CHƯƠNG 296: XÁC ĐỊNH CỰC HẠN
Trần Minh Quân bắt đầu tiến hành thay đổi chiêu thức. Hắn liên tục giảm sức mạnh của Thần Niệm Châm thứ nhất rồi chia đều cho hai Thần Niệm Châm sát thương chủ lực. Sau mỗi lần t·ấn c·ông, hiệu quả không được như ý muốn thì hắn lại tiếp tục điều chỉnh.
Mãi đến khi Thần Niệm Chân thứ nhất đã yếu đến mức suy nhược, Trần Minh Quân mới không điều chỉnh theo cách này nữa.
Thành quả cao nhất vẫn là diệt sát linh hồn, để xổng nguyên thần. Không cách nào đồng thời diệt sát linh hồn và nguyên thần.
Trần Minh Quân không tiếp tục t·ấn c·ông mà yên lặng ngồi suy nghĩ.
Sở dĩ lực bộc phá chỉ g·iết c·hết linh hồn là vì sát thương gây ra không đủ lớn. Nguyên nhân quan trọng nhất là, bản nguyên linh hồn không thể tách rời khỏi không gian linh hồn, nên không gian linh hồn bị công phá thì bản nguyên không thể tránh né được, chỉ có thể thừa nhận sát thương.
Chuyện như vậy không xảy ra trên nguyên thần. Nguyên thần có thể di chuyển bên trong không gian linh hồn. Vì thế mà có thể tránh né mũi nhọn sát thương. Thậm chí, trước khi lực sát thương bộc phá, nguyên thần có thể rời khỏi không gian linh hồn để né đòn.
Tuy nhiên, khả năng để nguyên thần có thể kịp thời chạy thoát khỏi không gian linh hồn là rất thấp. Cho nên, chỉ cần có cách tạo ra sát thương lớn ở lần bộc phát đầu tiên, thì khả năng rất cao là sẽ g·iết được nguyên thần. Dù sao thì nguyên thần của yêu thú cấp 5 cũng chỉ mới vừa ngưng luyện ra. Chưa đạt được độ ngưng thực và mạnh mẽ như yêu thú cấp 6 và cao hơn.
Sau khi cân nhắc thật kỹ, Trần Minh Quân quyết định đem toàn bộ lực lượng dồn vào Thần Niệm Châm thứ hai. Theo đó, số lượng Thần Niệm Châm sẽ giảm còn 2 cái. Một cái làm mồi nhử, một cái làm đòn t·ấn c·ông chủ lực.
Một con Hấp Huyết Yêu Bức cấp 5 được thần niệm của Trần Minh Quân khóa mục tiêu. Sau đó, hắn liền tiến hành công kích theo phương án mới.
RÍT …
Vẫn là một tiếng kêu đau đớn vang lên. Sức mạnh của Thần Niệm Châm thứ 2 hoàn toàn bộc phát bên trong không gian linh hồn, tạo ra lực sát thương cực mạnh, gần như xoắn nát không gian linh hồn của con Hấp Huyết Yêu Bức.
Thi thể của con Hấp Huyết Yêu Bức này mất đi khống chế, từ từ rơi xuống đất. Khi t·hi t·hể còn chưa chạm mặt đất, một cái bóng mờ nhạt đến gần như hư ảo thoát ra từ t·hi t·hể. Rõ ràng là nguyên thần của nó.
Khác với những lần trước, nguyên thần này đã mờ nhạt đến cực điểm, gần như sắp tan biến, chắc chắn sẽ không có khả năng sinh tồn quá lâu.
Vừa rời khỏi t·hi t·hể chưa đầy một giây, nguyên thần kia đã bị sóng âm của đồng loại đánh cho tan biến hoàn toàn. Một chút cơ hội bỏ chạy cũng không có.
Kết quả này khó mà nói là đã thành công thuấn sát hay chưa. Nhưng nhìn chung mà nói, cái này cũng khá ổn rồi. Dù nguyên thần còn sống sau đợt công phá của Thần Niệm Châm chủ lực, nhưng cái sống đó chỉ là sống tạm thêm một ít thời gian thôi. Trong chiến đấu thực tế, Trần Minh Quân chỉ cần bồi thêm một lần công kích thần niệm truyền êm là đối phương sẽ tịch diệt ngay.
Trần Minh Quân giữ nguyên hình thức t·ấn c·ông. Rồi tìm thêm vài con Hấp Huyết Yêu Bức để thử nghiệm. Những mục tiêu bị hắn công kích đều phải nhận kết quả gần tương tự nhau. Bản nguyên linh hồn bị thuấn sát, nguyên thần b·ị t·hương nghiêm trọng và thoát ra.
Tuy nhiên, mức độ tổn thương của nguyên thần có phần sai khác nhau. Sau mười lần công kích, có tới bảy con là nguyên thần gần như tiêu tán, không thể tồn tại quá 3 giây sau khi ra ngoài. Chỉ có ba con là nguyên thần chỉ bị trọng thương. Sau khi ra ngoài vẫn kịp thời chạy thoát trước khi bị đồng loại n·gộ s·át.
Trần Minh Quân suy đoán, mức độ tổn thương của nguyên thân sẽ được quyết định bởi hai yếu tố.
Thứ nhất là độ mạnh yếu của nguyên thần. Nguyên thần càng mạnh thì sức phòng thủ tự thân càng cao, càng khó tổn thương.
Thứ hai là khoảng cách từ vị trí bộc phát sát thương tới vị trí nguyên thần. Khoảng cách càng ngắn, lực sát thương mà nguyên thần phải thừa nhận sẽ càng lớn.
Chuyện thứ nhất là do yếu tố khách quan, không có cách nào khắc phục. Đối thủ mạnh hay yếu đâu phải do mình quyết định. Nhưng yếu tố thứ hai thì có thể tìm cách khắc phục. Cụ thể là rút ngắn khoảng cách giữa hai vị trí t·ấn c·ông của hai Thần Niệm Châm là được.
Về phần có thể rút ngắn được bao nhiêu thì còn phải tiến hành thử nghiệm trong thực tế.
Nếu khoảng cách quá xa, lực sát thương sẽ không tăng thêm bao nhiêu. Còn nếu khoảng cách quá gần, nguyên thần có thể gia cố phòng ngự ở cả hai điểm t·ấn c·ông. Như vậy thì chẳng những không g·iết được nguyên thần, mà còn không thể g·iết được bản thể.
Sau khi suy tính xong, Trần Minh Quân bắt đầu tiến hành t·ấn c·ông theo cách mới.
Lần thử nghiệm đầu tiên, hắn cho hai đòn t·ấn c·ông cách nhau rất gần. Kết quả đúng như dự đoán, nguyên thần có thể đồng thời gia cố phòng ngự ở hai vị trí. Sau đó, nguyên thần đã nhận ra tình huống, nó liền gia cố phòng ngự cho toàn bộ lá chắn linh hồn.
Trong tình huống lá chắn linh hồn được gia cố toàn vẹn, muốn g·iết c·hết đối phương bằng công kích linh hồn thì đòn công kích phải cực mạnh, hoặc là kéo dài chiến đấu, chờ linh hồn lực của đối phương bị hút cạn thì mới có thể làm được.
Bởi vậy, cơ hội cho Trần Minh Quân chỉ có một lần. Sau khi đòn t·ấn c·ông đầu tiên bị thất bại, lá chắn linh hồn của đối phương sẽ được gia cố toàn vẹn, rất khó xuyên qua.
Sở dĩ nguyên thần không chọn cách gia cố toàn vẹn lá chắn linh hồn ngay từ đầu là vì sợ tiêu hao linh hồn lực quá nhiều. Duy trì việc gia cố toàn bộ lá chắn linh hồn sẽ đốt cháy linh hồn lực rất nhanh. Mà quá trình khôi phục của linh hồn lực vô cùng chậm, chậm hơn không chỉ hàng trăm lần so với quá trình khôi phục linh khí hay yêu khí.
Hơn nữa, khi linh hồn lực đã cạn thì không gian linh hồn không còn lá chắn phòng ngự nữa. Lúc này, chỉ cần đối thủ tiến hành công kích linh hồn. Dù là đòn công kích đơn sơ nhất thì bản nguyên cũng sẽ nhận tổn thương lớn. Nếu đòn công kích đủ mạnh thì bản thân có thể bị đột tử.
Trong trường hợp này, kết quả tốt nhất là nguyên thần xuất khiếu bỏ trốn. Hoặc là nguyên thần cũng thiêu đốt linh hồn lực vào lá chắn, giúp kéo dài thời gian cho bản thể.
Cho dù là kết quả nào thì cũng là thứ mà không ai muốn nhìn thấy.
Do đó, trong trường hợp bình thường, không ai lại đi duy trì gia cố lá chắn phòng ngự linh hồn. Người ta chỉ làm vậy khi gặp tình huống bất khả kháng. Như là gặp kiểu công kích linh hồn như Trần Minh Quân. Nếu không gia cố thì rất dễ bị đột tử. Tiêu hao thì có thể từ từ phục hồi, mạng thì làm gì có chuyện phục hồi khi đã mất.
Biết đối phương đã toàn lực phòng ngự linh hồn. Trần Minh Quân không tiếp tục t·ấn c·ông con Hấp Huyết Yêu Bức kia mà đổi sang mục tiêu khác.
Lần này, hắn tăng khoảng cách của hai điểm công kích lên gấp đôi. Kết quả mà hắn nhận được là, nguyên thần của đối phương vẫn kịp thời gia cố cho hai điểm, rồi nhanh chóng gia cố toàn bộ lá chắn linh hồn. Trần Minh Quân thấy vậy thì liền đổi mục tiêu, điều chỉnh khoảng cách rồi tiếp tục t·ấn c·ông.
Cứ như vậy, Trần Minh Quân miệt mài luyện tập.
Một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm tinh mơ của ngày tiếp thứ hai. Một cơn lốc phi kiếm xé mở tầng tầng bao vây của Hấp Huyết Yêu Bức, tạo ra một lối đi. Bóng dáng Trần Minh Quân xuất hiện từ trong lối đi, rồi nhanh bay xuyên qua trước khi lối đi bị lấp đầy trở lại.
Đàn hấp huyết yêu bức điên cuồng truy đuổi ở phía sau hắn. Dẫn đầu bọn chúng là một con hấp huyết yêu bức rất khác biệt. Những con hấp huyết yêu bức khác đều toàn thân đen thui. Chỉ có con hấp huyết yêu bức này là có chút màu đỏ máu trên thân thể.
Con hấp huyết yêu bức này là con yêu thú cấp 6 duy nhất trong đàn, cũng là thủ lĩnh của đàn.
Sau khi Trần Minh Quân tìm ra khoảng cách lý tưởng để thực hiện đòn t·ấn c·ông thuấn sát yêu thú cấp 5. Hắn bắt đầu thử sức với con hấp huyết yêu bức cấp 6 này. Kết quả, hắn chỉ có thể làm cho nó chịu tổn thương bên ngoài, đầu óc sinh ra chút đau đớn. Không có cách nào xuyên thấu vào không gian linh hồn của nó được.
Chỉ khi hắn kết hợp t·ấn c·ông Thần Niệm Châm cùng lúc với Sát Na Phương Hoa Phi Kiếm Trận thì mới tạo ra chút hiệu quả. Nhưng chút hiệu quả này chính là làm nó b·ị t·hương da thịt mà thôi.
Con thủ lĩnh này cũng rất thông minh. Ngay khi b·ị t·hương hơi nặng, nó liền điều khiển hấp huyết yêu bức cấp thấp đến che chắn. Bản thân nó thì thực hiện cắn nuốt máu huyết của đồng loại để chữa thương.
Chỉ cần nó cắn nuốt máu huyết của vài con hấp huyết yêu bức là thương thế đã hoàn toàn bình phục. Cái bản lĩnh trời sinh này đúng là một lợi thế vô cùng lớn ở trong chiến đấu. Chỉ cần số lượng hấp huyết yêu bức trong đàn đông đảo, chẳng khác nào nó luôn có sẵn lượng lớn siêu cấp Liệu Thương Dịch để dùng.
Trần Minh Quân biết, cực hạn của hắn là có thể dễ dàng g·iết c·hết yêu thú cấp 5. Còn yêu thú cấp 6 thì cũng có thể chiến một trận. Nếu điều kiện thuận lợi, g·iết c·hết đối thủ cũng không phải không thể.
Còn trong trường hợp này, đối phương có cách khôi phục liên tục, hắn khó mà g·iết c·hết đối thủ, mà cũng không cần thiết phải g·iết c·hết đổi thú.
Mục tiêu rèn luyện bên trong thung lũng này đã đạt được. Trần Minh Quân không muốn tiếp tục dây dưa, nên đã chọn cách phá mở vòng vây mà bỏ chạy.
Hắn phi hành thẳng đứng lên hướng đỉnh núi. Mãi cho đến khi hắn vượt qua đỉnh núi, đàn hấp huyết yêu bức mới không tiếp tục đuổi theo.