Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 298: KẾ HOẠCH TÁC CHIẾN




CHƯƠNG 298: KẾ HOẠCH TÁC CHIẾN

Phàm Hư nhanh chóng tái tạo lại linh khí hộ thể. Kiếm trên tay cũng sẵn sàng đối chiến.

Tu vi của hắn cao hơn Tư Mễ Kiếm. Nhưng chỉ cao hơn một tinh, còn là một tinh ở trong cùng tầng thứ trung cấp linh sĩ. Cho nên, hắn sẽ có lợi thế về dự trữ linh khí cùng độ mạnh của nguyên thần. Nhưng lợi thế này không quá lớn, chủ yếu là về số lượng, không có nhiều khác biệt về chất lượng.

Thành ra, nếu hắn chủ quan và có chút sơ sẩy là có thể bị lật thuyền trong mương ngay. Chuyện vừa xảy ra chính là một hồi chuông cảnh báo cho hắn.

Một kiếm vừa rồi của Tư Mễ Kiếm rõ ràng là toàn lực ra tay. Ra chiêu kiểu đó rất là có hại cho kinh mạch, cũng tạo thành tiêu hao rất lớn. Đổi lại, lực sát thương sẽ cao hơn bình thường rất nhiều.

Hơi suy nghĩ một chút, Phàm Hư liền hiểu ngay. Hắn không muốn liều mạng, nhưng đối phương thì đã sắp cùng đường, có liều mạng cũng là chuyện dễ hiểu.

Phàm Hư không khỏi tự cảnh tỉnh chính mình thêm lần nữa. Có lẽ vì đối phương chỉ lo bỏ trốn mấy ngày nay nên hắn đã bị sự tự tin làm cho mất cảnh giác.

Nói thì nhiều nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mọi suy nghĩ của Phàm Hư nhanh chóng lướt qua trong đầu. Khi dư ba của đạo kiếm khí đầu tiên chưa tán, một đạo kiếm khí khác đã bay tới.

Phàm Hư đã rơi vào thế thủ, nên hắn cũng chỉ có thể thủ tiếp. Trong tư thế vội vàng, Phàm Hư vung kiếm chém ra, đón đầu đạo kiếm khí kia, với mong muốn giảm bớt uy lực của nó.

ĐƯƠNG!

ẦM!



Hai đạo kiếm khí v·a c·hạm rồi nổ tung, sát thế bắn ra xung quanh, làm cho không khí cũng bị đốt cháy, tạo thành từng tia sáng nhỏ, như một v·ụ n·ổ pháo hoa, vô cùng đẹp mắt.

Kiếm khí vội vàng của Phàm Hư hoàn toàn biến mất. Nhưng nó đã làm tiêu hao phần lớn uy lực đạo kiếm khí của Tư Mễ Kiếm. Sau đó, đạo kiếm khí này dễ dàng bị linh khí hộ thể của Phàm Hư chặn đứng.

Ở phía bên kia, sau khi chém ra kiếm đầu tiên, Tư Mễ Kiếm cũng không dừng lại. Hắn điên cuồng vận dụng linh khí vào thanh kiếm trên tay. Rồi không cần suy nghĩ gì mà chém ra từng đạo kiếm khí về phía Phàm Hư. Kiểu t·ấn c·ông của Tư Mễ Kiếm chính là kiểu dùng mạng đổi mạng, hoàn toàn không chú ý gì tới phòng thủ.

Kiếm khí không ngừng chém tới, một đạo nối tiếp một đạo, liên miên không dứt. Phàm Hư cũng không chịu thua, thanh kiếm trên tay không ngừng vũ động, đón đầu kiếm khí của Tư Mễ Kiếm.

Lúc đầu, Phàm Hư bị bất ngờ, nên hắn khá chật vật, động tác vội vàng. Về sau, tình thế đã nhanh chóng được hắn kiểm soát trở lại. Chỉ qua hơn 10 giây, tình thế đã hoàn toàn cân bằng.

Phàm Hư vô cùng bình tĩnh, hắn không vội vàng gì cả. Hắn rất rõ ràng trong lòng, cái kiểu t·ấn c·ông liều c·hết của Tư Mễ Ngã không thể duy trì lâu. Cho dù hiện giờ đối phương phòng thủ hớ hênh thì hắn cũng không cần tìm cách khai thác. Chỉ cần duy trì trạng thái này thêm một khoảng thời gian, đối phương sẽ tự nhiên bị phế.

Trần Minh Quân đã vòng qua sau lưng Phàm Hư. Nhưng hắn không hề ra tay đánh lén. Vì hiện tại Phàm Hư đang đề cao cảnh giác. Đòn đánh lén có thành công thì cũng không thể tạo thành thương tổn lớn cho đối phương.

Hắn vòng ra sau lưng đúng là chờ thời cơ để ra tay. Nhưng cũng là vì tránh v·a c·hạm với công kích của hai bên.

Sau khi quan sát thấy tâm lý của Phàm Hư đã bình ổn trở lại. Trần Minh Quân liền tiếp tục mô phỏng sóng âm thanh sát bên tai Tư Mễ Kiếm.

“Xuất khiếu nguyên thần liều mạng với đối phương. Cố gắng dẫn dụ nguyên thần của đối phương đi thật xa khỏi bản thể”



Tư Mễ Kiếm đang gồng mình công kích thì nghe Trần Minh Quân nói bên tai. Hắn đã phó thác mọi chuyện cho Trần Minh Quân, nên không chút chần chừ mà thi hành ngay. Một cái bóng nguyên thần bay ra khỏi đỉnh đầu Tư Mễ Kiếm. Nguyên thần này chỉ đạt độ ngưng thực vào khoảng 20% khá là mờ nhạt.

Trần Minh Quân cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy nguyên thần của Tư Mễ Kiếm. Độ ngưng thực này quá thấp rồi, còn thấp hơn rất nhiều so với nguyên thần của Hấp Huyết Yêu Bức cấp 5. Hắn nhớ rõ, mấy con Hấp Huyết Yêu Bức cấp 5 mà hắn từng công kích có độ ngưng thực nguyên thần thấp nhất cũng phải từ 40%.

Đồng thời, hắn chợt nhớ lại quá trình làm nhiệm vụ nhóm. Vì lúc đó đang là lúc r·ối l·oạn, nên hắn không chú ý lắm. Nhưng mà, dường như mấy cái nguyên thần của tu sĩ ngũ tinh khi thoát khỏi t·hi t·hể cũng ở mức khoảng 20% đến 30% mà thôi.

Theo lý mà nói, khi tu sĩ bước vào tứ tinh, cũng là lúc sinh ra nguyên thần. Độ ngưng thực ban đầu của nguyên thần sơ khai là dưới 10%. Lúc này, nguyên thần còn gọi là ngụy nguyên thần. Đến khi bước vào ngũ tinh, nguyên thần phải trưởng thành lên tới 40% hoặc 60%.

Nhưng mà hắn lại nhìn thấy độ ngưng thực nguyên thần của Tư Mễ Kiếm chỉ có khoảng 20%. Bởi vậy mà hắn mới cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Không lẽ Tư Mễ Kiếm đã b·ị t·hương nguyên thần từ trước?”

Hắn không khỏi thầm suy đoán trong lòng như vậy.

Nhưng đoán thì đoán, Trần Minh Quân vẫn chuẩn bị cho kế hoạch của hắn. Một cái thần niệm châm đã được hắn tạo hình hoàn tất. Chỉ cần Phàm Hư xuất khiếu nguyên thần, hắn sẽ t·ấn c·ông bản thể của đối phương ngay.

Hắn đã thử nghiệm nhiều lần trên thân Hấp Huyết Yêu Bức cấp 6. Nên hắn biết rõ một chuyện, nếu để nguyên thần của Phàm Hư ở yên bên trong, hắn sẽ không có cách nào công phá không gian linh hồn.

Do đó, kế hoạch của hắn đề ra rất đơn giản. Để Tư Mễ Kiếm ra vẻ liều mạng với Phàm Hư. Thậm chí là nguyên thần xuất khiếu để thực hiện cuộc chiến nguyên thần. Khi đó, hắn có thể nắm chắc hơn một nửa là có thể hạ thủ bản thể của Phàm Hư bằng công kích Thần Niệm Châm.



Trần Minh Quân làm vậy là có lý do. Hắn cũng tin tưởng chắc chắn Phàm Hư sẽ xuất khiếu nguyên thần.

Nguyên thần ra khỏi cơ thể thì sức sát thương của công kích linh hồn rất lớn. Nếu để nguyên thần của đối thủ thoải mái thực hiện công kích linh hồn lên bản thể thì sẽ làm cho bản thể bị ảnh hưởng.

Thử nghĩ mà xem, nếu trong lúc đang đối chiến với đối phương mà đột nhiên đầu đau như búa bổ, hậu quả của việc đó là gì thì ai cũng hiểu.

Cho nên, khi thấy đối thủ dùng tới nguyên thần, theo lẽ thường mà nói, người nào cũng sẽ lập tức dùng tới nguyên thần để ngăn cản.

Phàm Hư cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn thấy Tư Mễ Kiếm xuất khiếu nguyên thần thì hơi nhíu mày lại. Đối phương đã xuất khiếu nguyên thần, nếu hắn không xuất khiếu nguyên thần để đối chiến thì sẽ rơi vào thế bị động. Dù trong lòng hắn hoàn toàn không muốn thực hiện nguyên thần chi chiến, nhưng chỉ có thể ứng biến theo.

Một hư ảnh nguyên thần bay ra khỏi đỉnh đầu của Phàm Hư. Nguyên thần này có độ ngưng thực ở khoảng 50% cao hơn 30% so với nguyên thần của Tư Mễ Kiếm. Nhưng mà, con số này vẫn kém hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn thấp nhất mà Trần Minh Quân biết. Nguyên thần của linh sĩ lục tinh phải ngưng thực ở mức từ 70% đến 90% mới đúng.

Trần Minh Quân ghi nhớ chuyện này vào trong lòng. Đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện thì sẽ tìm hiểu thêm. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào việc quan sát tình huống. Sở dĩ hắn chưa ra tay là để chờ cho nguyên thần của đối phương rời xa bản thể một khoảng cách nhất định.

Cho dù không có nguyên thần hỗ trợ thì lá chắn phòng ngự linh hồn của linh sĩ lục tinh vẫn rất kiên cố. Trần Minh Quân không chắc chắn Thần Niệm Châm có thể xuyên thấu phòng ngự trong thời gian ngắn. Nên hắn chờ nguyên thần đi thật xa rồi mới ra tay.

Đồng thời, vì đối phương sẽ không có nguyên thần hỗ trợ, nên hắn chỉ cần dồn toàn lực vào một cái Thần Niệm Châm duy nhất.

Lực sát thương của Thần Niệm Châm sẽ được phóng đại lên cao nhất có thể. Cho dù không thể xuyên phá lá chắn phòng ngự linh hồn thì cũng sẽ làm đối phương đau đớn khủng kh·iếp. Nói không chừng trong khoảnh khắc đó thì đối phương sẽ bị kiếm khí của Tư Mễ Kiếm xử lý rồi.

Nguyên thần của Phàm Hư vừa xuất khiếu thì trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác bất an nồng đậm. Nhưng hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì nguyên thần Tư Mễ Kiếm đã phát ra một đạo công kích linh hồn về phía này.

Bị công kích linh hồn đánh tới, nguyên thần Phàm Hư chỉ có thể đánh ra một đòn công kích linh hồn để đón lấy. Đồng thời, cả hai nguyên thần bắt đầu kéo dài khoảng cách với thân thể. Động tác này rất bình thường, bất cứ cuộc chiến nguyên thần nào cũng vậy. Mục đích cả hai bên là tránh làm ảnh hưởng tới cuộc chiến của bản thể.

Bởi vì Tư Mễ Kiếm quá liều mạng, nên Phàm Hư hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ. Cảm giác bất an kia cũng bị hắn bỏ qua trong vô thức.