Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 297: TƯ MỄ GIA GẶP NẠN




CHƯƠNG 297: TƯ MỄ GIA GẶP NẠN

Trần Minh Quân tiếp tục phi hành hơn một trăm cây số mới chịu dừng lại. Hắn đáp xuống một ngọn sơn phong trống trải, kiến tạo một động phủ tạm thời rồi bay vào trong.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lúc hắn chủ động đi vào Thung Lũng Huyết Bức và bị đàn Hấp Huyết Yêu Bức bao vây. Cho dù không có cảm thấy mệt mỏi về mặt tinh thần, nhưng mà ý chí thì vẫn cảm giác có chút căng cứng.

Chưa kể là, từ lúc rời khỏi Bắc Thành tới giờ hắn chưa bao giờ chợp mắt.

Sau khi đã hoàn thành mục tiêu ban đầu. Trần Minh Quân quyết định ngủ một giấc để thả lỏng tinh thần, giúp hồi phục ý chí.

Sau khi bố trí một loạt trận pháp bảo vệ. Trần Minh Quân liền ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Người tu luyện đi ngủ cũng không nhất thiết phải nằm dài trên giường lớn. Họ chỉ cần ngồi yên, thả lỏng tâm thần là có thể để cho ý thức nghỉ ngơi. Còn về mộng mơ thì gần như không hề có.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

ẦM

Trần Minh Quân bị một tiếng ầm vang đánh thức từ trong nhập định. Hắn mở mắt ra, cảm nhận động phủ vẫn còn hơi rung rung. Rõ ràng là ngọn sơn phong này vừa bị công kích.

Trần Minh Quân không vội đi ra mà chỉ tràn thần niệm ra điều tra.

Hắn lập tức nhìn thấy một người đang b·ị t·ruy s·át. Hơn nữa, người b·ị t·ruy s·át là người mà hắn nhận biết. Chính là Tư Mễ Kiếm, một trong 5 trưởng lão linh sĩ ngũ tinh của Tư Mễ gia.

Kẻ đang t·ruy s·át Tư Mễ Kiếm là một người đàn ông trung niên. Người này mặc giáp trụ tướng quân, trang phục đặc hữu của tướng lĩnh Bắc Thành.

Sau lưng người tướng quân này có 6 điểm sáng không ngừng xoay chuyển vòng quanh. Nói rõ tu vi của đối phương là linh sĩ lục tinh, cao hơn một tinh so với Tư Mễ Kiếm.



Một đuổi một chạy, tốc độ rất nhanh, mới một thoáng thôi mà đã bay ra xa khỏi ngọn sơn phong của Trần Minh Quân.

Thỉnh thoảng, người tướng quân này sẽ chém ra một đạo kiếm ảnh về phía Tư Mễ Kiếm. Kiếm ảnh canh thời cơ rất chuẩn. Nếu Tư Mễ Kiếm không để ý, chắc chắn sẽ b·ị c·hém trúng.

Tư Mễ Kiếm chỉ có thể thay đổi phương hướng để né tránh. Cũng vì đó mà tốc độ phi hành sẽ bị chậm lại một chút. Khoảng cách giữa đôi bên cũng bị rút ngắn theo. Muốn kéo dài khoảng cách, Tư Mễ Kiếm phải tăng thêm linh khí vào thân pháp, dẫn tới tiêu hao nhanh hơn.

Vừa rồi, ngọn sơn phong mà Trần Minh Quân đang trú ẩn đã bị kiếm ảnh chém trúng theo cách như vậy.

Trần Minh Quân nhíu chặt chân mày lại, trong lòng thầm suy đoán chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Tư Mễ Kiếm lại bị tướng quân của Bắc Thành t·ruy s·át.

Hắn đã nghe và cũng đã tận mắt chứng kiến nhân phẩm của tộc nhân Tư Mễ gia. Nếu nói Tư Mễ Kiếm phạm tội gì mà b·ị t·ruy s·át thì thật khó tin.

Dù là vậy, cũng chưa chắc không thể xảy ra. Nhân phẩm Tư Mễ gia tốt, nhưng đâu có nghĩa là phù hợp với quy định của Bắc Thành.

Nói không chừng tên Tư Mễ Kiếm này nóng đầu lên, rồi làm ra hành động gì đó trái với quy định của Bắc Thành thì sao. Ví dụ đơn giản như là ra tay đánh người trong Bắc Thành chẳng hạn.

Chuyện như vậy không phải là không có khả năng xảy ra. Với tính cách của tộc nhân Tư Mễ gia. Nhìn thấy cảnh người khác b·ị b·ắt ép hoặc bị lừa gạt, nói không chừng sẽ ra tay trượng nghĩa. Nhưng cho dù là trượng nghĩa thì cũng là vi phạm quy cũ của Bắc Thành.

Mà cũng không đúng lắm. Tư Mễ gia ở trong Bắc Thành đã rất lâu. Cũng không phải là gia tộc mới nổi nào đó. Làm gì có chuyện tộc nhân không biết nặng nhẹ. Dám chắc rằng, dù có gặp cảnh bất bình thì cũng không tùy tiện ra tay tương trợ. Nếu có tương trợ thì cũng phải dùng biện pháp ôn hòa mới đúng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Minh Quân vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Sau đó, hắn chợt vỗ đầu mình, tự trách.

“Mình bị cái gì vậy chứ? Chuyện quan trọng bây giờ là phải cứu người mới phải”



Nói rồi hắn nhanh chóng thi triển ẩn thân thuật, phi thân lên không trung, đuổi theo hai người đã bay đi khá xa. Trần Minh Quân rất có lòng tin với ẩn thân thuật của mình. Nhưng có lòng tin thì hắn vẫn cẩn thận đề phòng bất trắc. Xung quanh thân thể đã được kén thần niệm bao bọc.

Từ Bắc Thành đến chỗ này cũng khá xa. Cuộc rượt đuổi này có lẽ đã diễn ra mấy ngày rồi. Nên tốc độ cả hai người đều đã bị suy giảm khá nhiều. Trần Minh Quân chỉ mất chưa tới một phút là đã có thể tiếp cận người tướng quân.

Hắn tiếp tục bay lên, vượt qua đối phương. Đến khi tiếp cận Tư Mễ Kiếm thì mới bắt đầu tìm cách hỏi thăm. Trần Minh Quân sợ thần niệm truyền âm có thể làm Tư Mễ Kiếm chịu chút ảnh hưởng, nên hắn dùng thần niệm mô phỏng sóng âm thanh, sóng âm vang lên sát bên tai Tư Mễ Kiếm, nên chỉ có Tư Mễ Kiếm là nghe được.

“Xin hỏi đạo hữu, tại sao vị tướng quân kia lại t·ruy s·át đạo hữu vậy?”

Tư Mễ Kiếm đang toàn lực bỏ chạy, khi thanh âm vang lên bên tai, hắn cũng có chút sững sờ. Nhưng mà, sự bất ngờ này không ảnh hưởng đến hành động của Tư Mễ Kiếm. Hắn nghe ra trong lời nói của đối phương không có ác ý. Hay nói chính xác là không có ý ngăn cản hắn. Cho nên, hắn liền vừa chạy vừa sử dụng truyền âm phạm vi nhỏ đáp lại.

“Tại hạ là Tư Mễ Kiếm, trưởng lão của Tư Mễ gia ở Bắc Thành. Gia chủ của chúng ta không thuận theo ý của thành chủ, nên toàn tộc đã b·ị b·ắt giữ. Ta may mắn ra ngoài nên không b·ị b·ắt. Nhưng không ngờ lại vô tình gặp phải tên Phàm Hư tướng quân này. Kết quả là như đạo hữu thấy bây giờ.”

Trần Minh Quân nghe xong thì vô cùng khó hiểu. Nếu thành chủ Bắc Thành khó chịu với tính cách của Tư Mễ gia thì Tư Mễ gia đã không tồn tại lâu như vậy.

Hơn nữa, Trần Minh Quân chắc chắn Tư Mễ Ngã cũng không phải loại người không não. Cho dù có bất mãn thì cũng sẽ không có chuyện trực tiếp làm phản. Vậy tại sao Tư Mễ Kiếm lại nói Tư Mễ Ngã không thuận theo ý thành chủ nên Tư Mễ gia mới gặp khốn cảnh?

Trần Minh Quân còn chưa suy nghĩ thông suốt thì đã nghe Tư Mễ Kiếm truyền âm tiếp.

“Đạo hữu, ta biết hiện giờ ta không có gì để trao đổi. Nhưng nếu đạo hữu đồng ý giúp ta thoát khỏi t·ruy s·át. Ta có thể lấy thiên đạo ra thề, về sau sẽ làm nô lệ cho đạo hữu, chỉ cầu khi nào ta có thể báo thù thì đừng ngăn cản ta báo thù cho gia tộc là được”

Trần Minh Quân nghe vậy thì vội hòa nhã nói.

“Đạo hữu không cần phải làm vậy. Nói ra thì ta và Tư Mễ gia cũng từng hợp tác chiến đấu. Ta rất khâm phục nhân cách của tộc nhân Tư Mễ gia. Chuyện này ta sẽ giúp đạo hữu. Đạo hữu cũng không cần phải thề thốt gì cả”

Tư Mễ Kiếm nghe vậy thì vô cùng kích động. Hắn vội hỏi lại.



“Xin hỏi tu vi của đạo hữu là gì? Với thuật ẩn thân của đạo hữu, chắc chắn có thể đánh lén tên kia. Chỉ cần đạo hữu ra hiệu, ta sẽ dừng lại và chiến đấu cùng đạo hữu ngay”

Trần Minh Quân trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói

“Nếu đạo hữu tin ta, thì hãy toàn lực t·ấn c·ông, đừng để ý đến phòng thủ. Nhớ kỹ, là toàn lực t·ấn c·ông, không ngừng t·ấn c·ông. Cho dù t·ấn c·ông có hiệu quả hay không thì cũng không được dừng lại.”

Tư Mễ Kiếm nghe vậy thì không khỏi do dự. Không để ý phòng ngự thì chẳng khác nào t·ự s·át. Thậm chí, Tư Mễ Kiếm còn hoài nghi Trần Minh Quân đang muốn ám hại hắn.

Tuy nhiên, suy nghĩ này lập tức bị Tư Mễ Kiếm phủ nhận ngay. Với thủ đoạn ẩn thân của đối phương. Nếu muốn hại hắn thì đã không cần hỏi hắn bất cứ chuyện gì.

Sau khi thông suốt, Tư Mễ Kiếm liền dứt khoát đồng ý

“Được, ta chờ hiệu lệnh của đạo hữu”

Tư Mễ Kiếm vừa nói xong thì đã nghe Trần Minh Quân nói ngay

“NGAY B Y GIỜ”

Bị làm bất ngờ lần nữa, nhưng Tư Mễ Kiếm không có chút do dự nào. Hắn nắm chặt thanh kiếm trên tay, linh khí toàn thân được điều động đến cực hạn. Sau đó, hắn đột ngột xoay người lại, dừng phi hành, đồng thời chém ra một kiếm mạnh nhất mà hắn có thể chém ra.

Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt bộc phát mà ra, nhắm thẳng vào giữa mi tâm của Phàm Hư, chỉ trong một cái chớp mắt mà kiếm khí đã sắp v·a c·hạm với linh khí hộ thể của Phàm Hư.

Phàm Hư đang cấp tốc đuổi theo, nên nhìn kiểu gì cũng giống như hắn chủ động đón lấy kiếm khí.

Khi nhìn thấy đạo kiếm khí này, Phàm Hư đã biết bản thân không còn kịp đổi hướng tránh né. Nhưng phản xạ của hắn cũng rất nhanh, trong tích tắc mà hắn đã tăng cường linh khí hộ thể lên mức tối đa, đồng thời thanh kiếm trên tay cũng giơ lên đỡ.

ĐƯƠNG !

Không gian bốn phía vang lên tiếng kim loại va vào nhau.

Phàm Hư hít vào một hơi dài. Hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân không có ở quá gần Tư Mễ Kiếm. Va chạm vừa rồi, linh khí hộ thể của hắn đã tăng cường lên tối đa, nhưng vẫn bị một đạo kiếm khí của Tư Mễ Kiếm đánh tan hoàn toàn. Dư ba kiếm khí tiếp tục chém vào và chỉ bị chặn lại khi v·a c·hạm với kiếm của hắn.