CHƯƠNG 293: HÌNH, Ý, CHÂN
Linh hồn là một lĩnh vực rất n·hạy c·ảm và nguy hiểm. Phàm là chuyện gì có liên quan tới linh hồn thì đều cần phải cẩn thận. Chỉ cần một chút sai sót là có thể dẫn tới hồn diệt người vong.
Đại đa số các loại thủ đoạn công kích linh hồn đều là dùng linh hồn lực t·ấn c·ông thô thiển. Nói chính xác là sử dụng chấn động mạnh đến tác động đến không gian linh hồn.
Ví dụ như uy áp linh hồn. Cái này có thể hiểu chính xác là lấy hồn lực đè lên người khác. Hồn lực mạnh mẽ sẽ khiến không gian linh hồn của người khác cảm thấy bị dồn ép. Hoàn toàn tương tự dùng vật nặng đè lên thân thể một người.
Cách này sẽ có tác dụng lớn nếu linh hồn đôi bên có sự chênh lệch quá nhiều. Nhưng nếu sự chênh lệch này không lớn hoặc ngang bằng thì không có chút tác dụng nào.
Tuy nhiên, nếu chênh lệch quá lớn thì hoàn toàn có thể trực tiếp đè c·hết đối phương chỉ bằng uy áp của linh hồn.
Hiện tại, Trần Minh Quân muốn lựa chọn vài chiêu công kích linh hồn cơ bản từ Luyện Hồn Quyết để học. Hắn đã xem qua một lượt, và đã chọn ra được 3 chiêu mà hắn thấy khá đơn giản và phù hợp với tu vi của hắn hiện tại.
Ba chiêu này lần lượt là Hồn Châm, Hồn Nhận và Phệ Hồn.
Hồn Châm là phương pháp nén linh hồn lực thành hình mũi kim. Rồi dùng hình thái mũi kim để t·ấn c·ông vào không gian linh hồn của đối phương. Tạo ra hiệu quả công phá cực lớn.
Không gian linh hồn ở trong đại não. Bên ngoài đại não có một lá chắn phòng ngự hư ảo, tồn tại song song với hộp sọ. Lá chắn này có tác dụng ngăn chặn công kích linh hồn. Còn hộp sọ thì ngăn chặn công kích vật lý.
Các đòn t·ấn c·ông linh hồn mà không có sức mạnh linh hồn vượt trội hơn đối phương thì đừng hòng xuyên qua lá chắn. Mạnh lắm thì cũng chỉ truyền được dư ba lực lượng vào bên trong. Dư ba này sẽ làm chấn động không gian linh hồn, tạo ra cơn đau đầu cho người bị t·ấn c·ông.
Ví dụ điển hình như tiếng tru của thủ lĩnh huyết đồng yêu lang hay tiếng hừ lạnh của Tư Mễ Ngã. Chỉ là, Tư Mễ Ngã cố ý nhầm vào công kích của huyết đồng yêu lang, nên mới có kết quả đôi bên triệt tiêu lẫn nhau.
Từ đó mà suy ra, khi biến đổi đòn t·ấn c·ông thành hình mũi kim, sức công phá sẽ tập trung ở một điểm nhỏ, lực sát thương sẽ tăng mạnh. Khi đó, dù sức mạnh linh hồn đôi bên ngang nhau thì vẫn có khả năng xuyên qua lá chắn, lực sát thương sẽ bộc phá bên trong không gian linh hồn, tạo tổn thương lớn lên linh hồn đối phương.
Trong một số trường hợp, nói không chừng còn có thể trực tiếp g·iết c·hết đối phương ngay lập tức.
Nghe lý thuyết thì rất đơn giản, nhưng để có thể khống chế được linh hồn lực thành hình mũi kim thì không có đơn giản như ngữ nghĩa bề ngoài.
Sau khi đã quyết định, Trần Minh Quân liền tập trung nghiên cứu phương pháp tu luyện Hồn Châm.
Mới nghiên cứu xong đoạn mở đầu, Trần Minh Quân liền tìm thấy một vấn đề mới lạ. Xuất phát từ tò mò, hắn liền đem đoạn mở đầu của Hồn Nhận và Phệ Hồn ra xem. Kết quả, hắn cũng nhìn thấy thứ mới lạ đó.
Trần Minh Quân cảm thấy hắn đã phát hiện ra một thứ thú vị. Thế là hắn bắt đầu xem đoạn mở đầu của một số chiêu thức khác trong Luyện Hồn Quyết.
Sau khi xem xong đoạn mở đầu của 10 chiêu thức. Trần Minh Quân không tiếp tục xem tiếp.
Hắn đã có kết luận, ngoại trừ Lạc Thần Thuật, tất cả chiêu thức còn lại đều có kèm theo đặc điểm mà hắn mới phát hiện ra. Chúng được Luyện Hồn Quyết gọi là cấp độ lĩnh ngộ.
Lúc trước, hắn chỉ quan tâm đến Lạc Thần Thuật, nên chưa có nghiên cứu các chiêu thức khác. Thành ra, mãi cho đến đến hôm nay, hắn mới nhìn thấy những thông tin này.
Theo đó, tổng cộng có 3 cấp độ lĩnh ngộ khác nhau, chúng lần lượt là “Hình” “Ý” và “Chân”.
“Hình” là hoàn toàn làm chủ được hình thái của chiêu thức. Đáp ứng được mọi tiêu chuẩn khắt khe nhất về hình thái khi thi triển chiêu thức.
Cái này là phần dễ dàng đạt được nhất. Vì nó thực tế, hữu hình và rõ ràng. Người học chỉ cần làm theo đúng với mô tả, không cần phải suy nghĩ gì. Cho dù hình thái có khó khăn, người học vẫn có thể đạt thành thông qua rèn luyện trong thời gian dài.
Lấy ví dụ như khi luyện động tác đâm kiếm. Chiêu thức yêu cầu tay nâng bao nhiêu, vận lực thế nào, tiêu chuẩn tốc độ và độ vững của thanh kiếm ra làm sao. Tất cả những thông tin này đều rõ ràng, ai xem cũng hiểu, ai xem cũng biết. Việc còn lại là không ngừng rèn luyện đến khi đạt đến tiêu chuẩn là thành công.
Đọc đến đây, Trần Minh Quân không khỏi ngẫm lại chiêu Sát Na Phương Hoa Phi Kiếm Trận của mình. Theo như mô tả mà hắn vừa xem, cấp độ lĩnh ngộ của hắn đối với Sát Na Phương Hoa Phi Kiếm Trận đang ở cấp “Hình”. Nói cách khác, vẫn còn hai cấp độ ở phía sau là “Ý” và “Chân”.
Đây chỉ là suy đoán của hắn. Nói không chừng, lý thuyết về ba cấp độ lĩnh ngộ chỉ áp dụng lên các chiêu thức trong Luyện Hồn Quyết cũng nên.
Trần Minh Quân lại xem tiếp nội dung nói về cấp độ lĩnh ngộ “Ý”.
“Ý” là ý cảnh, ý nghĩa, cũng là ý chí, là mục tiêu tồn tại của chiêu thức. Bất cứ chiêu thức nào cũng được tạo ra để hoàn thành một mục tiêu nào đó. “Ý” này chính là vì mục tiêu đó mà sinh ra, và sẽ vì mục tiêu đó mà phát triển, cuối cùng là vì mục tiêu đó mà tan biến. Toàn bộ quá trình này, tương ứng với chuẩn bị, ra chiêu và bộc phát.
Lĩnh ngộ cấp độ “Ý” tức là có thể tạo ra ý thức cho tuyệt chiêu của mình. Mỗi một đòn đánh ra chính là khai sinh một sinh linh đặc biệt. Sinh linh này có một nhiệm vụ duy nhất, cũng là ý nghĩa tồn tại của nó. Nó sẽ dốc toàn lực để hoàn thành mục đích tồn tại của nó.
Từ đó, uy lực của tuyệt chiêu sẽ được gia tăng lên vô số lần. Không còn ở cùng một tầng thứ với cấp độ “Hình”.
Để có cái nhìn tổng quan nhất, dễ hiểu nhất. Ta có thể so sánh một nắm đấm bình thường với nắm đấm có gia trì thêm linh khí. Khi nắm đấm thường v·a c·hạm với nắm đấm có gia trì linh khí, chẳng khác nào lấy tay không mà đấm lên sắt thép. Nắm đấm thường chỉ có một kết cục duy nhất, chính là thịt nát xương tan.
Tương tự như vậy, chiêu thức chỉ có “Hình” chính là nắm đấm bình thường. Còn chiêu thức đã có “Ý” chính là nắm đấm được gia trì thêm linh khí.
Xem tới đây, Trần Minh Quân không khỏi dừng lại để suy nghĩ. Những kiến thức này cũng không đến nỗi quá kinh thế hãi tục. Nhưng tại sao Hư Tôn Giả lại hoàn toàn không được biết đến. Hoặc là nói, không phải không biết mà đã bị hiểu sai lệch.
Theo những gì Hư Tôn Giả biết, tu sĩ dưới lĩnh vực trường sinh, uy lực của thuật pháp hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh của linh khí. Đấu pháp cùng giai đều là tiêu hao chiến. Nhiều lắm thì có thể kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu để chiếm thượng phong.
Chỉ khi bước vào lĩnh vực trường sinh, hợp nhất với thiên địa, thuật pháp của tu sĩ mới kèm theo một loại tác dụng đặc biệt. Tác dụng này làm cho thuật pháp như có ý thức, tự động tăng cường uy lực, tự động khóa chặt đối thủ. Mọi người đều nói, đây là do ý chí thiên địa gia trì mà ra.
Hiện tại, sau khi đọc mô tả về “Ý” Trần Minh Quân lại cảm thấy, sở dĩ trường sinh giả có thể thêm tác dụng đặc biệt vào pháp thuật là do họ đã ngộ ra “Ý” một cách bị động.
Không sai, chắc chắn là bị động ngộ ra. Bởi vì trường sinh giả đã đạt tới trạng thái hợp nhất với thiên địa. Ở trong cái trạng thái này, cảm giác về mọi thứ cũng tự nhiên rõ ràng hơn. Vậy thì không có gì khó hiểu khi họ có thể cảm ứng được ý nghĩa và mục tiêu của thuật pháp rồi hiện thực hóa nó ra.
Trần Minh Quân càng suy đoán thì lại càng cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý.
Nói như vậy, hiểu biết về tu luyện mà hắn thừa hưởng từ Hư Tôn Giả không khỏi quá phế đi. Không chỉ phương pháp tu luyện sai lầm, giờ lại thêm hiểu sai về thuật pháp. Hoặc có thể nói là hiểu biết về thuật pháp thô sơ đến quá đáng.
Nếu tu sĩ trong toàn bộ vũ trụ đều hiểu biết thô sơ và sai lầm như vậy. Thế thì không khỏi quá bất hợp lý.
Còn nữa là, tại sao Hồn Vực lại có hiểu biết về thuật pháp cao minh hơn?
Trần Minh Quân bắt đầu hoài nghi. Có thể Hư Tôn Giả bị hạn vì xuất thân từ Ngũ Sắc Tinh Hệ. Nói cách khác, không phải vũ trụ lạc hậu, mà chỉ có Ngũ Sắc Tinh Hệ lạc hậu.
“Chuyện này cũng có ảnh hưởng gì tới mình cơ chứ? Mình cần gì phải nghĩ nhiều cho đau đầu nhỉ?”
Trần Minh Quân không khỏi vỗ đầu cười tự giễu. Không biết từ lúc nào mà hắn trở nên tò mò chuyện không đâu. Tuy nhiên, nói là chuyện không đâu vậy thôi. Khi mà có điều kiện, hắn chắc chắn sẽ làm cho rõ mọi thứ.
Sau đó, hắn gạt bỏ mấy cái thuyết âm mưu này qua một bên. Một lòng một dạ tập trung vào nghiên cứu Hồn Châm.