc rối, anh ta không báo cảnh sát mà âm thầm đem cô chôn ở khu vườn sau nhà. Không bao lâu sau thì anh ta bán lại căn nhà rồi bỏ về Mỹ.
Bình thường cô ta chẳng chơi với ai, cô m·ất t·ích chẳng ai biết đến. Chuyện cô thường xuyên bỏ học cũng không lạ, nên lại càng không có người chú ý. Cha mẹ ở nhà cũng không biết nhiều về tình hình của cô ở trường đại học. Có khi hơn nữa năm cô cũng không liên lạc với gia đình.
Có lẽ thêm một đoạn thời gian nữa thì gia đình sẽ phát giác cô đã m·ất t·ích, nhưng không phải là bây giờ. Cái gọi là không cam lòng của cô chính là không cam lòng buông bỏ tiền bạc. Đúng là mẫu người tới c·hết cũng không quên tiền.