CHƯƠNG 299: MANG NGỌC CÓ TỘI
Khi hai nguyên thần đã di chuyển chiến trường đến một nơi khá xa. Trần Minh Quân nhận thấy thời cơ đã đến. Hắn không còn tiếp tục do dự. Thần niệm châm mạnh mẽ đâm mạnh vào lá chắn phòng ngự linh hồn của Phàm Hư.
Phàm Hư đang tập trung đối chiến thì trong đầu truyền tới rung động dữ dội. Hắn cảm thấy đầu mình như bị thứ gì đó đâm xuyên vào.
PHỤT !
Không gian linh hồn bị chấn động dữ đội, bản nguyên linh hồn chịu tổn thương, Phàm Hư không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, Phàm Hư đã biết bản thân bị ám toán. Nguyên thần của hắn điên cuồng bay nhanh về, muốn trở lại không gian linh hồn để hỗ trợ bản thể.
Tất cả chỉ là khởi đầu, cảm giác đau đớn vẫn còn đang tiếp diễn. Bởi vì thần niệm châm vẫn còn đang tiến hành khoan sâu vào lá chắn.
RĂNG RẮC !
Một tiếng vỡ vụn vang lên trong đầu Phàm Hư. Đó là tiếng lá chắn linh hồn bị vỡ ra. Chỉ có hắn mới nghe được âm thanh này.
Ngay sau đó, trong đầu Phàm Hư ầm vang lên một tiếng. Tiếp theo, đã không còn tiếp theo nữa. Không gian linh hồn của hắn đã bị lực bộc phá của Thần Niệm Châm làm cho nổ tung. Bản nguyên linh hồn cũng theo đó mà bị tịch diệt.
Thi thể của Phàm Hư chưa kịp rơi xuống thì đã bị một đạo kiếm khí của Tư Mễ Kiếm lao tới chiếm ra thành hai nửa. Rồi lại tiếp tục bị mấy đạo kiếm khí khác phanh thây. Đến khi rơi xuống thì đã bị cắt thành vô số khối nhỏ.
Lúc này, nguyên thần Phàm Hư chỉ mới bay về được nửa đường. Do bản thể bị diệt quá nhanh, Phàm Hư không có thời gian cắt đứt liên hệ với nguyên thần, dẫn tới nguyên thần chịu phản phệ. Nguyên thần Phàm Hư hét lên một tiếng hồn âm, thể hiện sự đau đớn cực độ, rồi bị mất khống chế trong một khoảnh khắc nhỏ.
Tư Mễ Kiếm không biết Trần Minh Quân đã làm gì. Nhưng hắn biết rõ kết quả này là do Trần Minh Quân ra tay. Hắn cũng không bị tình huống làm cho đình trệ, vừa thấy nguyên thần của Phàm Hư đang mất khả năng chiến đấu thì nguyên thần của hắn đã lao lên cắn xé.
Sau khi thành công g·iết c·hết bản thể Phàm Hư, Trần Minh Quân dự định tiếp tục dùng Thần Niệm Châm công kích nguyên thần của đối phương. Nhưng khi nhìn thấy nguyên thần Tư Mễ Kiếm đang quần thành một đoàn với nguyên thần Phàm Hư, hắn liền không làm gì nữa.
Lúc này mà t·ấn c·ông thì nguyên thần của Tư Mễ Kiếm sẽ không tránh khỏi sát thương của Thần Niệm Châm. Mà trên thực tế thì hắn cũng không cần thiết làm vậy. Bởi vì tình huống bây giờ đang là một bên liên tục cắn xé một bên.
Nguyên thần Tư Mễ Kiếm hành động rất nhanh, chỉ trong tích tắc đối phương mất khống chế thì đã thực hiện cắn xé. Đến khi nguyên thần Phàm Hư thoát khỏi phản phệ thì đã quá muộn.
Không bao lâu sau, một tia nguyên thần cuối cùng của Phàm Hư cũng đã bị thôn phệ mất. Cuộc chiến đến đây xem như kết thúc.
Nguyên thần Tư Mễ Kiếm nhận được lợi ích không nhỏ. Với số lượng linh hồn lực vừa thôn phệ được, chỉ cần Tư Mễ Kiếm luyện hóa hết thì có thể tăng độ ngưng thực của nguyên thần thêm khoảng 10%.
Tư Mễ Kiếm nhanh chóng đáp xuống mặt đất, đồng thời thu nguyên thần về. Hắn vội vàng ngồi xuống vận chuyển chu thiên, tập trung ổn định linh khí đang b·ạo đ·ộng trong thân thể.
Trần Minh Quân không vội vàng gì. Hắn cũng hạ xuống đất, triệt tiêu ẩn thân thuật rồi yên lặng đứng chờ.
Khoảng 30 phút sau, linh khí đang b·ạo đ·ộng trong thân thể đã bình ổn lại. Tư Mễ Kiếm liền thu công, đứng lên. Sau khi nhìn một vòng thì liền nhìn thấy Trần Minh Quân. Lúc này, hắn mới biết người đã cứu mình là ai. Trong lòng không khỏi cảm thấy bản thân thực sự quá may mắn.
Hắn nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Minh Quân rồi đột ngột quỳ một chân xuống và nói.
“Cảm ơn ân cứu mạng của đạo hữu. Tư Mễ Kiếm ta xin thề, …”
Lời của Tư Mễ Kiếm vừa nói tới đây thì đã bị Trần Minh Quân cắt ngang.
“Đạo hữu không cần thề. Như ta đã nói trước đó, ta cứu đạo hữu là vì nhân phẩm của Tư Mễ gia, không phải vì muốn nô dịch đạo hữu”
Tư Mễ Kiếm nghe xong, trên mặt tỏ ra xoắn suýt, còn có chút ý khó xử, hắn thành thật nói.
“Lời tuy là nói thế, nhưng mà hiện giờ, ngoài cái thân này thì ta thực sự không có thứ gì có thể đền đáp ơn cứu mạng của đạo hữu.”
Trần Minh Quân nghe xong thì liền muốn nói vài câu khuyên nhủ. Nhưng hắn đột nhiên khựng người lại, hình như câu nói này có chút gì đó … không ổn lắm. Đường đường là hai đại nam nhân với nhau, đối phương lại nói ra cái câu chẳng khác nào “lấy thân báo đáp”.
Trần Minh Quân rùng mình một cái. Da gà da vịt nổi lên khắp toàn thân. Hắn biết đối phương không có ý đó, nhưng mà cách dùng từ ngữ có phần quá ám muội rồi.
Sau khi nói xong, Tư Mễ Kiếm cũng nhận thấy sự không ổn trong câu nói của mình. Hắn lại nhìn thấy sắc mặt của Trần Minh Quân không ngừng biến hóa. Hắn làm sao không biết đối phương đang nghĩ gì.
Nhất thời, mặt mo của Tư Mễ Kiếm đỏ lên vì xấu hổ. Hắn vội nói mấy câu chữa cháy gấp.
“Khụ khụ,... ý ta là tính mạng a. Hiện giờ ta chỉ còn lại tính mạng này là đáng giá. Nếu đạo hữu không chê, thì …”
“DỪNG!”
Trần Minh Quân nghe tới đây thì không khỏi vội vàng hét lên để ngăn cản đối phương nói tiếp. Hắn sợ đối phương sẽ nói thêm mấy câu đáng xấu hổ gì đó. Vì quá vội nên hắn hét có hơi to tiếng, Tư Mễ Kiếm cũng bị tiếng hét đột ngột của Trần Minh Quân làm cho giật mình.
Trần Minh Quân hét xong thì cũng cảm thấy mình có hơi to tiếng. Thế là hắn cố gắng giữ nét mặt trang nghiêm, tằng hắng một tiếng rồi trịnh trọng nói tiếp.
“A hèm. Đạo hữu không cần nói gì thêm. Nếu còn dây dưa chuyện này chính là xem thường ta. Nếu đạo hữu ghi nhớ ân tình cứu mạng của ta, thì hãy cố gắng giữ vững bản tâm của mình là được. Lễ này của đạo hữu ta đã nhận rồi, xin mời đạo hữu hãy đứng lên.”
Sau câu nói này, không khí xấu hổ của hai đại nam nhân đã bị xua tan. Tư Mễ Kiếm cũng không còn nói thêm về chủ đề này. Sau vài giây trầm mặt, Tư Mễ Kiếm liền đứng lên rồi ôm quyền, nói.
“Đã như vậy, Tư Mễ Kiếm ta đành ghi nhớ ân tình này của đạo hữu. Sau này đạo hữu có cần ta làm gì, chỉ cần nói một câu là được.”
Trần Minh Quân gật đầu ừ một tiếng, rồi dùng nét mặt trịnh trọng mà hỏi thăm tiếp
“Xin hỏi đạo hữu, có phải Tư Mễ gia gặp rắc rối vì thuốc chữa thương kia không?”
Nghe Trần Minh Quân nhắc tới gia tộc, tâm tình của Tư Mễ Kiếm không khỏi vừa ảo não vừa tức giận. Hắn hít sâu một hơi rồi đáp.
“Không giấu gì đạo hữu. Lúc mọi chuyện xảy ra, vì ta đang ở bên ngoài nên không được chứng kiến tận mắt. Nhưng mà, trước đó thì gia chủ có gửi cho ta một cái tin tức. Trong tin tức nói rằng, thành chủ Bắc Thành muốn bàn bạc với Tư Mễ gia về một vụ hợp tác. Vụ hợp tác này có liên quan đến thuốc chữa thương của Tư Mễ Gia. Ta được gia chủ căn dặn là không được trở về Bắc Thành.”
Nói tới đây, Tư Mễ Kiếm thở dài một hơi rồi nói tiếp.
“Mặc dù gia chủ không có nhắc tới chuyện nguy hiểm gì, ta vẫn cảm thấy rất bất an. Nhưng ta biết rõ, bản thân ta sẽ không giúp được gì, nên chỉ có thể làm theo lời gia chủ, một mực ở bên ngoài chờ đợi.”
“Mấy ngày sau, gia chủ lại gửi cho ta một tin tức. Ngài ấy nói rằng, toàn bộ Tư Mễ gia đã bị Bắc Thành giam giữ, không còn khả năng sống sót. Ngài ra lệnh cho tộc nhân còn ở bên ngoài phải lập tức chạy trốn. Có thể chạy được bao xa thì chạy. Nếu không có đủ thực lực báo thù thì tuyệt đối không được quay lại Bắc Thành. Còn một chuyện nữa là, …”
Tư Mễ Kiếm dừng lại, chuyển mắt nhìn Trần Minh Quân rồi tiếp tục nói.
“Gia chủ yêu cầu mọi người tìm cách chuyển lời cho đạo hữu. Nói rằng Bắc Thành đang tìm đạo hữu, nếu đạo trở về Bắc Thành, chắc chắn chỉ có con đường c·hết”
Nghe xong, Trần Minh Quân cảm thấy rất nặng nề trong lòng. Hắn đoán không sai, Liệu Thương Dịch đã mang tới tai họa cho Tư Mễ gia.
Từ khi Tư Mễ Ngã giúp hắn nhận trách nhiệm nguồn gốc Liệu Thương Dịch thì hắn đã nghĩ tới chuyện này. Nhưng vì lý do này hoặc lý do khác, hắn vẫn có trong hy vọng, rằng chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Hắn còn nhớ rõ, lúc Tư Mễ Ngã nhận trách nhiệm Liệu Thương Dịch. Tư Mễ Ngã đã cố ý làm cho người ta suy nghĩ sai lệch về mức độ quý hiếm của Liệu Thương Dịch.
Thử nghĩ mà xem, một thứ có thể dễ dàng giao cho người khác giữ hộ thì sao có thể là thứ quá trân quý cho được. Hoặc tối thiểu thì cũng không phải là thứ quá trân quý đối với cường giả linh sĩ cấp cao.
Cho nên, theo lẽ thường mà nói, họ sẽ không cần quá đặc biệt chú ý. Mà không đặc biệt chú ý thì sẽ không đi luyên thuyên về sự thần kỳ của Liệu Thương Dịch với người khác.
Hơn nữa, Trần Minh Quân còn tin rằng, Tư Mễ Ngã sẽ một mực chú ý tới nhóm người này. Việc bảo lãnh cho họ vào ở trong các sản nghiệp của Tư Mễ Gia chính là một hình thức giá·m s·át âm thầm.
Từ những suy nghĩ trên, lại thêm việc hắn ở nhà khách của Tư Mễ gia mấy ngày mà không phát sinh chuyện gì. Hắn tưởng rằng chuyện Liệu Thương Dịch đã lặng lẽ trôi qua.
Hiện giờ, Tư Mễ Gia đã g·ặp n·ạn. Có nghĩa là tin tức về Liệu Thương Dịch đã tới tai thành chủ Bắc Thành. Chuyện về Liệu Thương Dịch chỉ có người Tư Mễ Gia và nhóm tu sĩ nhận nhiệm vụ là tận mắt chứng kiến.
Người của Tư Mễ gia thì sẽ không tiết lộ rồi. Cho nên, chắc là một tu sĩ nào đó trong những người nhận nhiệm vụ đã tiết lộ ra ngoài.
Trần Minh Quân biết Tư Mễ Ngã còn sống, vì hắn đã lệnh cho Hư Linh chú ý tình huống bên đó.
Nếu Tư Mễ Ngã gặp nguy hiểm tới tính mạng thì Hư Linh đã can thiệp và sẽ nói cho hắn biết. Mà tới giờ Hư Linh vẫn không có nói gì với hắn. Đồng nghĩa với việc Tư Mễ Ngã chưa bị g·iết c·hết.